Ánh mắt của Mặc Tử Hàn khiến Tô Hiểu Nhiên cảm thấy toàn thân đâu đâu cũng khó chịu.
Cô hít một hơi thật sâu, lịch sự mỉm cười với Mặc Tử Hàn, rồi đẩy Mặc Hiên Sâm lướt qua anh ta bước vào trong nhà.
Khi đi đến bên cạnh anh ta, Mặc Tử Hàn đưa tay ra để ngăn cô lại.
“Em dâu, sao lại vội vào trong như thế, không dám nói chuyện với anh cả sao?”
Hai tay anh ta khoanh trước ngực, ánh mắt đầy chán ghét và khinh thường khi nhìn Mặc Hiên Sâm, nhưng trong giọng nói lại có chút quan tâm: “Hiện Sâm, người vợ này của cậu cứ tránh tránh né né tôi, anh cả cảm thấy cô ấy gả cho cậu tám mươi phần trăm là có mục đích rồi.”
Khi anh ta nói những lời này, ánh mắt ngả ngớn của anh ta vẫn luôn lờ mờ liếc nhìn vị trí trước ngực của Tô Hiểu Nhiên.
Tô Hiểu Nhiên cau mày, vô thức xoay người đi.
Ánh mắt của anh ta càng thêm càn rỡ, khóe môi còn cười ngạo nghễ: “Hiện Sâm, ông nội có thể không nhìn thấy được cô gái trẻ này, nhưng anh cả tôi thì hiểu biết rất nhiều đấy.”.
“Chi bằng, cho cô vợ nhỏ bé này của cậu đi bên cạnh anh nói chuyện vài câu, anh giúp cậu kiểm tra nhân phẩm của cô ấy!”.
Các đốt ngón tay của Tô Hiểu Nhiên cầm trên xe lăn của Mặc Hiên Sâm siết chặt tới trắng bệch.
Tuy cô là đứa trẻ mồ côi sống ở dưới quê, nhưng chú thím chưa bao giờ nghiêm khắc với cô, cho nên từ nhỏ cô được phát triển rất tốt, thân hình chữ S cũng rất quyến rũ.
Khi còn đi học, rất nhiều bạn học nam đều dùng ánh mắt như thế để nhìn cô, nhưng khi đó, có Đường Nhất Vi bảo vệ cho cô.
Nhưng bây giờ, cô đang ở nhà họ Mặc, địa bàn của Mặc Tử Hàn.
Mặc Hiện Sâm bị mù, vì vậy anh không thể nhìn thấy ánh mắt của Mặc Tử Hàn đang nhìn cô, càng không biết, nếu như anh cho phép Mặc Tử Hàn dẫn cô sang một bên nói chuyện, thì sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Cô cũng không có cách nói thẳng với Mặc Hiên Sâm, dù sao tới bây giờ, Mặc Tử Hàn vẫn chưa làm gì quá đáng với cô.
Tô Hiểu Nhiên cắn môi, cầu mong Mặc Hiên Sâm sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý này…!Bàn tay của người cô gái nhỏ phía sau bắt đầu run lên.
Qua lớp vải đen, Mặc Hiển Sầm nhìn rõ khuôn mặt dung tục hèn hạ của Mặc Tử Hàn dưới ánh đèn đường.
Anh nhếch môi, giọng nói nhàn nhạt: “Nhiều năm như thế rồi, đây là lần đầu tiên anh cả quan tâm tôi như thế đấy?”.
“Tôi vẫn nhớ rằng khi vợ chưa cưới trước của tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe, người anh cả của tôi đã đích thân nói: “Chết thì cũng đã chết rồi, chết rồi còn tốt hơn gả cho cái tên sao chổi đó.”
Sắc mặt Mặc Tử Hàn trở nên có chút khó coi.
Anh ta khẽ họ một tiếng: “Lúc đó chẳng qua tôi chỉ đang đùa mà thôi!”
“Hiên Sâm, anh cả chỉ là có lòng muốn quan tâm cậu một chút.
