Buổi tối, dinh thự Hữu gia
Chiếc xe màu đen bóng đắt tiền đỗ trong khuân viên dinh thự, An Minh Hạ tự mở cửa bước xuống xe, đôi chân vô thức đi nhanh hơn vào trong. Phòng khách tắt điện tối om, cô dáo dác nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì khác ngoài một màu đen bao trùm. Lòng có phần hơi sợ sệt lên tiếng “Tôi về rồi đây, anh có ở đó không Hữu Cảnh!?” vừa dứt lời thì những ánh đèn điện bất ngờ vụt sáng lên khiến An Minh Hạ phải đưa tay che mắt lại cho đỡ chói. Thấy người ngồi trên sofa, cô nhăn nhó nói “Anh làm gì mà phải tắt hết đèn đi vậy hả? Tính hù tôi hay sao?”
– Đi vui không? – Hữu Cảnh không trả lời câu hỏi của cô, anh lạnh lùng hỏi lại.
– Tất nhiên là vui rồi! – Được về nhà với ba mẹ không vui thì là gì, anh ta hỏi thừa thật.
– Cô! – Cô gái này còn dám thừa nhận luôn cơ chứ.
– Tôi lên phòng đây! – Liếc Hữu Cảnh một cái, An Minh Hạ mang theo sự khó hiểu đi lên cầu thang. Cô cảm thấy cuộc đối đáp giữa hai người có gì đó lạ lạ.
Vừa bước một chân lên cầu thang thì cô đã bị một lực kéo mạnh lại. Mở mắt ra đã thấy mình bị Hữu Cảnh ép trên bức tường mà lưng có chút đau khi bị va đập nhẹ. Gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng giờ đây đã bao trùm một sự tức giận vô cùng rõ. An Minh Hạ sợ hãi, miệng lắp bắp nói “Anh…anh…sao vậy? Đừng làm tôi sợ nha…” lực đang giữ tay An Minh Hạ chợt tăng thêm vài phần.
– Cô còn dám nói! – Hữu Cảnh gằn giọng nói.
– Tôi…tôi…
– Đi chơi cùng nam mà dám bảo là nữ, còn ôm nhau ở giữa nơi đông người, cô sợ mọi người không ai biết mối quan hệ của cô vs hắn hả? – Càng nói anh càng sát mặt vào gần cô hơn.
– Anh…nói…nói gì đó? Tôi không hiểu!
– Còn giả vờ… – Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, hai đôi môi chạm vào nhau tạo nên một tia sét xuyên qua hai người. An Minh Hạ mắt trừng lớn, cảm nhận đôi môi mỏng lạnh mềm mại đang ra sức đày nghiến đôi môi đỏ mọng của cô. Hữu Cảnh ban đầu chỉ muốn dọa cô sợ nhưng không nghĩ tới chỉ mới chạm vào môi cô thôi là anh đã không ngừng lại được.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt. Anh điên cuồng hôn cô, chiếc lưỡi ấm nóng muốn cạy mở hàng răng của cô ra nhưng An Minh Hạ một mực cắn chặt răng không để anh xâm nhập. Hữu Cảnh thấy cô mím chặt môi liền luồn một tay qua eo cô bóp nhẹ. Theo phản xạ, An Minh Hạ bị đau mở miệng kêu lên, ngay lập tức Hữu Cảnh đưa chiếc lưỡi vào trong, đùa giỡn với chiếc lưỡi đinh hương của cô, hút hết toàn bộ mật ngọt bên trong khoang miệng.
Đến lúc thấy cô bắt đầu mất hết dưỡng khí, anh mới hài lòng mà rời khỏi môi cô. Nhìn sắc mặt đỏ như trái cà chua chín cùng hơi thở gấp gáp không ổn định của cô, bao nhiêu bực tức liền bay hết đi. An Minh Hạ sau khi điều hòa được nhịp thở, trừng mắt nhìn Hữu Cảnh, cánh tay đưa lên định tát anh một cái nhưng dĩ nhiên là anh bắt được.
– Anh…cái tên thần kinh, biến thái, vô sỉ này! Anh nghĩ sao mà hôn tôi hả!? Thả tay tôi ra ngay! – An Minh Hạ vừa giãy dụa vừa giật tay lại.
– Sao phải gắt gỏng thế? Cô không thích nụ hôn này sao? – Hữu Cảnh này ra dáng vẻ đùa cợt nói.
– Anh!
