Nguyễn Thu Thu: “….” Nhìn dáng vẻ vô cùng đứng đắn cái gì cũng không hiểu của lão sói xám tiên sinh, ngược lại nàng định vuốt lông sói thì có vẻ không đơn thuần cho lắm.
Chỉ là ngày hôm nay bận rộn cả ngày, Nguyễn Thu Thu cũng đã rất mệt.
Nàng phân vân hai giây, quyết định cứ mặc áo vậy mà ngủ.
Nhìn chàng sói tuấn mỹ nào đó dưới ánh lửa mặc quần áo đỏ tươi, lại quỷ dị sinh ra một loại ảo giác đêm nay chính là đêm tân hôn của bọn họ.
Có lẽ phẩm chất củi đốt mà lão sói xám tiên sinh mang về lần trước quá tốt, Nguyễn Thu Thu nằm ở trên giường, bọc chăn da thú hơi mỏng, nhưng lại cảm thấy có chút nóng.
Sau khi nàng nằm ngay ngắn, bên người truyền đến tiếng gió nhẹ, tuy rằng cách một khoảng, nhưng cảm giác tồn tại Ốc Đồng sói xám tiên sinh vẫn rất mãnh liệt.
Trong sơn động an tĩnh lại, toàn thân Nguyễn Thu Thu nhức mỏi, nhắm hai mắt lại chờ sói ngủ.
Nhưng tương tự, sói cũng đang chờ tiểu phu nhân ngủ nên chỉ hơi nhắm hờ mắt, lặng lẽ cảm nhận hô hấp của Nguyễn Thu Thu.
Một người một sói cứ như vậy cùng nhau chờ, không biết qua bao lâu rồi, có lẽ là mười phút, có lẽ là nửa giờ, cũng có lẽ là lâu lắm rồi, Nguyễn Thu Thu cảm giác mình sắp ngủ gục, nên lặng lẽ động đậy vươn tay ra phía đuôi sói.
Mà Uyên Quyết nhạy bén nhận thấy hô hấp của nàng thay đổi, bàn tay to mới vừa động đậy liền ngừng lại.
Tai nhọn run lên, Uyên Quyết nghĩ đến gì đó, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ.
Lão sói xám tiên sinh vừa tận lực điều chỉnh hô hấp, vừa hết sức hung ác nghĩ, nếu chờ lát nữa tiểu thê tử lại sờ y, lần này y nhất định sẽ sờ lại!
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt dừng lại trên gương mặt an tĩnh dễ nhìn của Uyên Quyết, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó, nhẹ nhàng đưa tay tìm trong chăn da thú, chuẩn xác tìm được vị trí đuôi của y.
Uyên Quyết: “……!”
Chóp nhọn đuôi lông nhung trong lòng bàn tay chợt run nhẹ, Nguyễn Thu Thu còn tưởng rằng mình sờ mạnh quá, lập tức nới lỏng tay ra, chỉ là đặt tay trên đuôi y, ngón tay từng chút từng chút chải vuốt lông đuôi của y.
Từng dòng điện từ chóp đuôi điên cuồng sinh trưởng, chạy thẳng tới sống lưng. Máu toàn thân Uyên Quyết cũng sắp sôi trào, trái tim bỗng cuồng loạn, Nguyễn Thu Thu sờ y hai cái, y đã sắp không khống chế được muốn biến thân.
Nàng lại sờ, sờ y!
Hai cái răng nanh nhòn nhọn không chịu khống chế mà xông ra —
Nàng có biết, cái đuôi của hùng yêu vô cùng mẫn cảm, không thể tùy tiện sờ.
Mặt Uyên Quyết càng ngày càng đỏ, Nguyễn Thu Thu thì sờ rất thoải mái, tại lúc không nhịn được dần dần đưa móng vuốt tới đoạn đuôi giữa, y không nhịn được khẽ nhướng mày, làm bộ không có cảm giác gì, trong miệng phân vân lặp đi lặp lại giữa hai chữ “Thu Thu” và “phu nhân”, cuối cùng cũng chỉ khắc chế cảm xúc nóng bỏng nơi lồng ngực, nhàn nhạt nói, “… Phu nhân, nàng đang làm gì.”
