Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 2: Hỏa Phụng Trùng Sinh (trung)



Buổi sớm, thu phong thổi qua ống tay áo mỏng, Niệm Tư Huyền cô độc ngồi bên cửa sổ, nàng ở đây đã hơn nửa tháng, duy nhất chỉ có Tố Đan bầu bạn. Hôm nay theo hẹn thái y sẽ đến gỡ băng thay thuốc cho đôi mắt, nếu may mắn, nàng vẫn có thể níu kéo chút ánh sáng nửa đời sau.

Niệm Tư Huyền lần tìm lược ngà trên bàn phấn, tự mình chải mấy lọn tóc bị gió thổi rối. Nghe văng vẳng tiếng chuông từ Bồ Đề tự, Niệm Tư Huyền trước khi gả đi cổng lớn không lui, cổng sau không đến, mười chín năm chưa từng xuất thành. Tố Đan có nói trước Bồ Đề tự là một gốc bồ đề cổ thụ, chùa không đặt tên, người đời gọi nhiều nên danh. Niệm Tư Huyền thầm mong đôi mắt có thể sáng lại, nàng muốn một lần nhìn gốc bồ đề trong lời kể Tố Đan.

Tiểu thư, Trương thái y đến rồi ạ!

Niệm Tư Huyền buông lược xoay người mỉm cười, nàng vô định gật đầu, nghe thoang thoảng tiếng Tố Đan thở dài.

Trương thái y là người của Đông cung, Thuần Hi Quận chúa cùng Thái tử có hôn ước, lần này gặp nạn, Thái tử đương nhiên cử người đến. Tuy vậy, Trịnh gia vẫn sắp xếp nàng phải lưu lại biệt viện ngoại đô, Niệm Tư Huyền không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ thêm.

Trương thái y tháo bạch lăng, lau mắt nàng bằng thảo dược, Niệm Tư Huyền áp đồng tử xuống chậu sứ, mở to tròng mắt cố chịu thứ nước nồng đậm vị đắng, vừa cay vừa rát.

Trương thái y đợi nàng ngẩng đầu lên thì hỏi:

Quận chúa nhìn thử?

Niệm Tư Huyền lau sơ mặt mũi, nheo nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới thấy lờ mờ bóng người trong phòng:

Nhìn được một chút!

Trương thái y gật đầu hài lòng:

Quận chúa cứ kiên trì đắp thuốc, mười ngày thay thuốc một lần, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục được thị lực!

Niệm Tư Huyền mỉm cười, dò tìm bàn tay Tố Đan rồi siết chặt:

Tạ ơn đại nhân!

Trương thái y thu dọn dụng cụ trên bàn, để lại đơn thuốc cùng thảo dược, chất giọng vẫn đều đều:

Quận chúa đừng khách khí, đây là trách nhiệm hoàng gia, Quận chúa cứ từ từ mà chữa, đến khi nào khỏi hẳn thì thôi!

Niệm Tư Huyền sau khi băng lại mắt liền tiễn chân Trương thái y ra khỏi cổng viện, trên đường quay về, nàng suy tư:

Trách nhiệm hoàng gia? Sao lại là trách nhiệm hoàng gia!

Tố Đan đang đỡ tay nàng đột ngột dừng bước chân lại, mím môi:

Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, người quan trọng nhất là dưỡng thân mình!

Niệm Tư Huyền trầm mặc vào khuê phòng, nàng đã quen với ánh sáng mờ mịt, tự mình cũng có thể dò đường, dùng cơm, sinh hoạt thường ngày không mấy vướng bận. Từng bị giam lỏng Phụng Hoàng lâu khiến nàng càng ưa thích cái tĩnh lặng nơi thâm sơn này, mỗi ngày nghe tiếng chuông chùa, tâm càng thanh thản.

Tháng tám, hoàng hoa rực rỡ, lá khô rơi rụng xào xạc, Niệm Tư Huyền sau mỗi đợt đổi thuốc, mắt cũng nhìn rõ hơn một phần. Nàng không thể đọc sách, không thể thêu thùa, mỗi ngày trôi qua đều rất dài, Niệm Tư Huyền nghĩ nghĩ, lại hỏi Tố Đan:

Ở đây có thất huyền cầm không?

Tố Đan ngạc nhiên một lúc, mới nói:

Tiểu thư không muốn tì bà sao?

