Một đám cẩu độc thân đang trợn trắng mắt nhìn hai người tình tình cảm cảm trên sàn đấu kia..
Chẳng qua, cô gái nào đó lại cố tình không thèm để ý đến mấy ánh mắt ấy…
Nhưng có vẻ Tổng Tư thì lại để ý thì phải?
– Tổng Tư, bạn gái của anh đúng là chủ động!_ Vĩnh Thương chính là đại diện cho đám cẩu FA mở miệng xen vào không khí đầy hường phấn này…
Chiaki hơi hơi nhíu mày.
Quá trớn rồi! Nếu không cản lại thì khoảng cách sẽ dãn ra mất!
– Vĩnh Thương tiên sinh, tên của tôi là Tiểu Tuyết chứ không phải là “bạn gái của Tổng Tư”.
Bây giờ nếu như có người nói ngài là “bạn trai của cô gái nào đó” chứ không gọi ngài bằng tên thì hẳn là ngài không đủ tỉnh táo như tôi đâu, mà đã lôi kiếm ra đòi chém người ta rồi.
Phải không?_ Chiaki vẫn vô cùng bình tĩnh để mà “đá đểu” tên nào đó…
Ừm, mặt tên này thực sự rất giống bánh bao phồng lên!
Lập tức, trán của bánh bao tiên sinh nổi lên mấy vệt tức giận…
Trong khi những người khác thì cố nhịn cười, còn Chiaki thì vô cùng trấn tĩnh đứng đó…
– A, Tổng Tư, cậu còn không mau quản giáo bạn gái của cậu!_ Vĩnh Thương nổi khùng lên, gào thét với người đã mang Chiaki đến đây…
Trong khi đó, Chiaki vô cùng thản nhiên mà bỏ đi cùng với Tổng Tư…
– Hahaha! Tôi lần đầu tiên thấy Vĩnh Thương tiên sinh giận đến như vậy._ Đi cùng với Chiaki, nhưng mục tiêu nhiệm vụ vẫn cứ cười khúc khích…
– Tại cái mặt của anh ta giống màn thầu quá! Vậy nên tôi mới không nhịn được!_ Chiaki cũng khẽ cười, nói ra nguyên nhân cô trêu tức tên kia…
– Màn thầu? Bánh bao á? Hahaha!_ Hiển nhiên là Tổng Tư cũng bị so sánh này làm cho bật cười:_ Nếu như Vĩnh Thương tiên sinh nghe được, lại giận nữa rồi.
Oi oi oi, chàng trai này! Lời nói của anh sẽ vô cùng thuyết phục đấy!
Nhưng điều kiện tiên quyết là cái miệng của anh đừng có cong như thế!
Muốn nói gì thì nói, anh đang cười đến không khép miệng lại được kìa…
– Chẳng sao hết, dù sao thì anh ta bây giờ cũng đâu có nghe được chứ! Mà nếu anh ta có nghe được cũng chẳng làm gì được với tôi hết!_ Chiaki khe khẽ cười, vô cùng an nhiên…
Tầm mắt của cô thủy chung đặt trên con đường phía trước, vậy nên không hề nhận ra…
Ánh mắt của Tổng Tư vẫn lưu luyến trên gương mặt vẫn vương nét cười nhàn nhạt kia…
– Tiểu Tuyết, lần đầu tiên thấy cô, tôi đã có cảm giác rất thân thiết.
Cô làm tôi nhớ đến tỷ tỷ của tôi.
Đến rồi đấy! Chuyên mục kể về quá khứ! Chiaki hơi ngước mắt nhìn chàng trai vẫn đang nở nụ cười thiên sứ kia:
– Tỷ tỷ của anh sao? Bộ tôi giống chị ấy lắm à?_ Chiaki không tự chủ được mà vươn tay chạm lên gương mặt mình…
Gương mặt này mà giống như chị của anh ta mới là lạ đấy!
Phải rồi, lịch sử cũng nói là tên này có chị.
Chẳng qua có vẻ như chị hắn chết sớm, và không biết chết vì cái gì nữa cơ!
Trong Gintama thì bà chị này cũng chết vì lao phổi, có lẽ lao phổi là bệnh di truyền của dòng họ Okita này rồi! Chắc thế!
