Editor: Trâm RừngTốc độ chuyển hóa của đám Zombie đã đạt đến mức gần như ngay lập tức.
Nhìn thấy những người bạn đồng hành đã biến thành thây ma, một số người trên container bắt đầu cãi vã, chĩa súng vào nhau, cuối cùng, bọn họ chia thành hai phe, thậm chí hai bên đã xả súng không có đạn vào nhau hai lần.
Tiếng ồn dữ dội khiến lũ thây ma bị nhốt trong container càng bồn chồn hơn.
Nghe thấy âm thanh của thây ma cào vào thùng container dưới chân, Phù An An có dự cảm không lành: “thầy Phó, anh có cảm thấy zombie trong container hình như càng ngày càng manh động hơn không?”Phó Ý Chi gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn người đang nằm bên cạnh mình, “Cô không thể ngồi đàng hoàng được sao?””Tôi không muốn đâu.
” Phù An An từ chối mà không cần suy nghĩ, nếu họ bị phát hiện, Phó Ý Chi đang ngồi sẽ có mục tiêu lớn hơn và dễ dàng hấp thu hỏa lực hơn.
Đám người phía dưới đã bình tĩnh lại, nằm trên container như cá muối phơi nắng, nhất thời mất đi giá trị quan sát.
Phù An An trở lại thùng đựng hàng đem đèn cồn ra nhóm lửa.
Đối với mấy loại đồ hộp này, mỗi ngày Phù An An đều thay đổi các phương pháp để nấu ăn.
Rất nhanh mùi hương đồ ăn đã phiêu ra trong không khí.
Một người đàn ông tóc ngắn nằm ở thùng hàng bên dưới ngửi ngửi, “Hình như tôi ngửi thấy mùi cá đống hộp.
““Ngươi đói đến đầu óc mê muội cho nên mới sinh ra ảo tưởng.
” Một người đàn ông khác mặc áo vàng hữu khí vô lực nói, “ở đây chỉ có mùi hôi thối của Zombie thôi.
”Người đàn ông tóc ngắn nghe vậy thở dài: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng chết đói.
Trước kia ở trong phòng bếp, có thể ăn uống, thật tốt biết bao.
““Dừng, đừng nói nhảm nữa.
” Người đàn ông áo vàng liếc đối diện một cái, hai người lại nhắm mắt lại.
“Mùi thơm quá.
” Người đàn ông tóc ngắn bị mùi hương nhàn nhạt mê hoặc.
Dưới ảnh hưởng của người đàn ông tóc ngắn, người đàn ông mặc áo vàng cảm thấy như thể mình đã ngửi thấy mùi này, trong đầu anh ta hiện lên đủ loại món ngon, anh ta im lặng nuốt nước bọt.
8:00 tối , sắc trời đã dần dần tối xuống.
Phù An An nhìn hoàng hôn trên bầu trời, đối với sổ sách ghi một chữ thập nhỏ, còn có hai ngày nữa mới kết thúc trò chơi.
“Hôm nay còn chưa qua, ngươi đánh dấu hơi sớm rồi đó.
” Phó Ý Chi nhàn nhạt nói.
“Ồ, còn có bốn giờ, hôm nay đã qua rồi, không sao cả.
” Phù An An khoát tay, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, bởi vì còn có hai ngày cuối cùng, cô tương đối kích động cùng khẩn trương.
Phó Ý Chi mắt nhìn Phù An An đang nằm ở cách vách, cuối cùng nằm ở xuống phía bên phòng của mình.
Nửa đêm, một tiếng nổ dữ dội vang lên, cả container cũng rung chuyển.
Hai người mở ra cửa của thùng đựng hàng, chỉ thấy bên dưới khói lửa đang lan tràn khắp nơi.
Người phía dưới quả nhiên có lựu đạn, nổ tung số lượng lớn container, tang thi từ trên trời rơi xuống như bánh bao, tràn ra ngoài.
Boong tàu đã triệt để trở thành thiên hạ của Zombie.
Bởi vì bị tang thi vây công, người phía dưới hoảng sợ chạy tán loạn, súng ống đạn dược trên người đều dùng hết, tiếng nổ đinh tai nhức óc, toàn bộ tàu hàng đều rung lắc dữ dội.
“Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu đạn dược?” Phù An An không nhịn được nói, “khó trách cái bao lớn như vậy mà mang đồ ăn chưa ăn đủ để ăn trong hai ngày.
”“Tình huống không tốt lắm.
” Phó Ý Chi cúi đầu cau mày nói.
Ngay khi những lời đó rơi xuống, một quả bom phát nổ dưới chân của họ.
Lay động kịch liệt làm cho Phù An An không có đứng vững nếu không nhờ Phó Ý Chi đứng bên cạnh kéo cô một cái mới không bị té xuống.
Mà lúc này những thùng hàng dưới chân bọn họ bị chọi đến nổ tung, thùng hàng chất đống bị tuột ra lắc lư trong không khí, phát ra âm thanh kẽo kẹt như sắp rơi xuống.
“Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây!”.