Cô bị ngã rồi?
“Cô sao vậy?” Anh quên luôn mình vẫn đang giận người ta, vội vàng chạy tới đỡ Tuyết Vũ đang nhăn nhó ngồi ở dưới đất.
“Tôi… không cẩn thận vấp ngã.” Tuyết Vũ xấu hổ khai báo.
Lục Thần Hạo hừ một tiếng, càm ràm: “Đi thôi cũng không xong, mắt cô để trên đỉnh đầu hả? Có đau không?”
Tuyết Vũ chớp mắt, quái dị nhìn anh: “Không phải anh đang giận tôi sao? Sao còn quan tâm tôi như thế?”
Lục Thần Hạo sửng cồ lên, thả Tuyết Vũ ra, tự bao biện cho mình:
“Ai rảnh quan tâm cô, tôi chỉ lo cô có vấn đề gì thì không đi dự tiệc được sẽ làm mất mặt Lục gia thôi.” Ảo tưởng hơi xa rồi đấy. Anh mà thèm quan tâm cô ta sao. Năm mơ!
Cho dù phụ nữ trên thế giới này chết hết, chỉ còn lại Trần Tuyết Vũ, anh cũng không thèm quan tâm cô ta.
“Ừ, tốt nhất là anh đừng quan tâm tôi. Không, lại có người tới tìm tôi gây sự.” Tuyết Vũ lơ đãng nói, cất bước uyển chuyển đi lên trước.
Lục Thần Hạo thoáng khung lại, tâm tình biến đổi theo, anh biết cô đang ám chỉ điều gì. Lúc này đây, nhìn bóng lưng cô anh bỏng cảm thấy có cái gì đó nói không thành lời.
Trên đời này làm gì có cô vợ nào có thể nhắc tới người phụ nữ khác của chồng mình với vẻ mặt bình thản như cô chứ. Chỉ có mình cô thôi!
Cô thật sự không quan tâm chuyện anh yêu người khác chút nào sao? Tim cô làm bằng gì mà lạnh vậy? Hay là cô thích người khác rồi?
Bất chợt, Lục Thần Hạo cảm thấy khó chịu với suy nghĩ vừa lóe qua đó.
Hừ, nếu để anh biết được cô ta léng phéng với thắng nào, biết tay anh!
Lục Thần Hạo đi lên xe, hờ hững nhìn về phía trước, nói:
“Tôi đã nói Tư Linh rồi, cô ấy sẽ không tìm cô gây chuyện nữa đâu. Yên tâm đi.”
“Hy vọng là được như anh nói.” Tuyết Vũ nhẹ bằng cười, giọng bàng quang.
Không so đo, không nổi giận, chỉ nói như thế, như kiểu không quan tâm. Lẽ ra, cô không khó chịu, anh phải vui mới đúng, đằng này anh lại thấy khó chịu là thế nào? Anh đúng là điên rồi!
Tiệc sinh nhật tiểu thư Lam gia được tổ chức tại nhà hàng năm sao có cái tên rất sang chảnh và ý nghĩa sâu xa, Trường Thọ.
Khi Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo tới nơi, khách khứa đã tới rất đông. Những chiếc xe siêu sang nối nhau chạy vào gara xe, những vị khách ăn mặc sang trọng từng đôi từng đôi đi vào cửa. Nam mặc vest lịch lãm, màu sắc kiểu dáng đơn điệu hơn nhưng lại bộc lộ được sự nam tính cùng mạnh mẽ của đấng mày râu. Nữ mặc váy đủ kiểu, đủ màu sắc, trang sức mang đầy mình, yểu điệu duyên dáng, nhìn qua vẫn là phong phú đặc sắc hơn cánh mày râu.
Khách tới dự đương nhiên đều là doanh nhân, một số ít là chính trị gia có quyền lực trong thành phố có qua lại với Lam gia.
Có lẽ, chiếc xe của Lục Thần Hạo quá nổi bật, nên hai người chưa bước xuống, đã nhận được sự chú ý của những người đến trước. Đợi tới khi cả hai xuống xe, đám doanh nhân kia đều đến chào hỏi.
Tổng giám đốc tập đoàn lớn mà, đương nhiên sẽ không thiếu người tới chào hỏi hòng nhận được sự chú ý của anh. Biết đầu khi có dự án gì đó, sẽ được Lục tổng nhớ tới mà chia cho một suất cháo nhỏ để húp.
Lục Thần Hạo chỉ đáp mỗi người một hai câu, rồi ôm eo Tuyết Vũ đi vào. Dẫu chỉ có vậy, nhưng cũng là cho bọn họ một ít thể diện rồi.
“Anh Hai, chị Hai tới rồi.”
Người vừa lên tiếng là Lục Nhược Uyên. Cô từ trong đám người đi ra, vui vẻ chạy tới chỗ Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo. Lục Nhược Uyên hôm nay mặc chiếc đầm màu trắng tinh khôi, thanh lịch thuần khiết, tự nhiên cũng biến một cô tiểu thư hống hách trở nên thanh thuần, dịu dàng đi.
