Dung Trạm cuối cùng vẫn quyết định đặt trụ sở công ti tại ADB, điều này làm Cố Tiếu An đắc ý rất lâu.
Thật không biết Cố Tiếu An khi ấu trĩ lên lại giống trẻ con như vậy.
Vệ Thanh nhìn Dung Trạm đang ngồi một mình thất thần, khóe môi còn khe khẽ cong lên, trong lòng thầm nghĩ đúng là nam nhân đang yêu đều thích cười ngốc a. Cô khẽ quát một tiếng “Dung Trạm?”
“Hả? Sao vậy?” Dung Trạm cuối cùng cũng hoàn hồn.
“Không có gì, vừa nãy có đạo diễn gọi đến nói chuyện kịch bản mới. Vốn dĩ cậu nói tạm thời không nhận kịch bản nên tôi cũng tính từ chối, nhưng đạo diễn nói để cậu xem qua đại cương đã rồi hãy quyết định. Ban nãy tôi có lấy tới giúp cậu đây, tôi cảm thấy có lẽ cậu sẽ thích bộ kịch này.” Vệ Thanh nói xong liền đưa mấy trang kịch bản đại cương cho Dung Trạm.
Dung Trạm cẩn thận xem qua một lượt, xong lại trả nó cho Vệ Thanh hỏi “Chị có biết nếu quay bộ phim này cần bao nhiêu người không?”
“Còn chưa hỏi, nếu cậu thấy hứng thú tôi sẽ hỏi giúp cho.”
“Không cần đâu. Thiệp mời buổi lễ thành lập công ti còn chưa phát?”
“Ừ, vẫn chưa.” Vệ Thanh gật đầu, trong lòng có dự cảm không tốt, có chút hối hận bản thân đã quá lười biếng.
“Vậy trước mắt đừng phát vội, đợi tôi quay xong bộ phim này rồi tính tiếp. Chị cứ nhận bộ này đi.” Dung Trạm qua loa nói, trong đáy mắt lại có chút hưng phấn khó kiềm chế.
“Hả? Không phải chứ, qua quýt như vậy?” Vệ Thanh bất ngờ kêu ra tiếng.
“Chị biết không? Kịch bản mà tôi luôn tìm kiếm, bộ phim mà tôi luôn muốn quay chính là cái này, chị hiểu không? Tôi sẽ không từ bỏ đâu.” Dung Trạm cuối cùng cũng nhịn không được mà đem suy nghĩ của mình nói cho Vệ Thanh.
“Nhưng phải nói chuyện này với Cố tổng thế nào a?” Biểu tình Vệ Thanh đầy khó khăn.
“Tôi nói.” Dung Trạm rốt cuộc cũng bình ổn lại tâm tình đang kích động không thôi của mình, gật đầu nói.
“Còn nữa, địa điểm quay có lẽ sẽ rất khổ cực, chị không cần đi theo đâu, ở lại huấn luyện mấy người mới đi. Ừm, còn về trợ lí, có Tôn Uy đi theo tôi là được rồi.”
“Như vậy nguy hiểm lắm.” Vệ Thanh nhịn không được lẩm bẩm.
“Nguy hiểm gì?” Dung Trạm hoài nghi hỏi lại.
Vệ Thanh cố lấy dũng khí nói lớn “Tôn Uy nguy hiểm!”, nói xong liền vội vàng rời khỏi, cô vừa quay qua thì đụng phải Tôn Uy đang đi tới.
“Tôi nguy hiểm cái gì?” Tôn Uy vừa nói xong một câu Vệ Thanh cũng không có trả lời mà vội vã chuồn mất.
“Tôi cũng không biết.” Dung Trạm trở về thần tình thanh lãnh nói.
……
“Chuyện công ti phải tạm dừng một thời gian.” Dung Trạm dựa người trước cửa bếp, nói khẽ.
“Tại sao lại tạm ngừng?” Cố Tiếu An cầm xẻng nấu ăn huơ lên trông cực kì buồn cười.
“Vì em nhận được một bộ phim hay.” Dung Trạm nhún vai.
Cố Tiếu An nhanh tay lật rau trong nồi vài lượt, sau đó gắp ra đĩa, tắt bếp.
