Tiêu Trường Phong nhìn quân lệnh trước mắt, trên mặt hiện ra dòng chữ I DON’T BELIEVE xoay điên cuồng…. cái gì ???? Cho Huyền Vũ doanh đánh tiên phong á???? WTF??? Có biết quân tiên phong là cách gọi khác của đội cảm tử không hả? Mất bao công sức huấn luyện ra 1 đám chết thay à? Thật phí phạm của giời mà . Không thể thế được. Tiêu Trường Phong vội đến soái trướng lí luận. Ai dè vừa bước vào liền bị khí thế cuồng bạo của Tiêu soái dọa đứng hình.
– Ngươi sợ?- Tiêu Sơ Lâu ngồi sau sa bàn đơn sơ nhìn y, giọng lạnh te không chút tình cảm, bây giờ hắn là Đại soái, tính mạng của ngàn vạn quân dân đè nặng lên vai hắn, sơ xuất 1 tẹo thôi là hỏng bét ngay, Đột Quyết mò vào quốc nội, dân chúng không tấc sắt sao chống lại được bọn Đột Quyết sống trên lưng ngựa, coi cướp bóc là bản sắc dân tộc chứ. Hơn nữa, Đột Lợi khả hãn, tên khốn sát hại phụ thân và huynh đệ Tiêu Sơ Lâu cũng góp vui, thử hỏi làm sao hắn bình tĩnh cho nổi? Đến bây giờ, Tiêu Sơ Lâu vẫn không quên được hình ảnh phụ thân oai phong của mình bị vó ngựa Đột Quyết đạp nát , da ngựa bọc thây đưa về, sau đó đến lượt Đại ca, Tam đệ, thậm chí cả muội muội Tiêu Cẩm Ý cũng mặc giáp ra trận rồi, cuối cùng đánh cho Đột Quyết và đám Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà, Chín họ Chiêu Vũ tan tác , đại thương nguyên khí, rút về sa mạc, đổi được mấy chục năm thanh bình, nhưng cái giá phải trả quá tàn khốc, kết quả là Tiêu gia còn lại độc 2 mống, mạng Tiêu Sơ Lâu là dùng mạng của huynh đệ đổi được. Nay kẻ địch trước mắt, sao hắn có thể lãnh tĩnh cho nổi? Nhiệt huyết như muốn thiêu cháy lồng ngực, đã bao lâu không có lại cảm giác này rồi? Tiêu Sơ Lâu cũng không rõ, đại khái là rất lâu đi.
– Không sợ. Chỉ là Đại soái cần bình tĩnh lại. Lúc này không thể rối loạn được.- Tiêu Trường Phong thấy phụ thân y sắp điên rồi, gân trên cổ nhảy loạn xạ,;cũng may Tiêu soái không có bệnh tim, nếu không bây giờ ngài đã nhồi máu cơ tim mà chớt rùi.
– Tốt. Nhớ kỹ, trên chiến trường ai không muốn chết thì sẽ chết trước. Một khi xông lên là không được quay đầu lại, vì một khi quay lại là sẽ thua , mà thua thì toàn gia bị diệt.- Tiêu Sơ Lâu thở ra một hơi dài, khuôn mặt tuấn mĩ dãn ra, tâm bình tĩnh lại, mở miệng nói kinh nghiệm dùng xương máu mình đúc kết ra.
– Phụ thân à, con có cái này chơi cực vui…. Hé hé…
– Tiêu Trường Phong vẻ mặt gian xảo, định lừa Tiêu soái mẻ nữa, ngươi không thấy miếng ngọc bội kia rất đẹp à? Bên ngoài trắng ngà, bên trong đỏ sẫm như có giọt máu ấy… bảo bối của tuôi…..
” Bốp”
Một tiếng vang không nhỏ , quả này Tiêu Sơ Lâu điên thật rồi, thằng nghịch tử chết tiệt này dám nhân cơ hội cháy nhà hôi của à? Ngán sống rồi!!!!!
– Nói!
– Hic.. hic… chả là đám Hồ tử đó kĩ thuật cưỡi ngựa siêu quần lắm à? Sao quân ta không bì kịp, lão nhân gia ngài nghĩ đến chưa? …..- Đang đắc ý nói nhử mồi thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao cạo của Tiêu soái phụ thân, Tiêu Trường Phong liền cụp đuôi lại làm người- Là do không có trang bị đấy, chúng chẳng qua là ỷ vào kĩ thuật cưỡi ngựa mà lên mặt thôi, nếu gặp phải cái này chỉ có tắt đèn.
