Ông trời vô cùng biết phá hỏng không khí mà đổ một trận mưa ào ạt xuống…
Chiaki nhìn cơn mưa rào càng lúc càng nặng hạt, rồi lại nhìn cái tên ướt như chuột lột trước mình mà thở dài…
Cô nhanh chóng nắm tay Sabo vào một hang động mới phát hiện ra gần đó! Thực ra là Akira đã phát hiện ra đấy!
– Vào đây đã.
Cậu định dầm mưa chắc?_ Chiaki vô cùng tự nhiên mà lôi Sabo vào trong hang động, sau đó nhanh chóng đốt một đống lửa lên…!Rồi bắt đầu quay sang xử lý vết thương trên tay của cậu bạn thân…!Tiếp theo là chakra trị thương lâu lắm rồi mới sử dụng, trị thương cho Sabo trong cấp tốc…
Một loạt động tác được làm đến mây trôi nước chảy, không vấp một lần nào…
…………………………………..
Sabo cau mày nhìn vết thương của mình đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy…
Cô gái này đang trị thương cho anh bằng một phương pháp kỳ lạ, nhưng không hiểu tại sao anh lại không cảm thấy ngạc nhiên vì điều đó…
Giống như anh đã quá quen thuộc với điều này…
Khi nãy cũng vậy, rõ ràng là chỉ lên hòn đảo này để tránh mấy con hải thú…
Nhưng thay vì bước vào ngôi làng, anh lại chạy đến chỗ này…
Rốt cuộc thì…!cô gái này có liên gì đến ký ức đã bị mất của anh?
………………………………………..
Trời đổ mưa kéo dài, tầm tã…
Trong hang động lửa bập bùng, có hai bóng người…
Chiaki lúc này đang chống cằm quan sát xung quanh.
Nếu được, cô rất muốn nói chuyện với Sabo…!Nhưng tên ngốc này vẫn chưa nhớ ra cô, không thể nhanh nhảu đoảng được!
– Này, cô biết tôi khi tôi chưa mất ký ức sao?_ Âm thanh vang lên đột ngột, Chiaki giật mình nhìn Sabo đang ngồi đối diện mình…
– Ừm, dây chuyền cậu đang đeo là của tớ tặng đấy!_ Chiaki mỉm cười dịu dàng, trả lời câu hỏi của Sabo.
Đồng thời hết sức tiết chế, không để lộ bất cứ tin tức gì hữu dụng hết…
– Nhưng…!tôi thật sự không nhớ gì về cô hết!_ Sabo ngần ngại, ngước mắt nhìn Chiaki! Và dù chỉ là trong một tích tắc ấy, nhưng Sabo có thể thề…
Anh đã nhìn thấy một ánh nhìn vỡ tan trong đôi mắt xanh biếc ấy…
Chiaki, mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần…
Nhưng khi nghe Sabo nói là không nhớ ra cô, thì ngực vẫn nhói đau một chút…
Thì ra…!cái cảm giác bị lãng quên lại đau đến mức này…
Có lẽ Ace cũng phải trải qua cảm giác này khi cô nói cô không nhớ anh…
Đúng là…!cảm giác này khó chịu chết đi được…
Xem ra lần sau nên tha cho Ace một chút, miễn cho cậu ta suốt ngày ỉu xìu…
Chiaki gượng cười với Sabo:
– Không sao.
Nếu như cậu gặp khó khăn thì không cần thiết phải nhớ lại! Tớ đi đây, cậu ở đây đến khi nào mưa tạnh nhé…!Tạm biệt!
Chỉ nói như vậy rồi Chiaki đứng lên rời khỏi hang…
– Chờ đã, trời đang mưa mà.
Cô định đi luôn sao?_ Thấy cô gái nhỏ bé bước vào trong làn mưa dày đặc, Sabo hơi nhíu mày…!Theo bản năng anh cảm thấy lo lắng cho cô ấy…
Chiaki hơi khựng lại, sau đó nghiêng người và quay đầu…
Rồi nở một nụ cười nhợt nhạt với cậu thanh nhiên đang ngồi trong hang bên đống lửa:
– Không sao hết.