“Phim gì?” Hắn bưng đĩa rau đặt lên bàn, quay đầu hỏi.
“Một bộ phim nửa phóng sự, Kiếm tìm dân tộc Sahara.”
Cố Tiếu An ngạc nhiên suýt cắn trúng lưỡi, thanh âm nhất thời cao lên không ít “Em muốn đi ra sa mạc?”
“Có thể địa điểm quay sẽ là sa mạc.” Dung Trạm nhỏ tiếng đáp.
“Anh không đồng ý.” Sắc mặt hắn nhất thời xám ngắt.
“Lấy thân phận gì?” Dung Trạm hứng thú nhìn Cố Tiếu An tạc mao.
“Người yêu.” Sắc mặt thập phần khó coi.
“Bác bỏ.” Hai tay Dung Trạm đan trước ngực, trưng ra vẻ không thể thương lượng.
“Vậy lấy thân phận gì mới không bị bác bỏ?”
Dung Trạm do dự một lát, vốn chỉ muốn trêu chọc hắn, không ngờ hắn lại hỏi ngược lại như vậy “…Người nhà.”
Cố Tiếu An ngay tức khắc cởi tạp dề, kéo Dung Trạm đi ra cửa “Đi, chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Dung Trạm buồn cười nhìn Cố Tiếu An đang kích động, nhàn nhạt nói “Chính sánh trong nước cởi mở như vậy từ bao giờ thế?”
Cố Tiếu An đặt tay lên nắm cửa mở nó ra, kéo tay Dung Trạm nói “Đợi chút anh kêu thư kí đặt vé máy bay.”
“Đừng nháo nữa.” Dung Trạm cướp lấy điện thoại trong tay hắn, nói đùa “Anh sốt ruột muốn gả cho em như vậy?”
“Còn không phải vì…Đợi đã, em mới đừng nháo, anh nghiêm túc đấy. Sa mạc quá nguy hiểm, anh không yên tâm, không thể để em đi được.”
“Nhưng bộ phim mà bao nhiêu năm nay em muốn quay cuối cùng cũng tìm được, anh không mừng thay cho em sao?” Dung Trạm nghịch nghịch điện thoại của hắn, thanh âm rõ ràng lại mạnh mẽ.
“Nhưng đây là đùa với mạng sống đấy.” Cố Tiếu An chớp mắt cảm thấy bệnh đau nửa đầu mình chữa bao nhiêu năm lại muốn tái phát.
Trong đáy mắt Dung Trạm mang nghiêm túc hiếm thấy, “Em muốn thử đùa với mạng một lần.”
Bầu không khí cứng ngắc tới cực điểm, nửa ngày sau Cố Tiếu An mới tìm lại được giọng nói của mình, hắn khẽ nuốt nước bọt, vì khẩn trương mà thanh âm khàn đặc lại, “Vậy còn anh? Em có từng nghĩ đến anh không?”
“Từng. Có lẽ nó cũng không nguy hiểm như chúng ta tưởng tượng.”
“Tưởng tượng? Vậy em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không? Nếu trong quá trình quay phim em xảy ra chuyện thì anh phải làm sao?” Cố Tiếu An nộ khí xung thiên lớn tiếng với Dung Trạm.
“Em đã mua bảo hiểm rồi.” Dung Trạm bình tĩnh nói.
Cố Tiếu An suýt thì bị ngữ khí của y làm cho tức đến nghẹt thở. Dung Trạm y bình thường lãnh đạm muốn chết, lúc này đột nhiên nói đùa một câu thật khiến người ta tức chết đi.
“Vậy anh thì sao? Bảo hiểm có thể bồi thường cho anh một Dung Trạm nguyên vẹn không sứt mẻ gì không?” Cố Tiếu An cố gắng kiềm chế bản thân không lao tới xách cổ áo y lên mà chất vấn.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Dung Trạm lên tiếng “Nhưng không quay em sẽ rất hối hận, có lẽ sau này cũng không thể tìm được kịch bản cùng cơ hội tốt như vậy nữa.”
“Nhưng anh mất đi em sẽ thật sự không còn gì hết.” Thanh âm Cố Tiếu An mềm xuống, hắn thất bại ngồi bệt xuống đất, đem mặt chôn giữa hai đầu gối.