– Nhưng mà nói ra rất kỳ lạ, cô và tỷ tỷ không giống nhau chút nào, rõ ràng là có chút trái ngược, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy có điểm tương đồng nhỉ?
– Cảm giác là thứ luôn đánh lừa người ta mà.
nhưng dù sao thì, đúng là tỷ tỷ của anh và tôi cũng có điểm giống nhau._ Chiaki nhẹ nhàng đáp lại lời của chàng trai đang đi trước…
– Cái gì?_ Lời nói này đã gợi lên hứng thú cho chàng trai nào đó…
– Tôi và tỷ tỷ anh đều là con gái hết đó!
Lời nói nhẹ nhàng, nêu lên một sự kiện hiển hiển nhiên…!khiến ai đó bật cười…
Tuy nhiên, lại một lần nữa…
Tiếng cười chưa dứt thì những cơn ho đã ập tới…
Tổng Tư vội vàng ôm miệng chạy tới cây cột chống cạnh những đóa hoa cúc kia…
Những giọt máu đỏ sậm rơi rớt trên những cánh hoa cúc nhỏ bé, khiến chúng rung rung…
Sau đó…!từng cánh, từng cánh hoa…!lả tả rơi trên mặt đất…
Đẫm máu…
Chiaki cau mày, lập tức bước đến đỡ lấy cánh tay của Tổng Tư…
Không nói câu nào, nhưng đủ để mục tiêu nhiệm vụ nhận ra sự lo lắng của mình là được…
Và sự thật là Tổng Tư đã cảm nhận được sự lo lắng ấy! Thông qua những ngón tay đang run rẩy nắm nhẹ lấy cánh tay anh…
– Tôi không sao._ Anh khẽ cười và nói.
Nhưng vết máu vẫn còn vương trên môi và chiếc khăn tay đẫm máu lại bán đứng lời nói kia…
– Anh thực sự chắc chắn là anh không sao đấy chứ? Ho ra máu thế này, may mà là tôi ở đây.
Nếu là người khác, anh không nghĩ là sẽ bị phát hiện sao? Anh cứ miễn cưỡng như vậy, không thấy mệt mỏi khó chịu sao? Không chỉ có anh đau khổ đâu, cả người khác cũng không thích như vậy chút nào…
Chiaki trừng mắt, rất muốn hét tướng lên…!Nhưng cuối cùng, cô ngoại trừ nhịn thì vẫn chỉ nhịn…!Giọng nói cũng đè nén đến mức không để người khác nghe thấy!
– Nói rồi…!Tôi không sao._ Đối mặt với những lời nói kia, Tổng Tư chỉ im lặng được một khoảnh khắc…
Sau đó…!lại tiếp tục cái điệp khúc kia…
Trời ơi là trời! Tên này rõ ràng không để lời cô nói vào trong đầu mà…
Chiaki không thể nào điên tiết hơn được nữa!
Nhưng cuối cùng cô lại ngậm chặt miệng, cau mày…
Những cánh hoa vàng rực, đẫm máu rải rác trên mặt đất…
Chiaki không nói một lời, ngồi xuống….
Cô khẽ rũ mắt, bắt đầu tỉ mẩn nhặt lên từng cánh hoa mềm mại ngập trong vũng máu…
Tổng Tư nhìn cô gái đang cẩn thận đặt những cánh hoa đẫm máu của mình vào khăn tay của cô ấy, rồi lại di di chân để khỏa lấp đi vết máu…
Cám giác kỳ lạ bắt đầu lan tỏa trong anh…
– Cảm ơn!_ Tổng Tư không hề nhận ra, nụ cười ấy lại thật hơn chút nữa…
Chiaki giữ chặt chiếc khăn tay dính máu, tính toán sẽ mang theo bên người…
Cái tên yếu đuối này, sao mà lắm máu thế không biết!
Lẽ nào thuốc không có tác dụng à?
Cái tên ngốc ngếch kia, chẳng lẽ không biết suy nghĩ gì hết cho bản thân sao?
Chiaki cắn môi, không hề để ý đến việc môi mình cũng sắp bị nghiến đến bật máu…
Bởi vì cô lúc này còn đang ngó đăm đăm vào chàng trai đứng trước mặt…
Thôi bỏ đi, có 60% độ hảo cảm là được rồi…
Chiaki cúi đầu, che giấu đi tia đau lòng trong đáy mắt…