Dù sao thì…!tớ cũng không ghét mưa…
Sabo sững người, không dám chớp mắt…
Nụ cười ấy thật nhẹ, thật khẽ…
Như thể chỉ cần anh chớp mắt một cái, thì cả nụ cười ấy lẫn cô gái đang mỉm cười kia đều sẽ biến mất…
Tan biến vào trong màn mưa dày đặc này…
Và xác thực, Chiaki đang dần hòa lẫn vào bóng đêm, biến mất…
Để lại Sabo một mình ngồi trong hang…
Anh hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu…
Cô gái ấy rõ ràng chỉ mới gặp mặt có hai lần, nhưng tại sao…
Nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng lại vô cùng dịu dàng ấy, tại sao lại quen thuộc đến vậy?
Trong một thoáng chốc, bỗng nhiên vô số nụ cười nhẹ nhàng như thế chợt thoáng qua tâm trí Sabo…
Như thể, đã rất nhiều lần có ai đó cười với anh như vậy…
Sabo hơi rũ mắt, cúi đầu nhìn cổ tay mình, nơi có một hình xăm hình cỏ bốn lá đang hiện diện ở đó…
Hình xăm đó nhìn thoáng qua giống như một chiếc vòng tay, ôm sát lấy cổ tay của anh…
Từ khi Sabo có nhận thức, anh đã nhìn thấy hình xăm ấy rồi…
Và dường như, chỉ anh mới có thể thấy nó…
Thế nhưng…!Sabo lại nhìn chiếc dây chuyền đang yên vị trên cổ mình…
Rõ ràng chiếc dây chuyền này cũng là hình cỏ bốn lá, và từ khi anh mất trí nhớ thì vẫn luôn trên cổ anh…
Nhưng không hiểu sao, nó dường như có một liên kết đặc biệt với hình xăm này…
Rốt cuộc thì, anh đã quên mất điều gì vậy?
………………………………………….
Gặp mặt Sabo chỉ là một bước đệm nhẹ nhàng cho việc công lược Ace thôi, công việc chính là bắt đầu chuyển hướng tấn công đến những người xung quanh anh ta cơ…
“Này, Akira.
Hôm nào thì Shanks đến thuyền của Râu Trắng để cảnh báo về Râu Đen?” Chiaki ngáp dài và hỏi hệ thống trong đầu mình…
“Mấy ngày nữa, áng chừng vậy!” Hệ thống rà soát cốt truyện lại một lần nữa rồi thông báo…
“Vậy thì…!cắm một cái gai nho nhỏ vào lòng họ thôi!” Chiaki mỉm cười đầy “phúc hắc”, bắt đầu hướng về đoàn thuyền băng hải tặc Râu Trắng…
………………………………………..
Vậy là trong khi “Bố Già” Râu Trắng đang trị bệnh cho tuổi già thì một vật thể không xác định đột ngột rơi từ trên trời xuống và đáp ngay trước mặt ông…
Tốn công cho mấy tên đội trưởng, đội phó và thuyền viên xông ào lên…
Để rồi tất cả đều lại một lần nữa bị trói, bị đóng băng, bị ném xuống biển…
Cho chừa cái tội vội vàng tấn công người khác, nhất là tấn công người đã một mình cân gần như cả con tàu này trước đây…
Đến khi đã không còn người dám tiến lên nữa, Chiaki mới quay mặt sang nhìn thuyền trưởng băng hải tặc…
– Ồ, là cô nhóc đã đi theo Ace.
Nó không có ở đây đâu._ Râu Trắng ngay lập tức nhận ra Chiaki, ông bèn đánh đòn phủ đầu luôn…
– Không phải thế, tôi…!có một thỉnh cầu…_ Chiaki hơi cúi đầu trước Râu Trắng…
– Hửm?_ Một người mạnh hơn người khác vậy mà lại cúi đầu trước một người không có gì là quan trọng với cô ấy, khiến cho Râu Trắng cảm thấy hứng thú…
– Xin hãy gọi Ace lại đi.
Râu Đen rất nguy hiểm, cậu ta sẽ không thể xử được hắn đâu.
Một câu nói được thả ra, hệt như một quả bom…
Khiến tất cả mọi người cứng đơ…