Cao thủ có tôn nghiêm của cao thủ, y là một nhân sĩ xuyên việt chính thống, mà hiện đại hơn cổ đại là cái gì? Chính là vũ khí nóng! Súng ống gì đó y không làm được, chả lẽ thuốc nổ đen đơn giản cũng làm không nổi chắc. Y hiểu rõ , thuốc nổ ở thời đại này có sức chấn nhiếp như nào, chỉ là đưa thứ không thuộc về thời đại này ra mắt thiên hạ sẽ không có hậu quả gì chứ? Y rất sợ mấy chục năm sau mọi người không thèm đánh nhau nữa, mà rúc ở trong ổ , cầm bom nguyên tử ném qua ném lại.
Được rồi, Tiêu Trường Phong thừa nhận, câu cuối có hơi vênh, nghĩ bom nguyên tử dễ dàng chế tạo ra lắm ấy, nếu dễ dàng như vậy, Mĩ đã sớm bị nổ banh xác rồi, còn bày đặt bá chủ thế giới.
– Còn không mau nói!!!!!!!- Tiêu soái chịu không nổi hét ầm lên, gân xanh trên trán nhảy loạn xì ngầu.
– Đại soái à, cái này không thể tùy tiện lấy ra đâu, hay để đem nay mang ra ngọn núi xa xa kia thử nhé.- Tiêu Trường Phong vội vàng nói, ai mà biết được vị này có lên cơn thử thuốc nổ ngay trong quân doanh không, nếu thật thì trời ạ… không cần đám Hồ tử kia tấn công ,quân mình đã chết ráo.
– Được rồi.
————-
Cách quân doanh Đại Lương khá xa là liên quân Đột Quyết, Thổ Cốc Hồn, Tiết Duyên Đà, Chín họ Chiêu Vũ mang theo lòng căm hận ngút trời đi tìm Tiêu gia quân tính sổ sách. Mối thù diệt tộc ai mà nuốt trôi cho nổi.
Ngồi sau án thư trong vương trướng là Khả hãn Đột Quyết, tên này quả giống như lời đồn, thân hình hùng vĩ tràn đầy sức mạnh, cặp mắt sói sắc bén thị huyết, bảo đao không vỏ bên cạnh lóe lên hàn quang, chính bảo đao này chém chết Tiêu gia phụ tử, lần này Đọt Lợi Khả hãn đặc biệt mang theo nhằm thử vận may, xem lần này có thể chém chết Tiêu Sơ Lâu hay không. Tiêu gia và Đột Quyết sắp đánh thành quen, đôi bên gặp nhau là mắt long sòng sọc, hận không thể nhào vô ăn thịt đối phương.
Có điều Đột Lợi Khả hãn có vẻ không đơn giản như thế, hơn 20 năm qua, đêm nào Tiêu Sơ Lâu cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn ta. Đột Lợi rất mâu thuẫn, vừa muốn phanh thây Tiêu Sơ Lâu báo thù, vừa muốn chiếm hữu, lăng nhục Tiêu Sơ Lâu tuấn mĩ phi phàm , tâm kế thâm độc kia, hận không thể làm cho Tiêu Sơ Lâu ở dưới thân mình khóc lóc cầu xin tha thứ. Dục vọng và khát vọng trả thù nung cháy tâm chí Đột Lợi , nên lần này, dù chưa chuẩn bị sẵn sàng, mới khôi phục nguyên khí đã vội vàng tấn công Trung nguyên , vì chuyện này mà mấy trưởng lão phản đối chiến tranh đã bị Đột Lợi khả hãn mang đi tế lang thần.
Lần này phải thắng, dùng máu Tiêu gia tế vong hồn tộc nhân, dùng Tiêu Sơ Lâu làm vật tiết hận cho tộc nhân, à, sao quên được nữ nhân Tiêu Cẩm Ý kia nhỉ
, ả tàn sát tộc nhân Đột Quyết, ả thiêu cháy lều trại, ả đuổi Đột Quyết vào sâu hoang mạc, tội ác của ả không thể thống kê nổi.
Đột Lợi khả hãn ngồi một chỗ tự kỉ để tiếp thêm sức mạnh đánh vào khối sắt Tiêu gia quân.