Thức ăn trên bàn dần dần nguội lạnh.
Dung Trạm đột nhiên thấy muốn khóc, y đi tới cạnh Cố Tiếu An ngồi xuống, ôm lấy hắn.
Cố Tiếu An không ngẩng đầu, chỉ khẽ nói một câu “Anh thực sự rất sợ.”
Dung Trạm nắm lấy đôi tay cứng ngắc của hắn, không biết phải nói gì mới tốt.
“Dung Trạm, em thực sự quan tâm đến anh sao?” Cố Tiếu An bất ngờ nói một câu này, nói xong ngẩng đầu lên nhìn Dung Trạm trong mắt lộ rõ tổn thương, hắn nhất thời cứng người, muốn nói gì đó giải thích lại phát hiện lời nào cũng không thể bật ra.
“Anh thấy sao?” Dung Trạm bỏ lại một câu rồi quay người lên lầu bỏ về phòng.
Cố Tiếu An thực muốn tát cho mình một cái, nhìn theo bóng lưng bước vào phòng ngủ đóng cửa lại, hắn lại cảm thấy bản thân cũng không sai.
Nếu Dung Trạm thực sự đủ yêu hắn, vậy hôm nay lập trường hai người hoán đổi cho nhau, Dung Trạm y sẽ làm như thế nào?
Cố Tiếu An đột nhiên cảm thấy có chút bức bối, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Lái xe lung tung một hồi, vậy mà lại lái tới nhà cũ.
Cố Tiếu An do dự một chút rồi lái xe đi vào.
Nghe dưới lầu có tiếng đóng cửa xe, Lạc Mai ngó ra cửa sổ nhìn sau đó gấp gáp hô lên “Thiệu Thiên, mau tới xem, có phải con trai về hay không? Có phải con trai mang Dung Trạm về hay không?”
Thanh âm Lạc Mai có chút hưng phấn không thể kiềm chế. Những này này nhàn rỗi không có gì làm, bà đã tìm xem không ít phim Dung Trạm đóng cùng những buổi phỏng vấn y tham gia, cuối cùng nhảy vào hội các dì trở thành fan nữ của y. Không những điên cuồng mua hết những vật phẩm liên quan đến y, lại còn gia nhập vào hội fan.
Mà Cố Thiệu Thiên thấy vợ mình vì mua được một món đồ bản giới hạn của Dung Trạm mà vui sướng không thôi thì không nóng không lạnh nói một câu “Muốn nhìn người thật liền có thể nhìn được, cần gì phải mua mấy thứ vô dụng này.”
“Cái đó không giống nhau, đây là tôi muốn ủng hộ thần tượng của mình. Lão già như ông thì hiểu cái gì?”
“Một bó tuổi rồi còn bày đặt tâm tư thiếu nữ?”
“Tôi thích thế.”
Lạc Mai như được tiêm Adrenaline(*) hưng phấn mà lao vào phòng thay quần áo, thay xong đi ra lại chỉ thấy mình con trai ngồi trên sopha, bà cẩn thận dò hỏi “Con trai à, Dung Trạm đâu?”
(*) Đây là một hoocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.( Wiki)
“Cậu ấy không đến.” Cố Tiếu An nghe mẹ nhắc tới tên y trong lòng không biết là tư vị gì.
Sắc mắt Lạc Mai nháy mắt trở nên khó coi, nhìn Cố Tiếu An như nhìn một vị khách không mời mà tới, “Vậy con đến làm gì?”
Cố Tiếu An nghe mẹ mình nói vậy thì dở khóc dở cười, hắn bất mãn nói “Mẹ, con mới là con trai mẹ.”
Lạc Mai rất không lưu tình mà đả kích hắn, “Nó là thần tượng của mẹ.”
Cố Tiếu An một bộ hiểu ra nói “Thì ra là thế.”
Lạc Mai kéo chặt khăn choàng, ngồi xuống sopha hỏi “Có phải con với Tiểu Trạm cãi nhau?”
Cố Tiếu An bị đoán trúng tâm tư thì quẫn bách cười cười, “Cái gì chứ? Không có cãi nhau, chỉ là đột nhiên nhớ hai người thôi.”
