Năm Tháng Cùng Em Đi Qua

Chương 14: Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm



Sáng hôm sau, tất cả các trang báo đều đưa tin hình ảnh về Cuộc hôn nhân của Lâm Ngọc và Lâm Lỗi, thông tin về ảnh hậu và ảnh đế gần như làm bùng nổ các trang mạng, đẩy tin tức của Lý Thư Di xuống.

Đúng là vòng quay giới giải trí mà, hôm qua còn hot hôm nay đã có tin hót hơn rồi.“ Lâm Ngọc , thật xin lỗi nhé, chị sắp sinh rồi mà lại để ảnh hưởng tới chị vì muốn áp tin tức của em xuống nên mới làm vậy” Lý Thư Di thấy áy náy nên đã gọi điện cho Lâm Ngọc“ Không sao đâu, đằng nào sau mọi người cũng sẽ biết thôi, công khai như vậy cũng tránh cho tên tiểu tử kia ở ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt, Tống Hạo cũng nói chuyện trước với chị rồi, em đừng ngại ” Lâm Ngọc sảng khoái nói.“ Vậy em cảm ơn”Hai người nói chuyện thêm một lúc thì có tiếng chuông cửa vang lênLý Thư Di cứ nghĩ là Doãn Anh đến nên trực tiếp mở ra, lại thấy mẹ cô đứng đó.“Mẹ, sao mẹ không điện con qua, mẹ tự qua làm gì cho vất vả, đường xá xa xôi như vậy”Bà lý không nghe con gái nói, trực tiếp đi vào nhà, tức giận ném tờ báo có hình cô và Phương Chính xuống bàn “ Con tốt nhất nên cho mẹ một lời giải thích “Lý Thư Di thấy bà đang tức giận, không nói gì, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống nắm lấy tay bà“ Mẹ, mọi chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, anh ấy không là gì con cả, lúc tốt nghiệp con có tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tình cờ phát hiện ra.

Con xin lỗi vì đã không nói với mẹ”Bà Lý tròn mắt nhìn con gái, điều này quá bất ngờ với bà, chuyện như vậy mà bao năm nay cô vẫn luôn dấu bà, năm đó bà đã tức giận bao nhiêu,nói những lời khó nghe thế nào.“ Còn tin tức này anh ấy chỉ đứng ra giải vậy cho con thôi, chúng con mới gặp lại nhau, mẹ cũng biết mà”Bà Lý thở dài nhìn cô đầy lo lắng “ Vậy còn Tống Hạo, hai đứa con…”Lý Thư Di xoa xoa bàn tay bà” Chúng con … con với anh ấy không thể, mẹ đừng gượng ép con nữa”Nghe thấy con gái đã nói vậy, bà cũng không muốn gượng ép nữa, bao năm qua bà biết mình đã áp đặt con gái quá nhiều, đã để chuyện hai ông bà ảnh hưởng đến con bé.

Sai lầm ngày xưa ông bà cũng có phần trách nhiệm.Bà vẫn luôn biết năm đó lỗi một phần cũng do Thư Di quá tin người, giao du với đám bạn không tốt, Lúc ấy ông bà đang chục trặc không có thời gian quan tâm tới con, nên mới xảy ra chuyện.Tiễn bà Lý về, mọi chuyện diễn ra gần đây khiến cho Cô cảm thấy thật sự mệt mỏi.

Thư Di lại nhớ tới Tiểu Thỏ, muốn đến thăm con bé.“ Xem cô mang gì cho con này, nho ngon lắm đó”Tiểu thỏ mừng rỡ “ Ngon quá, con cảm ơn cô”“Thư Di đến chơi hả? vào đây con”Hôm ấy cả ngày cô ở lỳ chơi cùng tiểu thỏ, cảm thấy có một đứa trẻ con thật đáng yêu, căn nhà tràn ngập tiếng cười, Bà Vu đi chợ, hai cô cháu lại ríu rít xuống khuôn viên cùng nhau chơi“ Tiểu thỏ, đây là mami của cậu sao, xinh thật đó”Một cậu bé đang yếu, đi đến cạnh Tiểu Thỏ hỏi chuyện,cô bé không trả lời, khuôn mặt cúi gằm xuống.

Lý Thư Di thấy cô bé thật tội nghiệp“ Tiểu thỏ, đây là bạn con sao, mau giời thiệu cho mami biết đi”Tiểu thỏ thấy cô xưng mami với mình, vui mừng lắm “ Đây là bạn con, tiểu mao tử”Có thêm bạn chơi, tiểu thỏ vui vẻ hơn hẳn, hai đứa nô đùa chạy nhảy khắp nơi.Thấy trời đã tối, cô bế con bé về nhà, trên đường, tiểu thỏ mang vẻ mặt buồn rầu, đôi mắt long lanh như muốn nói gì đó.

Trước khi quay đi, tiểu thỏ năm lấy tay cô “Cô à, từ sau con có thể gọi gì là mami không ạ?”Lý Thư Di ngồi xuống, xoay đầu con bé “ Được chứ, từ giờ cô sẽ là mami của con”Tiểu Thỏ vui mừng hét lên, ôm lấy cô hạnh phúc.Lý Thư Di vừa trở về tới nhà, đang ngồi ăn hoa quả, bỗng có tiếng chuông cửa cmở cửa ra thì thấy Phương chính đang đứng trước đó.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, vì ở nhà nên cô ăn mặc rất tự nhiên, áo hai dây, quần sóc ngắn, anh mắt mất tự nhiên, vội nhìn đi hướng khác.“ Tôi khát quá” rồi lách người bước vào.Lý Thư Di định nói gì đó sau lại nuốt xuống đi theo anh vào trong, Anh tự nhiên mở tủ lạnh tìm nước, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô đành mặc anh tùy tiện.Lúc nghe xong điện thoại, quay ra đã thấy anh ta ngồi ở nghế, tiêu sái ăn miếng táo cô đang ăn dở:“ Sao anh lại đi gặp ba tôi”“ Con trai đi gặp mặt ba vợ là chuyện bình thường mà”“Phương Chính”“ Ông còn nói lần trước đã thấy chúng ta có gì đó mờ ám rồi, giờ tin tức lớn như vậy, em nghĩ xem ông ấy có thể không quan tâm sao”“Vậy anh trả lời ba tôi thế nào”Phương chính kéo cô ngồi xuống trên đùi, rất tự nhiên “ Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm”“ Phương Chính, anh đứng đắn chút đi” Lý Thư Di cật lực dãy dụa“Nếu em không chịu ngồi yên, tôi sẽ lại hôn em đó”Lý Thư Di nghe vậy ngoan ngoãn dừng động tác dãy dụa, ấm ức “ Ngày xưa anh đâu có vậy, giờ mở miệng ra toàn nói những từ không hay”Phương Chính cười ra thành tiếng, áp sát tai cô “ Không chỉ nói tôi còn có thể làm nhưng việc không hay cơ”Lúc đầu Lý Thư Di còn phản kháng, nhưng càng về sau cô không biết mình đã bị cuốn theo từ bao giờ, nhưng tiếng thở dốc, hai người quấn lấy nhau.

Lúc cảm thấy trước ngực có chút lạnh, Lý Thư Di mới kịp hoàn hồn, đẩy mạnh Phương chính ra.“ Muộn rồi, anh nên về đi”Nhìn vẻ mặt bối rối của cô,Phương Chính mỉm cười đắc ý, vui vẻ đi về, cùng không làm thêm gì quá phận..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.