Cô được biết, Lục Nhược Uyên là theo chồng sắp cưới đến. Nhưng để phù hợp với tình hình, cô vẫn vờ ngạc nhiên, hỏi: “Nhược Uyên, em cũng ở đây sao?”
“Phải, em đi cùng Gia Thụy. Chắc chị Hai chưa biết Gia Thụy đầu nhi, để em giới thiệu.” Lục Nhược Uyên nói rồi xoay người, đi kéo một người đàn ông trẻ tuấn tú đứng cách đó không xa đến, giới thiệu.
Hắn là Lê Gia Thụy, con trai tổng giám đốc công ty giải trí Long Đình, chồng sắp cưới của Lục Nhược Uyên. Bề ngoài, hắn không có điểm gì chế được. Vừa đẹp trai, giỏi giang, chu đáo, lại rất tâm lý, ân cần, nhà giàu có. Một người đàn ông như vậy, có cô gái nào mà không bị rung động. Lục Nhược Uyên lại càng không ngoại lệ.
Tuyết Vũ cùng Lê Gia Thụy nói hai câu khách sáo cho có, coi như là để biết nhau.
Mà hắn có vẻ nể sợ Lục Thần Hạo, khi chào hỏi anh, có chút không được tự nhiên.
Cũng phải, có một người anh vợ tài giỏi, nắm quyền hành lớn lại luôn tỏ ra nghiêm túc, khí chất bức người như Lục Thần Hạo, ai cũng cảm thấy không được tự nhiên. Hơn nữa, Lục Thần Hạo lại chẳng ưa gì người em rể tương lai là hắn.
Anh vốn không thích con người Lê Gia Thụy. Không phải vì hắn đã từng làm điều gì xấu, mà chỉ là từ ánh mắt của Lê Gia Thụy, Lục Thần Hạo cảm thấy hắn không phải là người đáng tin để gửi gắm. Nhưng cô em gái này của anh lại cứ si mê hån, nhất quyết đòi lấy Lê Gia Thụy cho bằng được, không phải hắn thì không lấy. Mặc kệ anh khuyên thể nào, cũng không nghe. Đã vậy mẹ anh còn ở bên ủng hộ, anh hết cách, đành để Lục Nhược Uyên lấy hắn.
Hai nhà đã coi ngày, một tháng nữa đính hôn, hai tháng sau sẽ làm lễ cưới.
Dù sao, chỉ cần còn có Lục gia ở đây ngày nào, thì Lê Gia Thụy sẽ không dám làm điều gì có lỗi với em gái anh ngày ấy.
Trần Khắc Dương cũng đến ngay sau đó. Bình thường, anh không thích tham dự tiệc tùng, nên chẳng có mấy người biết mặt anh. Thấy một người đàn ông lạ mặt có vẻ ngoài xuất chúng xuất hiện, mọi người ai cũng xôn xao, tò mò, không biết là nhân vật lớn nào. Mấy cô tiểu thư nhìn anh như si như mê. Tự hỏi anh đã kết hôn chưa, nếu chưa kết hôn thì tốt quá. Để thoả mãn những thắc mắc trong lòng, họ chỉ còn cách dõi theo bóng dáng của Trần Khắc Dương nghe ngóng, hóng hớt.
Chờ “chồng” và anh trai chào hỏi xong, Tuyết Vũ mới nửa đùa nửa thật:
“Anh Hai, em đề nghị anh không nên xuất hiện ở chốn đông người.”
Sự xuất hiện của anh sẽ khiến trật tự của thế giới hỗn loạn. “Anh cũng nghĩ thế.” Trần Khắc Dương nhún vai, hùa theo.
Thật sự, anh không hề muốn tham gia ba cái tiệc nhàm chán này. Nhưng không đến, nghĩ tới có người cũng tới dự tiệc, anh lại không yên lòng. Mặc dù biết người ta sẽ không gặp chuyện gì, nhưng không yên lòng chính là không yên lòng, không có cách chữa, chỉ có thể tới đây, tận mắt nhìn thấy mới cảm thấy dễ chịu.
“Cậu thử dám không đến xem, xem tôi có vặt hết lông cậu ra không.” Từ đâu có một giọng nói xen ngang, rất bá đạo. Cái giọng nói này thì đối với Tuyết Vũ không còn xa lạ gì rồi. Không cần nhìn thấy người, chỉ cần nghe giọng thôi cũng biết là ai.
Lam Thế Lân. Chủ tịch tập đoàn Lam Thị, chủ trì bữa tiệc hôm nay đồng thời là anh trai của nhân vật chính bữa tiệc sinh nhật này, Lam Bích Trâm. Lam Thế Lân không đi một mình, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp như tiên nữ. Người này không phải ai khác, chính là Lam Bích Trâm.
Đã là nhân vật chính, đương nhiên phải có hào quang đặc biệt của nhân vật chính, xinh đẹp, nổi bật nhất hội trường. Váy hồng ngọt ngào, tóc dài tết xương cá, trang điểm diễm lệ, muốn có quyến rũ có quyến rũ, muốn dịu dàng đoan trang có đoan trang, muốn có khí chất sang trọng quý phái có khí chất sang trọng quý phái. Không thiếu bất cứ khoản nào.