Hiện Tiêu soái không rảnh để ý tới việc bản thân bị tên man di mọi rợ kia tơ tưởng , vì sao à? Còn phải hỏi á?
Binh sĩ Huyền Vũ doanh kệ nệ khiêng cái rương từ niêm phong dưới lòng đất lên, sau khi kiểm tra niêm phong còn nguyên, Tiêu Trường Phong móc chìa khóa đeo trên cổ như chó đeo chuông ra mở rương. Sau khi thấy những thanh trúc bọc giấy dầu còn nguyên y mới thở phào.
Binh sĩ mắt trừng muốn lọt tròng, sao hôm nay Giáo úy to gan thế nhở? Mọi hôm thấy đại soái là hận không thể ôm đầu chạy như chuột , ấy thế mà nay dám túm áo Đại soái kéo xa rương gỗ không biết chứa yêu quái phương nào cả trăm thước, bị Đại soái trừng còn dám trừng lại.
Tiêu Trường Phong trả thèm để ý, Tiêu Sơ Lâu không biết chứ y biết rất rõ uy lực của 10 cân thuốc nổ như nào, ít nhất ném nó vào Hoàng cung đủ là sập một nửa cái Hoàng cung to bổ chảng kia, huống hồ bản thân y lo Nitrat không thuần, chuyên môn tinh luyện lại, đây đã là chuẩn quân sự hóa rồi, sơ xuất một tí là thành Tiêu gia cả tộc trung liệt , tuẫn mình vì nước ngay.
An bài xong tất cả, Tiêu Trường Phong kéo Tiêu soái nhảy lên xe ngựa, y cho rằng cái rương tai họa kia cần tinh binh canh gác kĩ càng, người phải ít, tốt nhất là 3 người, đương nhiên trong đó không có y, đi mấy bước lại dừng lại kiểm tra, hết đi lại dừng như vậy là quãng đường đi có 2 canh giờ phải mất cả ngày mới đi xong. Đến nơi trời tối luôn rồi.
Ngọn núi này được binh sĩ dùng lược trải qua mặt đất mấy lần, sau khi không phát hiện tai mắt của Hoàng đế, của bọn Đột Quyết xong mới dám để rương thuốc nổ xuống. Binh lính bị vẻ mặt nghiêm trọng như tận thế đến nơi của Tiêu giáo úy ảnh hưởng, cả đám mắt lòe loẹt sát ý, chuẩn bị có kẻ nào lạ mặt là giết không cần biết. Tiêu soái thấy thế mặt mũi nghiêm chỉnh hẳn, không còn vẻ biếng nhác chán đời vừa nãy nữa, chuẩn bị tinh thần xem rốt cuộc là thân binh lợi khí gì mà thằng tiểu tử kia bày đặt ghê thế.
Ai ngờ không nhìn thì thôi, nhìn thấy rồi Tiêu soái liền muốn bạo hành gia đình một hồi. Tiêu soái tự nhận bản thân ” nho nhã, khí chất tiên phong đạo cốt không nhiễm bụi trần” ấy thế mà lại sinh ra một đứa nhi tử thô thiển như vậy.
Tiêu Sơ Lâu đại soái rất coi thường tay nghề thủ công của Tiêu Trường Phong, nhìn mà xem, trúc không biết chọn đoạn tốt 1 tí, vỏ thì thô ráp sần sùi , bị một thanh gỗ nén rất chặt, lại còn có dây dẫn nối ra, toàn thân hiện lên 2 chữ: “Xấu Xí” , hoàn toàn khác xa với thần khí trong tưởng tượng của Tiêu soái.
– Tiểu tử, đây là thần khí trong miệng ngươi đấy à? Có thế mà cũng khoe khoang, tưởng lão phu là đồ nhà quê chưa thấy pháo trúc bao giờ à? Ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. Đốt dây dẫn là xong chứ gì? Đơn giản, Tam Thập Lục, ngươi đốt thử 2 quả cho bản soái xem. Lâu lắm không nghe tiếng pháo trúc nổ , có chút nhớ.
Tiêu Trường Phong há mồm định nói thì bị Tiêu soái xách như gà con lên , ném sang một bên cho đỡ chướng mắt.
