Edit by Vân Hi
“Cô giáo? Cô giáo?”
A Chiêu ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có người ở gọi cô.
Mông lung cũng nghe chữ được chữ không.
Còn quấy rầy cô ngủ!
Cô có chút không kiên nhẫn phất tay muốn đem cái người đang đứng ở đâu đó kia đuổi đi.
“Bốp!”
Âm thanh thanh thúy, giòn tan của sự va chạm vật lý vang lên trong phòng.
Tiêu Nghiên nhìn vết đỏ rõ ràng trên mu bàn tay, thở dài một hơi.
Người bị bệnh tùy hứng sao lại khó chơi như thế?
Hắn nhìn thuốc trong lòng bàn tay, làm thế nào để cho cô ăn bây giờ?
Đến nước này, bạn có phải sẽ cho là tác giả sẽ làm nam chủ cho thuốc vào miệng rồi đút cho A Chiêu?
Ngây thơ!
Tiêu Nghiên đứng dậy vào toilet, rất nhanh, trong tay hắn cầm theo một cái khăn lông ướt đẫm đi ra.
Sau đó, đi về phía A Chiêu……!dí một cái vào cổ cô.
A Chiêu bị lạnh, cả người run lên, rồi sau đó mở to hai mắt ngấn nước.
Bởi vì phát sốt, hai mắt cô hơi đỏ, đôi mắt đang ngấn nước như đang khóc nhìn Tiêu Nghiên, bộ dáng đáng thương đến không chịu được.
Tiêu Nghiên ho nhẹ một tiếng, gọi một tiếng cô giáo.
A Chiêu phản ứng trì độn lên tiếng.
Nhìn bộ dáng này A Chiêu, Tiêu Nghiên cảm thấy có chút áy náy.
Hắn cầm cái khăn lông lên, vẻ mặt đứng đắn giải thích: “Cô đổ một ít mồ hôi, em chuẩn bị lau cho cô, không ngờ lại không cầm chắc…..!rồi rơi xuống.”
A Chiêu nhìn nam chủ vẻ mặt áy náy, trong lòng cảm động chết đi được, biết trách hắn ở chỗ nào được?
“Không sao.” Cô lắc đầu, chỉ cảm thấy lại là một trận choáng váng.
Tiêu Nghiên không nói hai lời ném khăn lông sang một bên, tiện tay đưa thuốc hạ sốt cùng ly nước cho cô.
“Cô giáo uống thuốc trước, chờ tí nữa bác sĩ sẽ đến.
Bác sĩ khám xong thì ngủ tiếp.”
Không sai, đây là mục đích Tiêu Nghiên.
Hắn là tuyệt đối không thể chịu đựng được cái tên bác sĩ không biết ở đâu chui vào phòng mình để khám cho cô giáo!
Đương nhiên, phòng cô cũng không được!
A Chiêu rất nghe lời, ngoan ngoãn cầm thuốc lên uống.
Đến lúc này, cô mới hậu tri hậu giác ý thức được đây không phải phòng mình.
“Đây là……” Cô ngạc nhiên nói.
.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Tiêu Nghiên đem cái ly đặt vào chỗ cũ, nghe vậy nói: “Em không thể mở phòng cô ra, chỉ có thể ủy khuất cô giáo ở phòng em nằm một chút.”
A Chiêu: “……!Không có, là……!cô ủy khuất em.”
Tính cách nam chủ cô biết, để người khác vào phòng mình, đặc biệt, còn ngủ trên giường mình.
Đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một sự chịu đựng, là sự bao dung và hy sinh cao cả.
Tiêu Nghiên nhoẻn miệng cười: “Cô nói cái gì thế? Chỉ cần là cô……!Không có gì là ủy khuất.”
A Chiêu ngốc ngốc nhìn Tiêu Nghiên.
Không biết có phải vì phát sốt hay không, nghe được những lời này của nam chủ, cô chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng xông thẳng từ dưới lên, trên mặt lại càng thêm nóng.
Đầu óc cũng mông lung, mơ màng.
Đây, mấy lời thế này, như thế nào nghe, liền có điểm không ổn ở đâu đó?
Cô lắc lắc đầu, xốc lên chăn, bước xuống giường.
“Em không phải nói bác sĩ sẽ đến sao? Chúng ta xuống dưới lầu đi.”
Tiêu Nghiên đi đến bên người A Chiêu, nhìn cô: “Cô giáo còn muốn em cõng không?”
A Chiêu lúc này nhìn hắn, liền cảm thấy Tiêu Nghiên hình như không giống bình thường.
Hai người hiện tại cách nhau gần như vậy, ngày thường cô cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, hiện tại lại có chút không được tự nhiên.
Cô hơi lùi về sau một bước, lắc đầu: “Dưới lầu thôi, không cần đâu.”
“Được rồi.” Không biết có phải là ảo giác A Chiêu hay không, sao cảm thấy những lời này của Tiêu Nghiên, cứ như mang theo một chút tiếc nuối.
Em ấy tiếc nuối cái gì?.