– Đây chỉ là một sự trừng phạt ngọt ngào dành cho cô thôi! – Anh mặc cho cô đang tức giận, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ.
– Aaaaaaaa….tôi không biết đâu! Trả lại nụ hôn đầu cho tôi! Trả lại cho tôi! – Thật bất ngờ, trước cái nhìn của Hữu Cảnh, cô ngồi bệt xuống, đập đập tay xuống sàn nhà ốp sứ lạnh.
– Hahaha – Không nhịn nổi trước bộ dạng ăn vạ quá đỗi đáng yêu của An Minh Hạ, Hữu Cảnh bật cười lớn.
– Anh… – Hắn còn cười được nữa sao?
– Được, cô muốn trả lại cũng được thôi! – Đang tính cúi người xuống hôn cô tiếp thì bị cô chặn lại – Không cần!
– Nhưng cô mới nói nụ hôn đầu…đây là nụ hôn đầu của cô sao? – Anh có chút vui mừng hỏi.
– Hừ, còn hỏi lại nữa! – Cô mím môi quay đầu đi, trong đầu nghĩ thầm “Cho anh cũng không mất gì, dù sao cũng là người mình thích mà” nghĩ đến đây cô khẽ cười.
– Thế cái người đàn ông đi chơi với cô trưa chiều nay thì sao?
– Anh hỏi Tiêu Vũ?
– Hắn ta tên Tiêu Vũ sao? Hừ, gọi tên cũng thân mật đấy! – Anh hừ lạnh nói
– Anh…nãy giờ là anh đang hỏi tôi chuyện này sao? – Cô ngạc nhiên hỏi
– Chỉ có cô là ngu ngốc không biết thôi! – Anh khinh thường nói.
– Ai bảo anh cứ nói không rõ ràng, tôi làm sao mà giải thích được, đã thế còn đè người ta ra hôn nữa… – Càng nói giọng cô càng nhỏ dần.
Hữu Cảnh đương nhiên nghe được, anh khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào tường, ánh mắt thú vị nhìn cô. An Minh Hạ nhận ra có gì đó không ổn “Nhưng sao anh biết được tôi đi chơi với Tiêu Vũ?” Anh nhàn nhạt nói “Tôi đã nói mọi hoạt động của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi!” cô bĩu môi “Vâng vâng, vậy tôi xin nói luôn, người con trai tên Tiêu Vũ ấy là vị học trưởng thân thiết của tôi thời đại học và hiện giờ là đồng nghiệp tốt của tôi, hôm nay rảnh nên anh ấy rủ tôi đi chơi và đương nhiên tôi sẽ đồng ý rồi! Còn chuyện ôm nhau mà anh nói là lúc ấy anh ấy giúp tôi tránh bị người khác va vào. Đấy, mọi chuyện chỉ có thế thôi! Nếu không tin anh có thể cho điều tra lại!”
– Uh – Anh gật đầu coi như đã biết
– Hử? – Nhưng sao cô phải giải thích cho anh ta nghe nhỉ? Và hơn nữa, anh ta hỏi làm gì, lại còn tức giận vì chuyện đó nữa, không lẽ… Cô phì cười vui vẻ nghĩ.
– Cô cười gì đó! – Anh liếc mắt nhìn cô.
– Anh…hahaha…anh là…haha…là đang ghen sao? – Vừa cười vừa nói
– Ghen? Cô đang đùa tôi đấy hả? – Có chút chột dạ, anh quay đầu đi.
– Nếu không ghen thì sao anh phải để ý việc tôi đi với người đàn ông khác, không ghen thì sao phải tức giận, phải hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện?
– Tôi không ghen! – Hữu Cảnh vội quay lưng rời đi.
– Thừa nhận đi! tôi không cười anh đâu! – Nhận thấy việc trêu đùa người đàn ông này rất vui nên An Minh Hạ đã đuổi theo anh, cười nói trêu chọc đủ kiểu. Hai người, một người lảng tránh một người theo sát. Căn dinh thự u ám, lạnh lẽo giờ lại trở nên ấm áp, đầy tiếng cười hơn bao giờ hết.
– ————————–
Các bạn ơi, bình chọn cho tui đi:((
Tui đang chờ đợi và mong truyện sẽ nổi hơn, được mọi người chú ý tới nhiều hơn😅😅😅
P/s: thật sự mấy cảnh hôn toàn đi chọn lọc, sao kiểu gì tôi cũng viết được mà riêng mấy cảnh “đỏ mặt” thì không nhỉ???😂😂😂