“Còn học thói dối trá ở đâu. Con là con trai mẹ, trong lòng con nghĩ gì chẳng lẽ mẹ không biết? Nói đi, vì sao cãi nhau?” Lạc Mai nói.
Cố Tiếu An hơi không thoải mái nhìn ba mình vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên đứng một bên, trong mắt lại lộ rõ ý tứ xem náo nhiệt.
Lạc Mai lập tức hiểu ý, “Ông đấy, về phòng chơi đấu địa chủ(*) đi.”
(*) Game đánh bài.
Cố Thiệu Thiên nhận mệnh lệnh của vợ, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
“Bây giờ nói đi.”
“Cậu ấy muốn quay một bộ phim tài liệu, cực kì nguy hiểm. Con không đồng ý, sau đó cậu ấy liền tức giận.” Cố Tiếu An dang tay chà chà mặt, bất lực nói.
“Có phải con đã nói điều gì khiến nó tổn thương không?” Lạc Mai sắc bén hỏi.
Cố Tiếu An hơi chấn kinh, hắn quay đầu lại nhìn Lạc Mai, “Mẹ, mẹ là thần à, mẹ biết xem bói?”
Lạc Mai cười đắc ý, quở trách con trai “Đừng nịnh nọt nữa, mau nói xem có chuyện gì?”
“Con…hỏi cậu ấy có thực sự quan tâm con không?”
“Bốp” Lạc Mai vỗ đầu Cố Tiếu An, “Đồ ngốc này, con có dùng não để yêu không đấy?”
“Mẹ, sao mẹ đánh con.” Cố Tiếu An ai oán xoa xoa đầu, “Đau lắm đó.”
“Nếu Dung Trạm hỏi con, con thật sự quan tâm tới nó sao? Liệu con có tức giận không?” Lạc Mai hỏi.
Cố Tiếu An gật đầu “Tức.”
“Vậy là rõ rồi.” Lạc Mai thở dài chán chường nhìn đứa con trai AQ thấp của mình, sao bà lại sinh ra được đứa con đầu gỗ như vậy chứ.
Cố Tiếu An bất lực nhìn mẹ mình, “Nhưng cậu ấy như vậy là đùa với mạng sống, mẹ nói con có thể đồng ý sao?”
Suy nghĩ Lạc Mai hơi loạn, bà hoài nghi hỏi “Nhưng Dung Trạm nó đâu phải kiểu người bồng bột như vậy?”
“Cậu ấy nói, đây là bộ phim cậu ấy vẫn luôn muốn quay, không muốn cứ như vậy bỏ qua.”
“Con trai, giả sử, mẹ nói giả sử, nó thật sự không nhận bộ phim này nữa, sau này có một ngày nhớ lại liệu nó sẽ nuối tiếc, kiểu như “Ngày đó vì sợ chết mà không hoàn thành được ước mơ của mình”. Con nói xem, nó có oán hận con không?” Lạc Mai khuyên giải.
“Oán hận còn hơn mất mạng.” Trong mắt Cố Tiếu An là sự kiên định không dễ gì xoay chuyển.
Lạc Mai vừa tức vừa buồn cười nhìn đứa con trai cứng đầu của mình, bất lực nói “Với cả, sao con biết bộ phim lần này Dung Trạm nhận sẽ có nguy hiểm? Nếu như mạng sống nó thời thời khắc khắc bị đe dọa, vậy thì ăn uống ngủ nghỉ tùy thời đều có khả năng mất mạng.”
Cố Tiếu An cố chấp nói, “Có chết cũng phải chết bên cạnh con.”
Lạc Mai mệt mỏi, không tiếp tục khuyên hắn nữa, bà đứng dậy chỉnh lại khăn chuẩn bị lên lầu, lúc đi đến cạnh cầu thang thì dừng lại nói “Ai, nếu con còn cố chấp như vậy nữa, cho dù không bị nguy hiểm tới tính mạng nữa Dung Trạm nó cũng sẽ muốn chia tay con.”
Trái tim Cố Tiếu An thoáng ngừng, chia tay?