Tiêu Trường Phong dựng ngược lên, bay ngay tới bên cạnh Tiêu soái , vội vàng nói:
– Đại soái, đây không phải pháo trúc, nó là lợi khí giết người thật đấy, không đùa được đâu, ngài đốt từ từ thôi, đốt 1 quả trước, không hài lòng rồi đốt tiếp nhé, hơn nữa ngài bảo tên kia cách xa rương gỗ một tí, đừng đứng gần như thế, tên khốn kia đừng có mà cầm đuốc hươ qua hươ lại nữa. Đại soái, mong ngài lùi lại được không?
Tiêu soái vẫn không coi ra gì, đốt pháo trúc thôi, có cần như lâm đại địch thế không? Không nói gì, nhưng chân cứ như mọc rễ trên mặt đất không di chuyển, Tiêu Trường Phong dùng đến sức bú sữa mẹ mới đẩy vị này lại nửa bước . Không ngờ trông thì mảnh mai mà lại khỏe thế, Tiêu Trường Phong mệt như chó vừa thở vừa nói:
– Đại soái à, đây không phải pháo trúc, thuộc hạ cũng đốt pháo trúc rồi, đây là thần khí giết người đấy, tuy chưa phát triển tới tận cùng nhưng cái thuộc hạ làm cũng uy lực lắm rồi. Ngài mau hạ lệnh đốt từ từ thôi…
Tiêu Sơ Lâu hứng thú liếc thằng con mình 1 cái, gật gù :
– Không tệ , không tệ, đẩy được bản soái cơ đấy, có điều vẫn chưa đủ. Tam Thập Lục, còn không mau đốt, để bản soái xem thứ gì có thể làm ta lui bước, trước kia dù có đứng trước thiên quân vạn mã ta còn không lui bước nữa là.
Tiêu Trường Phong sắp khóc rồi , tên khốn Tam Thập Lục kia chỉ nghe lời Tiêu Sơ Lâu, y nói coi như rắm chó. Mẹ nó có ai dám cầm đuốc soi thuốc nổ không? Đã thế đốt xong còn không ôm đầu chạy luôn mà lại đi bình tĩnh ung dung thế kia không chớ??? Y liền hết sức phạm thượng mà yêu cầu Tiêu soái há mồm, bịt tai vào, thân binh bên cạnh thấy thế cũng học khôn rồi, xé áo nhét vào tai, còn tên Tam Thập Lục kia ấy à? Với thành phần ngại sống quá lâu này y không thèm nhắc nhá, cứ để hắn ta nếm thử tư vị bị nổ tung lên trời đi. Tiêu Trường Phong theo bản năng chắn trước người Tiêu Sơ Lâu, vì nếu lão nhân gia ngài xảy ra điều gì bất trắc thì y khỏi sống.
Dây dẫn cháy xèo xèo theo đốm lửa vào dưới đất, Tam Thập Lục không ngờ còn quay lại nhìn, trông có vẻ huyênh hoang lắm, mong sao tên này tí nũa không bị nổ tan xác, trong lòng Tiêu Trường Phong ầm thầm thắp cho vị tráng sĩ này nén nhang.
Sấm nổ giữa trới quang cũng không đủ miêu tả âm thanh khủng bố lúc này, Tam Thập Lục bị sóng nhiệt hất ra đập vào thân cây , nôn ra máu , bất tỉnh. Cái cây đại thụ ban đầu 2 người ôm không xuể bị tạc làm đôi. Binh sĩ rớt hết đao kiếm, lỗ tai rỉ máu.
Tiêu Trường Phong chỉ thấy lỗ tai bùng nhùng, bụi đất mù mịt, đất đá không ngừng rơi xuống. Tiêu Sơ Lâu không hổ là tướng soái thân kinh bách chiến, năng lực chấn định cao hơn người thường, khi tiếng nổ vang lên đã kịp ôm Tiêu Trường Phong vào lòng, một tay bịt tai y lại ,cả người bật ra sau chục mét. Dù sao hiện cũng có mỗi thằng nhi tử, nó có mệnh hệ gì thì Tiêu gia tuyệt hậu à?
Tiêu Trường Phong không nghe thấy tiếng nổ thứ 2 đâu, thầm kêu không ổn, chưa há mồm thì chợt nghe thấy ầm 1 tiếng, bản thân cùng phụ thân bị văng ra cả mấy mét, lăn lộn trên đất mấy vòng mới ngừng được. Tiêu Sơ Lâu bảo hộ y rất kĩ, y chỉ xây xước nhẹ nhưng hắn lại chấn thương hộc cả máu.
Mốt lát sau nhìn lại hiện trường, mọi người hít mốt ngụm lãnh khí, ôi giời ạ, cái thứ vũ khí gì thế này……