Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Bốn năm đại học, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Chớp mắt đã đến mùa tốt nghiệp.
Các công ty vận chuyển trong trường tổ chức các hoạt động ký gửi hành lý quy mô lớn trong mùa tốt nghiệp này.
Mới sáng sớm Lam Tiểu Tuyết đã ở trong phòng ngủ kêu lên: “Hôm nay giá gửi hình như lại rẻ hơn một chút, đồ đạc của các cậu đã đóng gói xong hết chưa?”
“Tớ vừa hỏi mượn phòng bên cạnh một chiếc xe kéo, có thể giúp các cậu chuyển đi.”
Tần Lôi đang thu dọn giường chiếu, chiếc giường ngày thường lộn xộn giờ đã trống không, chỉ còn lại ván giường: “Tớ vừa dọn dẹp xong, xe kéo cậu mượn đâu rồi?”
Lam Tiểu Tuyết: “Ngoài cửa.”
Cô nói xong, lại nhìn về phía Lâm Chiết Hạ, thuận miệng nói: “Đồ đạc của cậu ít thật.”
Lâm Chiết Hạ nhìn thùng carton mình vừa thu dọn, so với các bạn, quả thật đồ của cô ít hơn một nửa.
Nhưng đó là bởi vì bốn năm nay, có rất nhiều thứ cô đã bất giác chuyển đến nhà Trì Diệu.
Giống như thời trung học, cô và Trì Diệu cùng nhau trải qua một giai đoạn mới trong cuộc sống.
“Sắp tốt nghiệp rồi.” Buổi chiều, Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu sánh vai bên nhau đi trong sân trường, khó tránh khỏi có chút nuối tiếc, “Gần đây bạn cùng phòng của em đều đã gửi đồ về nhà.”
Bốn năm trôi qua, thời gian ở trên người Trì Diệu dường như không lưu lại quá nhiều dấu vết.
Anh vẫn giống như lúc mới nhập học, dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo thun, cả người thoạt nhìn rất tùy hứng, lúc này anh đang nắm tay cô, trên cổ tay vẫn đeo chiếc dây cột tóc màu đen.
Nhưng chiếc dây này không phải cái trước kia, chiếc cũ đã đeo lâu nên rất cũ. Lâm Chiết Hạ bèn thay cho anh một cái mới.
Ngày đổi dây, người này còn không tình nguyện: “Vẫn còn đeo được mà.”
Lâm Chiết Hạ: “Nhưng nó đã rất cũ rồi…Dù sao cũng là dây buộc tóc của em, đổi một cái khác cũng vậy thôi.”
Bốn năm trôi qua, anh vẫn thích cầm tay cô khi đi đường, giống như nếu không nắm tay thì không thể đi được vậy.
Nghe cô nói chút nuối tiếc, anh bèn trả lời: “Mấy ngày này đến chỗ anh ở đi.”
Lâm Chiết Hạ: “…Đến chỗ anh làm gì?”
Trì Diệu: “Mắt không thấy thì tim không đau. Trong lúc họ chuyển đồ, em không thấy thì sẽ không buồn nữa.”
“Anh vẫn còn nói như vậy được sao?” Lâm Chiết Hạ thật lòng nói, “Bốn năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng không thể thay đổi được cái miệng này của anh.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi ra ngoài một đoạn, trùng hợp đi ngang qua con đường lúc trước hai người xác nhận mối quan hệ.
Đèn đường bị hỏng ngày hôm đó lặng lẽ dựng ở hai bên đường.
Trì Diệu đột nhiên nói: “Nói đùa thôi.”
“Họ đi rồi,” Anh nói, “Không phải vẫn còn có anh ở đây sao?”
Lâm Chiết Hạ vốn đang đắm chìm trong nỗi buồn của sự chia ly.
Nhìn ký túc xá đang dần dần được dọn sạch, những người sớm chiều ở chung với nhau giờ đã đi nộp CV cho các công ty ở khắp nơi, rất nhanh sẽ đường ai nấy đi.