Niệm Tư Huyền trong lòng thấp thỏm, hóa ra Thuần Hi Quận chúa yêu chuộng tì bà, nàng ngược lại chưa từng dùng qua. Niệm Tư Huyền mất tự nhiên:

Không…ta muốn thay đổi…

Tố Đan cũng không hỏi thêm:

Trong viện có thất huyền cầm, nhưng mà…ngày trước là của…mẫu thân người…

Niệm Tư Huyền chau mày, nguyên phối Chiêu Quốc công thế mà lại từng có đoạn thời gian sống ở biệt viện này. Niệm Tư Huyền cảm giác bản thân vừa chạm vào một bí mật Trịnh gia bao năm giấu kín.

Tố Đan đem đàn đến, Niệm Tư Huyền cẩn thận lau qua mặt gỗ phủ bụi, sờ trên thân đàn có chạm một dòng tên nhỏ.

“Kỷ Vân Hà!”

Niệm Tư Huyền thử qua tiếng dây đồng thau vang vọng thanh thoát, nàng chọn một khúc đàn quen thuộc, vừa gảy vừa suy nghĩ. Kỷ Vân Hà này, không rõ là bậc đại danh nào.

Phương Bắc mùa thu mưa giông vần vũ thiên địa. Chuông chùa đã buông báo hiệu hoàng hôn giữa màn sương khí che kín đất trời. Tố Đan châm nến sớm, dạ đăng ngoài hành lang lay lắt chợt tắt. Niệm Tư Huyền trước mắt vẫn một màu đùng đục, nàng hi vọng mười ngày nữa Trương thái y đến có thể bỏ được băng vải, sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Cửa lớn biệt viện ồn ào tiếng ngựa hí, một gia nô gác cổng đội áo tơi chạy vào:

Tố Đan cô nương, có vị khách nhân muốn trú mưa!

Niệm Tư Huyền ôm đàn vào thân, vạt áo quét qua sàn đá:

Em ra xem thử, nếu biết nơi này, có thể không phải người lạ!

Tố Đan dạ một tiếng nhanh nhẹn ra ngoài, Niệm Tư Huyền tựa cửa đợi chờ, tuy rằng không thể nhìn thấy nhưng bóng tối vây quanh vẫn khiến nàng mơ hồ sợ hãi.

Hơn một khắc sau Tố Đan cũng quay lại:

Tiểu thư là Lăng Vương điện hạ thăm mộ phần Vương phi trên đường hồi kinh gặp mưa giông! Em đã mời ngài ấy vào viện bên kia rồi ạ!

Niệm Tư Huyền bất giác lùi lại, cổ cầm trong tay cũng rơi xuống tạo nên thanh âm chát chúa, nàng khụy người gục đầu giữa hai tay. Nàng ở nơi này ba mươi tư ngày, từng chút một vá lại vết thương âm ỉ đau nhức trong lồng ngực, thế mà chỉ vừa nghe đến tên hắn, nàng liền không thể chịu đựng nổi, sụp đổ tan vỡ.

Tố Đan hốt hoảng:

Tiểu thư! Tiểu thư! Người sao vậy! Tiểu thư!

Niệm Tư Huyền run rẩy lắc đầu, bờ vai gầy rung rung sau làn áo mỏng:

Không sao! Ta không sao! Thân thể chỉ hơi khó chịu! Ta muốn đi ngủ sớm!

Tố Đan thở ra một hơi, vội đỡ nàng lên mộc sàng, còn kỹ càng xem từng góc chăn:

Em ở ngay đây, tiểu thư cần gì cứ gọi!

Niệm Tư Huyền nào có thể yên ổn ngủ, Hạ Lan Lăng Quân chỉ cách nàng một hoa viên, nàng còn cảm tưởng có thể nhận ra hơi thở hắn hòa vào gió thu. Hôm nay hắn thăm mộ phần nàng, thật mỉa mai, khi nàng còn sống, hắn chưa từng đặt chân đến Phụng Hoàng lâu, nàng mất đi, hắn liền diễn vở kịch phu thê tình thâm cho người đời xem. Hạ Lan Lăng Quân diễn cũng thật giỏi, cùng nàng trên giường luôn miệng nói lời đường mật, buông nàng khỏi tay giết nàng cũng chẳng chút lưu tình.

Nửa đêm, trời ngừng mưa, ánh trăng xanh xao nhợt nhạt rọi lên từng gốc liễu ướt át, Niệm Tư Huyền nghe lồng ngực ngột ngạt, nàng không muốn đánh thức Tố Đan, một mình ra ngoài hít thở không khí thanh sạch.

Từng cơn lạnh lẽo thấm đẫm da thịt, Niệm Tư Huyền lẩm nhẩm đếm bước chân, một trăm năm mươi tám bước là lương đình, nàng chậm rãi đi thẳng khi nào gặp được cây hạnh đào thì đến nơi.