Hắn nhớ lại đời trước sau khi Dung Trạm chia tay mình, sau đó vì cứu mình mà chết. Hắn vẫn nhớ bộ phim này đời trước được người khác đóng, quay rất thành công, vị minh tinh đó cũng nhờ có bộ phim này mà lên như diều gặp gió.
Mà Dung Trạm khi đó bị dính scandal, phải trốn tránh một thời gian mới quay lại màn ảnh.
Chẳng lẽ, hắn thực sự sai rồi?
Lúc này hắn có chút rối rắm, nhưng hiện tại vẫn nên đi làm lành với Dung Trạm đã, lỡ đâu đúng như mẹ hắn nói, Dung Trạm y thật sự muốn chia tay với mình thì sao?
Nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi cổng, Lạc Mai khép lại cửa sổ, kéo rèm cửa, khẽ chậc chậc hai tiếng than “Này mới là con trai ta chứ.”
“Khuyên xong rồi?” Cố Thiệu Thiên vờ vô ý hỏi.
“Không phải ông đứng ở cầu thang nghe hết rồi sao?” Lạc Mai cầm lọ kem dưỡng da trên bàn vừa bôi vừa nói.
“Ai, bà thật là…” Cố Thiệu Thiên lúng túng đang muốn nói gì đó lại liếc thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt vợ mình, bất giác cũng bật cười theo.
……
Cố Tiếu An về đến nhà đã là đêm muộn, trong phòng tối tăm không có lấy một tia sáng, hắn đi lên lầu, đi vào phòng ngủ bật đèn lên.
Phát hiện Dung Trạm không tắm rửa cũng không thay quần áo nằm trên giường, giấu mặt xuống nệm.
“Em…” Cố Tiếu An vừa mở miệng liền bị Dung Trạm cắt lời.
“Anh về rồi?” Giọng Dung Trạm buồn thiu.
“Ừm…Ừ.”
Dung Trạm rốt cục cũng ngẩng đầu lên lật người dậy, đôi mắt không kịp thích ứng với ánh sáng trong phòng, y nhu nhu mắt chậm rãi hỏi “Em quyết định từ chối bộ phim kia.”
Cố Tiếu An cứng người, Dung Trạm từ chối bộ phim đó?
“Không phải…anh không có ý này.” Cố Tiếu An hoảng loạn giải thích.
Dung Trạm sắc mặt bình tĩnh nói “Em chính là có ý này.”
Lần này Cố Tiếu An triệt để phát hoảng rồi, hắn vội bước tới cạnh y, hai tay bắt lấy vai Dung Trạm, nghiêm túc nhìn vào mắt y nói “Anh nói nếu em muốn thì cứ nhận bộ phim đó đi, anh đồng ý, còn ủng hộ em nữa.”
Dung Trạm lúc này mới phản ứng lại, y ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Cố Tiếu An “Anh nói thật? Hay chỉ đang lấy lòng em?”
Cố Tiếu An dở khóc dở cười nhìn y, “Anh làm thế làm gì? Anh nghiêm túc đấy, nghiêm túc đên không thể nghiêm túc hơn được nữa.”
Dung Trạm đem mặt chôn vào ngực hắn, rầu rĩ nói “Em còn tưởng anh định chia tay với em.”
Cố Tiếu An hơi cứng người, trong lòng chua xót, hắn nhìn Dung Trạm đầy mặt tủi thân “Sao em lại có loại suy nghĩ này? Anh sao có thể chia tay em được?”
“Nhưng vừa nãy anh rất tức giận rời khỏi nhà?”
“Đó là anh muốn bình tĩnh lại, tránh cho tức giận với em chẳng phải em sẽ càng thất vọng đối với anh sao. Vốn dĩ trong lòng anh đã là một bạo quân rồi, dù sao cũng phải giữ lại chút hình tượng chứ.”
Khúc mắc được gỡ bỏ, khóe miệng Dung Trạm cong lên, ngữ khí nghiêm túc nói đùa “Không cần giữ lại, từ lâu đã không còn hình tượng rồi.”
“Hử, em nói gì?” Cố Tiếu An đầy nguy hiểm tiến lại, hai tay khễ xẹt qua eo y, nhẹ nhàng gãi gãi.
“Em nói anh rất đẹp trai, đừng cù đừng cù, ha ha, ha ha ha” Dung Trạm bị động tác trên tay hắn làm cho cười muốn hỏng mất.