Nhưng những lời của Trì Diệu đã kéo cô ra khỏi nỗi buồn đó, dẫu cho thế giới này có thay đổi như thế nào, vẫn sẽ có một thứ không bao giờ thay đổi.
Trì Diệu nắm chặt tay cô và nói: “Anh sẽ mãi mãi ở đây.”
–
Trước khi tốt nghiệp Trì Diệu đã gia nhập một nhóm dự án của một công ty trước một năm, mỗi tháng đều được trả lương.
Lâm Chiết Hạ có hỏi qua một lần, nhận được câu trả lời là: “Tiền lương khá cao.”
“…”
“Thật không ngờ.”
Trì Diệu một tay nhét vào trong túi quần: “Không ngờ tới cái gì?”
Cô từ từ nói, “Em không ngờ anh lại là một người thực tế như vậy.”
Sau khi đi làm, Trì Diệu bắt đầu trở nên bận rộn, thời gian dành cho hai người giảm đi rất nhiều.
Bản thân Lâm Chiết Hạ cũng phải vội vàng tìm việc làm và chuẩn bị thực tập, nhưng cô rất may mắn, Lâm Hà và Ngụy Bình chưa từng gây áp lực gì cho cô.
“Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tìm công việc bản thân con thích là được, biết không?”
“Mẹ và chú Ngụy cũng không cần con phải nuôi, con tự nuôi sống lấy bản thân là mẹ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Lâm Chiết Hạ phát sầu vì sơ yếu lý lịch: “Tự nuôi sống bản thân cũng rất khó khăn.”
Cô thở dài, nói đùa: “Tiểu Hà, tiền gửi tiết kiệm trong nhà có bao nhiêu, mẹ có thể tiêu đến già sao?”
–
Lâm Hà trực tiếp cúp máy.
Cuối cùng cô tìm một công việc dịch thuật cho một nhà xuất bản, môi trường làm việc đơn giản, cũng khá chuyên nghiệp, cô dự định sẽ thực tập trước.
Ngày phỏng vấn, Trì Diệu lùi công việc lại đi cùng cô.
Trước khi đi vào, Lâm Chiết Hạ rất lo lắng: “Lỡ như em phỏng vấn thất bại thì phải làm sao đây?”
Trì Diệu: “Sẽ không.”
Lâm Chiết Hạ: “Làm sao anh biết là sẽ không chứ?”
“Anh không biết,” Anhthản nhiên nói, “Chỉ có thể nói như vậy để an ủi em.”
“…”
Người này, rất giỏi dùng phương thức chọc giận cô để dập tắt sự căng thẳng trong cô. Lòng hiếu thắng của Lâm Chiết Hạ bị k1ch thích triệt để: “Sơ yếu lý lịch này của em đã được giảng viên chuyên ngành khen ngợi, đợi lát nữa người phỏng vấn nhất định sẽ khen ngợi em không dứt lời, anh cứ chờ mà xem.”
Khóe miệng Trì Diệu khẽ cong lên: “Ừm, anh sẽ chờ.”
Cuộc phỏng vấn cuối cùng đã thành công, Lâm Chiết Hạ bảo anh mời mình một ly trà sữa để chúc mừng.
Cô nghĩ đến biểu hiện nghiêm túc của người phỏng vấn vừa rồi, có chút sợ: “Vừa rồi nếu em trượt phỏng vấn thì sao đây?”
Cô nghĩ Trì Diệu sẽ nói, “Anh sẽ cười nhạo em.”
Nhưng Trì Diệu lại bảo: “Không phải còn có anh sao?”
” …”
Anh vỗ nhẹ đầu cô như trước đây, “Anh sẽ làm việc để nuôi em.”
Mặc dù rất xúc động, nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn nói: “Em cũng có thể làm việc chăm chỉ, sau này nuôi anh, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, anh cứ nghỉ ngơi nhé.”