Dù sao thì cậu cũng chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhưng anh cả thì có thể nhìn thấy cô ấy.”
Ánh mắt anh ta lại rơi vào vòng eo thon thả của Tô Hiểu Nhiên: “Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ về cô ấy.”
Ánh mắt anh ta nhìn Tô Hiểu Nhiên càng lúc càng cợt nhã: “Vậy để anh cả kiểm tra thử giùm cậu thì tốt hơn.”
Sắc mặt Tô Hiểu Nhiên trở nên tái nhợt.
Giọng nói này của Mặc Tử Hàn đầy quan tâm, nhưng anh ta lại nhìn Mặc Hiên Sâm với vẻ mỉa mai và khinh thường.
Anh ta vậy mà lại có mặt mũi nói cô không có ý tốt?
“Một cô gái ngông nghênh quê mùa, vẫn là không cần anh cả phải phí tâm” Giọng nói của Mặc Hiên Sâm không nhanh cũng không châm: “Tôi cưới được vợ, không dễ dàng.” “Cho dù cô ấy tiếp cận tôi là có mục đích, tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Hơn nữa” Người đàn ông cười nhẹ: “Hiểu Nhiên là trẻ mồ côi, có thể thuận lợi kết hôn với thứ sao chổi như tôi, nghĩ chắc, cô ấy cũng là sao chổi đấy.”
“Lỡ như sau khi cô ấy nói chuyện với anh mà anh gặp phải tai họa đổ máu, thể thì không tốt.”
Câu phía sau của Mặc Hiên Sâm, rõ ràng là lời cảnh cáo.
Mặc Tử Hàn hơi sững sờ.
Nghĩ đến Tô Hiểu Nhiên cũng có thể là sao chổi, anh ta hơi lùi lại một bước, quay mặt đi, không dám nhìn cô nữa.
Không phải anh ta mê tín, mà chuyện này…!thà tin còn hơn! Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Mặc Hiên Sâm cảm thấy thích thú: “Chúng ta đi vào thôi” Tô Hiểu Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đẩy xe lăn vào cửa.
Khi đi ngang qua Mặc Tử Hàn, mông Tô Hiểu Nhiên nhói một cái, rõ ràng là bị người ta véo.
Một cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân truyền đến da đầu, cô vội vàng đẩy Mặc Hiên Sâm vào trong.
Cuối cùng khi cô dừng lại trong một khu vườn nhỏ, Tô Hiểu Nhiên vẫn còn nhớ đến cảnh tượng khi nãy mà sợ.
Làm sao cô có thể ngờ được, cả đời này của cô đây là lần đầu tiên bị quấy rối, hơn nữa còn là do anh họ.
của chồng mình quấy rối.
Vẫn còn đang ở ngoài cửa nhà ông nội.
“Không khỏe sao?” Người đàn ông cau mày hỏi.
“Không, không có.” Tô Hiểu Nhiên không dám nói với Mặc Hiên Sâm.
Bởi vì vừa rồi, chỉ có ba người bọn họ.
Cho dù Mặc Hiên Sâm biết, chỉ cần Mặc Tử Hàn không thừa nhận, cô cũng chẳng làm được gì anh ta.
Khi đó, người nhà họ Mặc còn cho rằng cô gây sự vô lý, cảm thấy Mặc Hiên Sâm chiều cô đến mất cả lý
trí
Trong chuyện này, cho dù có chịu ủy khuất, cô cũng chỉ đành câm nín mà thôi.
“Tôi muốn uống nước.” Giọng người đàn ông kéo suy nghĩ của cô trở lại.
Trong hoa viên không có người hầu.
Cô nhếch môi: “Em đi rót nước, anh đợi em”
Sau đó, cô đi vào nhà tìm nước.
Nhà họ Mặc rất rộng, cuối cùng khi cô bưng ly nước trở về, Mặc Hiên Sâm mới đặt chiếc điện thoại dành cho người mù trên tay xuống.