Cố Tiếu An trước giờ chưa từng thấy qua Dung Trạm như vậy cho nên cũng hơi bất ngờ, lập tức ngộ ra mà nói “Thì ra em sợ nhột? Sau này có cách trị tội cứng đầu của em rồi.” Nói rồi tiếp tục cù tới lui.
“Ha ha, Tiếu An, mau dừng tay.” Dung Trạm cười trào nước mắt.
“Gọi chồng.” Cố Tiếu An uy hiếp.
“Ha ha ha, Tiếu An, đừng quậy nữa.”
“Mau gọi chồng.” Cố Tiếu An không ngừng tay.
Dung Trạm đầu hàng, vì cười lâu mà thở hổn hển, giọng nói có chút vô lực, gọi “Chồng.”
Cố Tiếu An lặng đi, một luồng nhiệt nóng không biết từ đâu ra tập trung chạy hết xuống hạ thân, tiểu huynh đệ cũng cứng rắn trong chớp mắt. Thanh âm này của Dung Trạm thực giống như giọng điệu đang làm nũng.
Một khắc thất thần khiến động tác trên tay ngừng lại, không kịp phòng bị liền bị Dung Trạm lật người đem hắn đặt dưới thân. Y học theo hắn vươn tay túm lấy eo hắn điên cuồng gãi gãi.
Kết quả Cố Tiếu An không có phản ứng gì.
“Sao anh không nhột?”
“Anh không sợ nhột.” Cố Tiếu An nhìn Dung Trạm một bộ hoài nghi đang ngồi trên bụng mình từ trên cao nhìn xuống, tim hắn càng ngứa ngáy, muốn ngay lập tức đè y ra ăn sạch.
Dung Trạm lườm hắn một cái, đang muốn đứng lên lại vì trọng tâm bất ổn mà bẹp một cái ngồi trở lại trên người hắn, theo quán tính về sau mà ngồi đúng lên vật cứng rắn giữa hai chân Cố Tiếu An.
“Hự, lão nhị của anh.” Cố Tiếu An hít một hơi khí lạnh, đau đớn kêu lên.
Dung Trạm tức khắc đứng dậy, lo lắng liệu Cố Tiếu An còn có thể cứng nổi nữa không, y vội cởi quần hắn kiểm tra.
Đến khi thứ cứng nóng từ trong quần lót theo động tác cởi quần của y bật ra, Dung Trạm thấy Cố Tiếu An cười hưởng thụ, một chút đau đớn cũng không có. Y mặc lại quần cho hắn, cười lạnh nói.
“Em kiểm tra xong rồi, tình huống này của anh rất nghiêm trọng, phải cắt bỏ lão nhị mới mong giữ được mạng.”
Cố Tiếu An cười cười lấy lòng y, bàn tay không ngoan ngoãn mà lần ra sau lưng mò vào trong áo y, nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng nhẵn mịn, “Bác sĩ Dung, trước khi cắt bỏ, em có thể dùng miệng giúp nó sảng khoái một lần không?”
Dung Trạm cũng nhanh chóng nhập vai, khóe môi câu lên một mạt cười, vẻ mặt nghiêm túc không gì sánh được nhìn Cố Tiếu An, giống như trước mặt hắn lúc này thật sự là bác sĩ, “Không được, ca này quá nghiêm trọng, nếu còn tiếp tục chần chừ e là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
Cố Tiếu An nhìn ánh mắt chuyên chú của y, hơi giật mình “Vậy phải làm sao a?”
“Anh đợi chút, để em đi lấy dao, chuẩn bị phẫu thuật.” Dung Trạm vừa nhấc người lên Cố Tiếu An liền lật người dậy áp y xuống dưới thân, cười tà đưa tay mò vào mông y, xoa nắn.
“Dao phẫu thuật của em, chẳng phải ở đây sao?”
Dung Trạm nháy mắt đỏ bừng mặt, “Cút.”
“Không cút, lần này để bệnh nhân giúp bác sĩ chữa bệnh!” Cố Tiếu An hùng hồn tuyên bố xong bèn cúi xuống hôn lấy đôi môi Dung Trạm, không kịp thở ra một hơi thỏa mãn đã vội vàng đưa lưỡi vào trong khoang miệng y khuấy đảo, khiến cho thân mình Dung Trạm hơi cứng lại.