So với sự ngượng ngùng của cô, Trì Diệu lại rất không biết xấu hổ: “Bao nuôi anh à?”
Lâm Chiết Hạ gật đầu.
Trì Diệu: “Anh đắt lắm đấy, người bình thường không thể nuôi nổi.”
Lâm Chiết Hạ không gật đầu nữa, định trợn mắt.
Trì Diệu liền chuyển chủ đề: “Nhưng nếu người đó là em, anh se cho không.”
“Cho không,” Cô không thể tính rõ được khoản nợ này, “Vậy rốt cuộc là ai nuôi ai?”
“Cứ coi như em bao nuôi anh đi.”
Anh nói, “Anh trả tiền để em bao nuôi anh.”
“Vậy thì không thể tính là bao nuôi được.”
“Tính.”
“Không tính.”
“Anh nói tính là tính.”
“…”
Đoạn đối thoại ấu trĩ này rất nhanh đã chấm dứt, nhưng nó cũng dập tắt được tất cả nỗi sợ hãi của Lâm Chiết Hạ về tương lai.
Hai, ba tháng trước khi tốt nghiệp, cô cũng bắt đầu thực tập sớm.
Nhà xuất bản xắp sếp cho cô nơi làm việc rất gần trường học, mỗi ngày cô có thể trở về trường sau khi hoàn thành công việc.
Thời gian thực tập không có gì trắc trở cả.
Có nhiều điều để học hỏi và phải dành nhiều thời gian hơn để làm quen với quy trình công việc.
Sau khi cô gần như đã thích nghi được với nhịp điệu này, đến ngày tốt nghiệp, bọn họ đã tổ chức một buổi lễ tốt nghiệp rất long trọng cho sinh viên năm cuối.
“Lát nữa hình như còn có sinh viên ưu tú tốt nghiệp lên sân khấu phát biểu đấy.” Lam Tiểu Tuyết kéo cô cùng đến hội trường, “Có phải anh trai cậu sẽ lên sân khấu không?”
Lâm Chiết Hạ: “Anh ấy không nói gì với tớ cả, chắc là không đâu, anh ấy không thích mấy kiểu phát biểu này.”
Nếu Trì Diệu lên sân khấu, nhất định sẽ nói trước với cô, nhưng mấy ngày nay hành tung của người này cũng rất bí ẩn.Hơn nữa, anh cũng không thích lên sân khấu để phát biểu.
Cho nên suốt quá trình cô ngồi dưới khán đài, vừa thất thần vừa nghe lãnh đạo nhà trường phát biểu, thỉnh thoảng lại lén lấy điện thoại di động ra, gửi mấy tin nhắn cho Trì Diệu.
Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
[Sao anh không trả lời em?]
[Lẽ nào tình yêu của chúng ta đã phai nhạt rồi sao?]
[Có phải anh chê em phiền không?]
[Rốt cuộc]
[Em và anh cũng đã đi đến bước đường này.]
[……]
Lâm Chiết Hạ gửi xong câu cuối cùng, người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu nói: “Tại đây chúng tôi có mời một sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường chúng ta lên sân khấu…”
Lâm Chiết Hạ ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng người xuất hiện ở giữa sân khấu.
Trông anh vẫn giống như hồi vừa mới nhập học, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của vô số người. Ánh đèn trên sân khấu thẳng tắp chiếu xuống, chiếu sáng cả người anh, khiến cả người đều phát sáng.
Vị trí của Lâm Chiết Hạ có hơi xa, cô nhìn Trì Diệu đang giơ tay chỉnh micro, một tay chống ở mép bục phát biểu, anh còn chưa nói gì nhưng ánh mắt đã quét một vòng xuống phía dưới khán đài: “Trước tiên là mấy lời có chút khách sáo, mấy năm nay được học tập tại Đại học Liên Đại, tôi đã thu hoạch được rất nhiều kiến thức cũng như kinh nghiệm thực hành.”