Nguyễn Thu Thu: “!!???”
Nguyễn Thu Thu: “……” Tiêu rồi, chàng sói này không phải đang ngủ rất say sao? Sao lại tỉnh rồi hảaaaaa.
Bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp của sói, mặt Nguyễn Thu Thu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà chợt đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc trống rỗng, vừa khiếp sợ lại thẹn, căn bản không biết mình nên nói cái gì.
Y vừa gọi nàng là phu nhân?
Có phải nghe lầm rồi không?
Nguyễn Thu Thu cắn môi, cảm thấy vô vàn xấu hổ, nàng làm bộ mình không phải cố ý, bất chấp tất cả, bắt đầu tìm cớ, “Ta… Ta ngứa tay, muốn, muốn tìm cái gì lông xù xù cọ xát một cái.”
Uyên Quyết: “……”
Nguyễn Thu Thu nói xong thì hối hận, thứ có lông xù xù nhiều lắm, nàng hoàn toàn có thể chà xát da thú mà.
Vì thế Nguyễn Thu Thu lại chắp vá mà bổ sung, “Phu, đuôi của phu quân khá là cứng.”
Uyên Quyết: “……”
Nhìn chàng sói nào đó không có phản ứng gì, Nguyễn Thu Thu còn tưởng rằng y không vui, có chút uể oải nghĩ nên xin lỗi thế nào mới tốt, tay đang đặt ở đuôi sói cũng do dự mà rút về.
Uyên Quyết không thể nhịn được nữa liếm liếm môi khô khốc, đuôi to linh hoạt quấn lên cánh tay sắp lùi về của nàng, hơi nghiêng thân qua, tóc dài đen nhánh dừng ở bên tai.
Nguyễn Thu Thu có thể thấy lông mi dày xinh đẹp của y.
Đuôi mắt lão sói xám tiên sinh đỏ bừng, xấu xa đưa bàn tay to nắm chóp đuôi của mình, nhẹ nhàng cọ cọ vào mu bàn tay của Nguyễn Thu Thu, hồi lâu mới hung ác hỏi: “Còn ngứa không?”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng có thể nói mu bàn tay vốn không ngứa, bây giờ bị đuôi to của y cọ ngứa rồi không?
Nhưng mặc kệ nói thế nào, hôm nay mục tiêu sờ đuôi của nàng cũng xem như đạt thành.
Nguyễn Thu Thu bị chàng sói nào đó ấu trĩ trả thù cọ cọ làm cho buồn cười, nàng cười cong đôi mắt, nhớ tới tiếng “phu nhân” đó không biết có phải ảo giác của nàng hay không, thăm dò sửa lại xưng hô, “Vậy… Uyên tiên sinh, ta chuyển chút linh lực cho chàng nhé?”
Nàng mới vừa tu luyện ra một ít, đúng là định sau khi vuốt đuôi sói đã rồi, sẽ vận chuyển cho y.
Sói mẫn cảm nghe thấy nàng đổi xưng hô, nhớ đến chạng vạng nàng lại nhắc tới Ốc Đồng sói xám, lòng thắt lại, lỗ tai gục xuống, vất vả lắm mới đậy kín bình giấm lại lần nữa ngã đổ, “Không cần.”
Nguyễn Thu Thu cảm giác được đuôi sói đang quấn trên tay mình rút về, nàng nhìn chằm chằm lỗ tai gục xuống và những vết sẹo dữ tợn trên gò má y, mắt mũi không biết vì sao, chợt chua xót, ngực cũng mềm đi.
Nửa bên mặt Nguyễn Thu Thu vùi trong chăn da thú, lầu đầu tiên ở trước mặt lão sói xám tiên sinh, khe khẽ gọi tên của y, “Uyên Quyết.”
Hai tròng mắt của Ác Lang tiên sinh hơi trợn to, trong mắt lướt qua sự kinh ngạc, lại hết sức bình tĩnh, duy trì hình tượng cao lãnh, âm cuối kéo dài, “Ừm?”