Nụ hôn của Cố Tiếu An di chuyển xuống dưới, lưu lại trên thân thể y một loạt dấu hôn ướt át. Bàn tay cũng không nhàn nhã, thuận đà cởi quần y ra, tiếp đến là quần lót.
Dung Trạm nhỏ được giải phóng dần dần ngóc dậy, run run chờ người đến yêu thương.
Cố Tiếu An nhìn Dung Trạm nhỏ một cái, lại liếc nhìn Dung Trạm lớn đang đỏ mặt khẩn trương nhắm chặt mắt, hắn một hơi ngậm lấy Dung Trạm nhỏ đang chờ hắn đến lâm hạnh, sau đó liền nghe được tiếng y thấp giọng khẽ rên một tiếng.
Đem tất cả kĩ xảo mình có ra lấy lòng Dung Trạm nhỏ, liếm, mút, hút, kích thích đỉnh đầu.
Cuối cùng dưới nỗ lực không ngừng nghỉ của Cố Tiếu An, Dung Trạm bắn ra.
Nhìn Dung Trạm cả mặt đỏ bừng, Cố Tiếu An cười tà đưa tay tiến nhập vào bộ vị bí mật kia của y, tùy ý khuấy động, khiến Dung Trạm không nhịn được mà rên khẽ mấy hồi.
Sau khi cẩn thận khuếch trương, Cố Tiếu An đem lão nhị đã không thể đợi được nữa của mình tiến vào bên trong Dung Trạm, bắt đầu những vận động nguyên thủy nhất.
Đẩy mạnh lần cuối, Cố Tiếu An ra ở bên trong Dung Trạm, hắn thở mạnh, nằm soài lên người y không động.
“Đi ra, em muốn tắm.” Dung Trạm vô lực nói, thanh âm mềm nhũn thập phần gợi cảm.
Cố Tiếu An tùy ý cọ cọ vài cái, rút tiểu huynh đệ của mình ra, cười gian xảo “Được, cùng nhau tắm.”
“Anh ít quậy đi.” Dung Trạm tức tối mắng, trong tiếng mắng cũng mang theo vài phần hờn dỗi.
Cố Tiếu An một phát bế lên Dung Trạm toàn thân vô lực, nói “Anh giúp em tắm.”
Trong phòng tắm lại truyền ra âm thanh vừa đau khổ lại thoải mái của Dung Trạm, mặt trăng bên ngoài cửa sổ cũng ngại ngùng mà trốn vào vầng mây.
“Vừa nãy anh đi đâu?” Dung Trạm miễn cưỡng hỏi đươc một câu, hai mi mắt đang đánh nhau.
“Nhà cũ.” Cố Tiếu An nằm xuống bên cạnh y, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, hắn lật người qua uy hiếp dán lại gần Dung Trạm “Em không phải cho là anh đi tìm người khác đấy chứ?”
“Không có a.” Dung Trạm mất tự nhiên dịch người, quay lưng lại với Cố Tiếu An, muốn che dấu vẻ lúng túng quẫn bách của mình.
“Em không tin tưởng anh chút nào hết.” Cố Tiếu An than thở.
Dung Trạm lập tức tỉnh ngủ không ít, y quay qua đối mặt Cố Tiếu An nói “Không phải em không tin anh.”
Nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt Cố Tiếu An, Dung Trạm mới nhận ra mình bị lừa rồi, “Vậy còn anh? Nói như thể anh tin tưởng em lắm vậy.”
“Anh tin tưởng em, nhưng anh không tin những kẻ khác, suy cho cùng em bây giờ càng ngày càng hấp dẫn, anh không yên tâm.” Cố Tiếu An lời lẽ hùng hồn nói.
Dung Trạm cũng nhìn hắn, nói “Vậy em cũng giống anh, không tin người khác.”
“Em đó, sao lại học được cái thói đanh đá như vậy.” Lời hắn còn chưa nói xong, Dung Trạm đã ngủ mất, lưu lại Cố Tiếu An một mình cười ngốc.