Trong lương đình đã có tiếng nữ nhân đang trò chuyện, nghe đến tên Thuần Hi Quận chúa, Niệm Tư Huyền liền vén váy khuất sau bụi mẫu đơn.

Cung nữ thứ nhất:

Điện hạ ghé qua, Thuần Hi Quận chúa đến một cái vấn an cũng không có!

Cung nữ thứ hai khanh khách cười:

Còn mặt mũi mà ra ngoài ư? Trịnh gia đưa nàng ta đến đây đã là nương tay, nếu Thái tử không đỡ lời, Thuần Hi Quận chúa sợ phải nhận bạch lăng ba thước!

Có tiếng chép miệng tiếc rẻ:

Kiến Ân Hầu thế nào cũng là chân chính hoàng tử!

– Dẫu sao Thuần Hi Quận chúa đem cái chết ra đánh đổi, chẳng rõ Kiến Ân Hầu đã thực hiện được ý đồ hay chưa?

Giọng nói nhỏ lại:

Thái hậu không để lộ ra ngoài, chuyện này cũng chỉ có hai người bọn họ biết! Mà Quận chúa thanh danh không còn, vị trí Thái tử phi này tất nhiên đổi chủ!

Niệm Tư Huyền trong bóng tối cắn lấy môi, Kiến Ân Hầu Hạ Lan Tường nhị hoàng tử, nàng trước kia đã gặp Hạ Lan Tường mấy lần, cũng không có gì đặc biệt, Hạ Lan Tường thân võ tướng, từng phạm tội giết thần tử giữa đại triều mà bị đưa ra biên ải. Nàng còn nhớ trước khi Phụng Hoàng lâu hỏa hoạn, Hạ Lan Tường lập công tóm gọn thổ phỉ nam ải mà được hồi kinh.

Vừa được miễn tội giết người liền đi bức nhục, thật đúng phong cách Hạ Lan Tường. Dẫu sao mẫu phi Hạ Lan Tường cũng là chất nữ Thái hậu, trong chuyện này Thuần Hi đương nhiên phải chịu thiệt thòi. Niệm Tư Huyền không còn tâm tình đi dạo, muốn lập tức về viện.

Nàng vừa cúi đầu quay lại, liền đập cả người vào lồng ngực nam tử đứng sau. Niệm Tư Huyền a lên một tiếng, xuýt xoa lùi ra.

Quận chúa không sao chứ?

Niệm Tư Huyền ngẩn người không rõ ràng tư vị hỗn loạn đang cuồn cuộn nơi đáy lòng, giọng nói từ tính trầm ấm mang theo ôn nhu này chỉ có thể là Hạ Lan Lăng Quân. Ngược lại với suy nghĩ trước đây, hiện tại tương phùng, nàng không quá nhiều khiếp sợ, chỉ có oán hận. Hoặc, bởi vì nàng đang đối diện hắn với thân phận một người xa lạ không chút can hệ.

Niệm Tư Huyền kéo lại áo choàng, nhàn nhạt:

Tạ điện hạ quan tâm, thần nữ không có việc gì!

Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, cũng không dây dưa:

Thế thì tốt! Tạ Phong, ngươi đưa Quận Chúa hồi viện! Còn nữa, xử lý đám hạ nhân dám nghị luận chủ tử!

Niệm Tư Huyền một đường bước đi không ngoảnh lại, nàng không nhìn được, không thể thấy hắn bộ dáng ra sao, trong trí nhớ của nàng, Hạ Lan Lăng Quân tháng ba hắc bào thêu kim long, cả Đại Sở ngoại trừ Hoàng đế cũng chỉ có Lăng Vương được đặc cách thêu kim long lên triều phục. Hạ Lan Lăng Quân mắt lưu ly hẹp dài, đồng tử đen láy trong suốt, hắc bạch phân minh. Đôi mắt ấy cùng sắc áo tối màu thường ngày càng khiến vẻ ngoài hắn lạnh lùng cao ngạo.

Niệm Tư Huyền trải qua bốn năm phu thê, chỉ còn thấy màu áo cũng như chính tâm tư hắn, sâu thẳm u ám và tàn độc. Cả đời này, nàng hối hận nhất chính là gả cho hắn, bước vào Lăng Vương phủ.

Niệm Tư Huyền dừng trước cổng viện, Tạ Phong chấp tay cáo từ, bỗng nhiên lại hỏi:

Quận chúa buổi chiều là người tấu đàn?

Niệm Tư Huyền gật đầu, cũng không để tâm:

Là ta, nơi này phiền chán!

Tạ Phong nhìn theo bóng lưng Thuần Hi Quận chúa mảnh khảnh khuất sau cửa gỗ sáng đèn mới an tâm rời khỏi.

___________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.