“Ở đây lớn thật” Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Anh hớp một ngụm nước, nhẹ giọng nói: “Gả cho tôi, có thấy thiệt thòi không?” Tô Hiểu Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không thiệt thòi.”
Mặc dù anh là một người tàn tật, còn là sao chổi trong mắt người khác nhưng nếu không có anh, cô sẽ không thể có tiền để chữa bệnh cho bà mình.
Anh là ân nhân, cô gả cho ân nhân của mình thì có gì mà thiệt thòi?
Bầu không khí im phăng phắc.
Thật lâu sau, người đàn ông bịt vải đen trên mắt kia mới thở dài: “Có uất ức gì, cứ nói cho tôi biết.” “Tôi mù, nhưng trái tim tôi không mù”
Tô Hiểu Nhiên rộng lượng, sau một hồi chạy quanh trong nhà, cô hoàn toàn quên mất chuyện của Mặc Tử Hàn, cũng không vì lời của anh nói mà nhớ lại chuyện khi nãy.
Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời: “Chúng ta có nên vào không?” Mặc Hiên Sâm dừng lại một lúc: “Ừm”
Trong phòng khách của gian nhà chính, ông cụ Mặc đang trò chuyện chú hai của Mặc Hiên Sâm là Mặc Đông Lâm và vợ ông ta Hoàng Ngọc Anh.
Thấy bọn họ đi vào, ông lão vẫy tay: “Hiểu Nhiên!” “Ông nội!” Tô Hiểu Nhiên nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng đẩy Mặc Hiên Sâm qua.
Ông lão mỉm cười nhìn cô đi tới: “Ông rất thích đứa nhỏ này!” Mặc Đông Lâm liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Người mà bố chọn, tất nhiên sẽ không sai.”
Hoàng Ngọc Anh bên cạnh cười khinh thường: “Nghe nói bởi vì Tô Hiểu Nhiên này, Hiên Sâm hở ra là phát cáu nối giận, còn đuổi một người hầu già đi!”
“Hiên Sâm trước giờ tính tình rất tốt, vừa cưới cô gái kia, thì trở thành như thế, người phụ nữ đó cũng nhất định không phải là thứ tốt lành gì…”
Ông lão cau mày ngắt lời bà ta: “Hiên Sâm chính là quá trầm lặng.” “Người như nó, bên cạnh có một người có thể giúp nó tức giận, ngược lại cũng là chuyện tốt.” Hoàng Ngọc Anh nhíu mày hung tợn, có lẽ là vì bà ta không ngờ ông cụ lại bảo vệ Tô Hiểu Nhiên như vậy.
“Chào ông nội! Chào chú hai!”
Tô Hiểu Nhiên tràn đầy sức sống đẩy Mặc Hiên Sâm đi vào, vừa chào hỏi bọn họ, vừa rót nước cho Mặc Hiên Sâm: “Sân vườn rất rộng, con đi rất lâu!”
Ông lão nhìn cô cười: “Hiện Sâm không có bắt nạt con chứ?” Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Không có, anh ấy rất tốt với con.”
Hoàng Ngọc Anh giễu cợt: “Đương nhiên là cậu ta phải tốt với cô rồi, vì cô, sáng sớm đã đuổi một người hầu đi.”
Tính cách của Mặc Hiên Sâm này cổ quái, Hoàng Ngọc Anh khó khăn lắm mới sắp xếp cho má Trương vào đây, kết quả chỉ chưa được hai ngày, vì đắc tội với Tô Hiểu Nhiên mà bị đuổi đi!
Tô Hiểu Nhiên hơi kinh ngạc: “Đuổi ai thế?”
“Thím cảm thấy, tôi không nên đuổi một người hầu mà mới ngày thứ hai kết hôn đã sỉ nhục vợ tôi sao?” Mặc Hiện Sâm lạnh lùng nói.
“Hiểu Nhiên tốt bụng, bị ức hiếp cũng không lên tiếng.” “Lẽ nào người chồng như tôi, cũng phải nhẫn nhịn nuốt giận hay sao?”.