Nguyễn Thu Thu đem tay còn đặt ở trong chăn da thú của lão sói xám tiên sinh rút về, đắp chăn đàng hoàng lại, nằm thẳng, hồi lâu mới châm chước hỏi ra, “Chàng còn nhớ rõ tên ta gọi là gì chăng?”
Nàng sâu sắc hoài nghi, có phải lão sói xám tiên sinh căn bản không nhớ rõ tên của nàng, cho nên mỗi lần gọi nàng mới có thể qua loa lấy lệ như vậy →_→
Lão sói xám tiên sinh: “……”
Sao y lại không nhớ rõ tên của nàng là gì, nhưng nghe thấy giọng nói hình như có chút mất mát của tiểu thê tử, có chút bất đắc dĩ, chân mày vẫn luôn cau lại rầu rĩ dần nhu hòa lại.
Lão sói xám tiên sinh đỏ bừng mặt, tên của Nguyễn Thu Thu đến bên môi, lại không biết gọi ra thế nào.
Nguyễn Thu Thu vốn là đang chờ lão sói xám tiên sinh gọi tên mình, nhưng chờ rất lâu, chàng sói này vẫn không mở miệng.
Trước đó rõ ràng nàng không hề buồn ngủ, thậm chí còn rất có tinh thần muốn tu luyện.
Nhưng sau khi hỏi xong vấn đề này, không biết vì sao bắt đầu càng ngày càng buồn ngủ.
Nguyễn Thu Thu chờ rồi lại chờ, mí mắt ngày càng nặng, ý thức dần dần mông lung, tư duy cũng càng lúc càng kỳ quái —
Có lẽ, nàng có thể dùng mớ củi trong nhà làm cho lão sói xám tiên sinh một cái xe lăn, hoặc là nhờ Như Ý nãi nãi làm một chiếc xe kéo bốn bánh, lại bắt một con dã thú tới kéo xe, như vậy có lẽ nàng có thể cùng Uyên Quyết đi bộ lạc Đông Hùng…
Ở trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, Nguyễn Thu Thu loáng thoáng nghe thấy sói gọi một tiếng, “Thu Thu.”
Âm cuối dịu dàng, lưu luyến tựa như một ảo giác.
……
Tiếng hô hấp của tiểu phu nhân bên tai dần dần ổn định, bởi vì nhận ra thân thể tiểu phu nhân mệt mỏi, Ác Lang tiên sinh hơi dùng một ít thuật pháp làm nàng ngủ say, rồi nửa ngồi dậy.
Y tìm phương hướng, một tay chống giường đá, chậm rãi khom lưng, dùng dũng khí cực lớn, giống như si lang, môi chạm chạm làn mi cong vút của Nguyễn Thu Thu.
Tiếp theo cầm lòng không đậu dần dần trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua hốc mắt nàng.
Lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng ấn lên bờ môi mềm mại của nàng, chờ khi y tỉnh hồn lại, đã nhẹ nhàng dùng môi chạm khóe môi nàng rồi.
Mềm mại, ấm áp, là vật ngọt nhất mà y từng nếm qua.
Ý thức được mình đang làm cái gì, lông sói toàn thân Uyên Quyết dựng đứng cả lên.
Trong đêm tối, đôi mắt y hẹp dài lại đỏ tươi đáng sợ.
Y, y hẳn là nên tranh thủ giúp tiểu phu nhân trị liệu vết thương trên mặt, mà không phải là hôn trộm nàng.
Đầu Ác Lang tiên sinh choáng váng, bàn tay to chạm vào trên vết thương ở gò má Nguyễn Thu Thu, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai nàng.
Làn mi rất dài của y cọ qua mặt Nguyễn Thu Thu, làm nàng trong giấc ngủ mơ, dường như cũng đang bị một con sói cọ cọ, hơi ngứa.
Uyên Quyết biết hành vi của mình bây giờ rất tồi, thậm chí có thể nói là biến thái.
Nhưng rất muốn, lại hôn một cái.