Ban đầu, bài phát biểu của anh không có khác biệt gì mấy so với những người khác, nhưng vài phút sau, anh không còn liếc nhìn bản thảo trong tay nữa, mà nhìn xuống dưới đài.
“…Ngoài ra, tôi cũng muốn mượn một vài phút của mọi người để làm một chuyện có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi. Đó là cầu hôn bạn gái mình.”
Lâm Chiết Hạ bị bất ngờ.
Sau đó cô giống như đang xem một bộ phim quay chậm được phát lại, nhìn Trì Diệu lấy ra một cái hộp nhẫn bằng nhung màu đen, anh mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Một loại thần giao cách cảm nào đó đã nói cho cô biết, chiếc nhẫn này hẳn là được mua bằng tiền lương tiết kiệm hơn một năm qua của anh.
“Nhẫn đính hôn,” Trì Diệu nói trong sự ồn ào, “Trước tiên em hãy đeo tạm, sau này anh sẽ đổi cho em một cái tốt hơn. Vậy nên, em có nguyện ý gả cho anh không, bạn học Lâm Chiết Hạ.”
Dưới khán đài rõ ràng có rất nhiều người.
Nhưng mọi người và những âm thanh ồn ào đang mờ nhạt dần.
Nhịp tim không ngừng tăng nhanh, cô nhớ lại lúc trước khi đi làm, bọn họ có một cuộc đối thoại.
“Tại sao anh lại đi làm sớm như vậy?”
“Để kiếm được nhiều tiền hơn.”
Hóa ra kể từ lúc đó, anh đã lên kế hoạch cho chuyện này.
Cô cũng nghĩ về rất nhiều điều không liên quan đến chuyện “cầu hôn”.
Ví dụ như họ đã tham dự hai buổi lễ tốt nghiệp cùng nhau.
Lúc còn học tiểu học, Trì Diệu ở trong lớp giống như một “người ngoài cuộc”, bởi vì không thường xuyên đến lớp nên anh cũng không quen biết các bạn khác trong lớp, còn không bằng một học sinh mới chuyển đến là cô. Ngày tốt nghiệp, cô sợ một mình Trì Diệu quá cô đơn, không có cảm giác là người được tham gia nên cô đã lấy tiền tiêu vặt của mình ra, đến cửa hàng hoa mua một bó hoa nhỏ.
Cô ôm bó hoa đến và đưa cho anh: “Tốt nghiệp vui vẻ!”
Lên đến cấp hai, cô trở thành người “lẻ loi một mình”, bởi vì ở trường nữ sinh không có bạn bè thân thiết ngày tốt nghiệp, cô có chút không vui.
Nhưng hôm đó Trì Diệu đã gọi cô đến cổng trường.
“Ra ngoài một chuyến.”
Lúc đó giáo viên chủ nhiệm của họ đang tổ chức chụp ảnh cho các bạn cùng lớp, cô cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn xung quanh: “Ra ngoài, ở đâu vậy?”
“Cổng trường.”
Nhân lúc còn chưa bắt đầu chụp ảnh, cô chạy thẳng đến cổng trường, nhìn thấy qua lớp cổng sắt đóng chặt có một người đang đứng đợi ở đó.
Thiếu niên đưa cho cô một món quà tốt nghiệp qua hàng rào sắt cao hơn nửa người.
“Hôm nay trường học của các cậu cũng tổ chức lễ tốt nghiệp mà?” Lâm Chiết Hạ cầm lấy quà, hỏi cậu, “Cậu không phải đi sao?”
Lúc đó Trì Diệu nói dối cô: “Lớp chọn có đặc quyền.”
“…”
Những mảnh vỡ ký ức này được tích hợp lại, vượt qua dòng thời gian dài, bay thẳng đến đây.
“Em đồng ý,” Micro được mọi người truyền từ trên bục xuống dưới, truyền một lát đã đến tay cô, cô nghe thấy giọng nói của mình vang vọng trong thính phòng, lại bổ sung một câu, “Đương nhiên là đồng ý rồi.”
– —–oOo——