Thẹn thùng mà thận trọng dùng môi chạm môi với Nguyễn Thu Thu, cảm giác hô hấp nhàn nhạt của nàng rơi vào trên môi y, hơi nước ướt át dần lạnh đi, làm cho y có một loại cảm giác rùng mình lại thỏa mãn kỳ lạ.
Đầu sói của Uyên Quyết cũng sắp bốc cháy, sau khi miệng vết thương trên mặt tiểu phu nhân hoàn toàn khép lại, nhận thấy dường như nàng có dấu hiệu không thoải mái, lại không nhịn được trộm kề môi nàng một lần nữa, sau đó nhanh chóng lùi vào trong chăn da thú của mình, trái tim kịch liệt nhảy không ngừng.
Ý thức của chàng sói nào đó cũng mơ hồ nóng lên, chỉ là mơ mơ màng màng nghĩ —-
Tiểu phu nhân của y, thật là ngọt.
……
……
Tại lúc Ác Lang tiên sinh thực hiện hành vi hôn trộm, Sa Điêu huynh với tốc độ phi hành khá nhanh đã trước một bước tới bộ lạc Đông Hùng.
Đó là một nơi nhỏ, hai mặt đều là núi, một mặt là sông, chỉ có một mặt là nối liền với rừng rậm, giống như một cái chậu đất, ở bên trong núi non trùng trùng vô cùng khó tìm.
Nếu không phải đôi mắt hắn sắc bén, vừa vặn trong lúc bay gặp phải một cục tròn vo khóc chít chít, có lẽ còn phải bay tiếp một hai ngày.
“Cho nên một con gấu mới bốn tuổi như nhóc chạy ra ngoài là đi tìm dược thảo?” Điền Tú hơi ghét bỏ nhìn một con Gấu Trúc Yêu nhỏ tuổi đang lôi kéo ống tay áo hắn, “Nhóc đừng khóc nữa được không, có thể lau nước mũi đi trước không.”
“Oa oa hụ hụ, nhưng mà Tiểu Hoa đã sắp không chịu được nữa rồi. Ca ca, ca ca còn chưa trở về.” Trong mắt Hùng Cổn Cổn ngậm đầy hai vũng nước mắt, một con gấu lại khóc đến muốn kiệt sức.
Đại Điêu: “……”
Hắn thở dài, khom lưng, ôm Hùng Cổn Cổn sắp kiệt sức lên, lau lau nước mắt của cậu nhóc, “Đừng khóc, nhóc như vầy có giống hùng yêu chút nào không.”
“Sa Điêu ca ca, huynh biết chỗ nào có dược thảo không?” Hùng Cổn Cổn khụt khịt, “Đệ có thể dùng lông đổi với huynh.”
Đại Điêu: “… Trên người ta còn có hai cây cỏ cầm máu cấp một.” Là lúc hắn bay qua mắt sắc phát hiện được, tiện tay hái lấy.
“Được rồi, mau mang ta đi nhìn xem Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bị thương thế nào, phong hàn à?” Điền Tú hỏi, giờ là mùa đông, một vài bé gái và tiểu thư yêu bị cảm lạnh cũng là bình thương.
“Hu hu, lúc trước Tiểu Hoa ở trong thú triều, đánh không lại dã thú, trên bụng bị cắn một lỗ to.” Hùng Cổn Cổn nói.
Điền Tú sửng sốt, “Tiểu Hoa còn có thể gia nhập đánh thú triều?” Tiểu Hoa không phải tên của con gái à?
Vẻ mặt Hùng Cổn Cổn không thể tưởng tượng nổi nhìn Đại Điêu. “Đương nhiên rồi, Tiểu Hoa ca ca là dũng sĩ rất cường đại của bộ lạc chúng ta!”
Điền Tú: “……” Là kiến thức của hắn hạn hẹp, không biết Hùng Tiểu Hoa vậy mà còn có thể là tên của một hùng yêu.
***********
Thời tiết chuyển lạnh rồi, họ đến muốn ói cả phổi ra ( ≧Д≦)
Các cô cũng chú ý sức khỏe nhé!
Chương sau: Trong cơ thể bồ câu béo có linh thạch.
Hết chương 53.