(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 450: Hắn chán sống rồi sao



Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

“Các người ngây người ra đó làm gì, mau bắt lấy ả!” Bách Lý Nhứ thấy hai người kia dừng lại, lại bắt đầu rống.

“Đại tiểu thư… là là… là thiếu chủ.” Trong đó có một người lắp bắp nói.

Trưởng lão đã từng dặn dò không được đắc tội thiếu chủ.

“Ả mà là thiếu chủ cái gì, chẳng qua chỉ là dã loại bên ngoài tìm về mà thôi, ai biết ả là cái thứ gì, các ngươi bắt ả lại, ra tay đi, còn muốn ta dạy các ngươi nữa sao? Nuôi lũ phế vật các ngươi…”

“Nhứ Nhi.”

Giọng của Bách Lý Nhứ đột nhiên im bặt, nàng ta không thể tin nhìn về phía trên giường.

Lúc nãy nàng ta bị Vu Hoan chú ý, căn bản không chú ý đến Bách Lý Hề trên giường đã tỉnh lại.

“Cha.” Bách Lý Nhứ rất nhanh đã phản ứng lại, vài bước vọt đến mép giường, nước mắt lã chã bắt đầu rơi xuống: “Cha tỉnh rồi, thật sự là tốt quá, Nhứ Nhi còn tưởng rằng… hu hu hu, cha hù chết người ta.”

Ánh mắt Bách Lý Hề nhìn Bách Lý Nhứ có tia ám trầm trong nháy mắt, những lời vừa rồi của Bách Lý Nhứ, căn bản không phải là đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu trong ấn tượng của hắn.

“Đừng khóc, không phải cha không sao rồi sao?” Cuối cùng Bách Lý Hề chỉ thở dài, chỉ cho là Bách Lý Nhứ quá mức lo lắng cho hắn.

Bách Lý Nhứ nắm lấy cánh tay Bách Lý Hề, khóc nức nở liên hồi: “Cha, cha còn chỗ nào không thoải mái hay không? Cha có đói bụng không, có muốn ăn gì không? Mỗi ngày Nhứ Nhi đều làm đồ ăn ngon, chờ cha tỉnh lại, nhưng mà cha mãi không tỉnh, mỗi ngày con cũng không dám ngủ, sợ cha tỉnh lại con sẽ không biết…”

Trong lòng Bách Lý Nhứ lại mềm vài phần, giơ tay muốn xoa đầu con gái nhà mình, nhưng vừa động đã phát hiện cơn đau đớn còn chưa có lui xuống trong cơ thể lại bắt đầu ngoi lên.

“Cha không sao, Nhứ Nhi đừng khóc, khóc sẽ xấu đó.” Bách Lý Hề chỉ có thể ngoài miệng an ủi Bách Lý Nhứ.

“Dạ, không khóc không khóc, cha tỉnh lại là một chuyện vui.” Bách Lý Nhứ cuống quít lau sạch nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt vẫn cứ lưng tròng trong mắt kết hợp với dáng vẻ miễn cưỡng cười vui kia càng làm người khác nhìn mà đau lòng.

Vu Hoan vẫn ngồi ở trên ghế như cũ, mắt lạnh nhìn hai người kia thâm tình cha con.

Thẳng đến khi Bách Lý Nhứ muốn gọi người đưa đồ ăn vào cho Bách Lý Hề, Vu Hoan mới đứng lên, xách cổ áo nàng ta, lôi kéo nàng ta về sau một khoảng cách.

“Bách Lý Vu Hoan, ngươi làm cái gì!” Bách Lý Nhữ giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay của Vu Hoan.

Vu Hoan buông Bách Lý Nhứ ra, rất ghét bỏ phủi phủi tay: “Không làm gì cả.”

“Ngươi…” Bách Lý Nhứ tức giận muốn dậm chân, muốn lao về phía Bách Lý Hề bên kia.

Vu Hoan trực tiếp chặn lại trước mặt nàng ta, vẻ mặt ‘ta không cho ngươi đi qua đó, ngươi đánh ta đi’.

Khuôn mặt nhỏ của Bách Lý Nhứ hết hồng lại xanh, đôi mắt có chút xưng đỏ vô cùng ủy khuất, đáng thương nhìn người trên giường: “Cha, cha phải làm chủ cho Nhứ Nhi, ả ỷ vào thân phận ức hiếp con, ngầm thì thôi đi, lại dám làm trò ngoài mặt kiêu ngạo như thế, nếu sau này ả thật sự kế thừa gia tộc, thì gia tộc sẽ bị ả lăn lộn thành dáng vẻ gì đây.”

Bách Lý Nhứ còn thông minh, vị lão cha nhà mình để ý đứa con gái của đại bá bao nhiêu, nàng ta biết rất rõ. Cho nên ở trước mặt Bách Lý Hề, nàng ta không ngốc đến độ nói Vu Hoan không phải con gái của đại bá.

“Vu Hoan?” Bách Lý Hề cũng có chút khó hiểu.

Con bé bỗng nhiên kéo Nhứ Nhi ra làm gì?

Vu Hoan khoanh tay trước ngực, nghiêng trái nghiêng phải theo Bách Lý Nhứ, ngăn cản đường đi của nàng ta.

Nghe thấy Bách Lý Hề gọi nàng, trực tiếp cười nhạo, châm chọc lên tiếng: “Ta và ngươi rất quen thuộc sao? Gọi ta Vu Hoan cô nương.”

Bách Lý Hề: “…”

“Cha, cha nhìn ả đi, mục vô tôn trưởng*, căn bản không để chúng ta vào mắt…” Bách Lý Nhứ tiếp tục thêm mắm dặm muối.

(Mục vô tôn trưởng (目无尊长) : không có phép tắc, không tôn ti trật tự, không phân biệt lớn nhỏ..)

“Vì sao ta phải để các ngươi vào mắt?” Vu Hoan cười như không cười nhìn chằm chằm Bách Lý Nhứ: “Dung mạo của ngươi quốc sắc thiên thương hay là ngươi có thiên phú đặc biệt gì? Ta cho các ngươi gọi ta một tiếng Vu Hoan cô nương, đó là vinh hạnh của các ngươi.”

Bách Lý Nhứ trừng mắt, ngây người, đại khái không ngờ Vu Hoan sẽ không biết xấu hổ như vậy.

Để cho bọn họ gọi một tiếng Vu Hoan cô nương là vinh hạnh của bọn họ?

Bách Lý Nhứ bốc hỏa, chỉ vào mũi Vu Hoan lớn tiếng quát: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Cha đón ngươi trở về, không phải để ngươi đến diễu võ dương oai, cho dù ngươi có là con gái của đại bá thì cũng không thể không coi ra gì như vậy, tốt xấu gì cha ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi có nghĩ mình là người của Bách Lý gia không?”

“Không có á!” Vu Hoan chớp mắt, nhếch miệng cười nhạt: “Từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ mình là người của Bách Lý gia, là tự ngươi đơn phương tình nguyện cảm thấy ta cướp vị trí của ngươi, một hai phải đối nghịch với ta.”

Bách Lý Nhứ vốn đã sắp xếp xong ngôn ngữ, bị hành vi của Vu Hoan không ra bài theo kịch bản trực tiếp bị nghẹn ở cỗ, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch tái nhợt.

“Cha, cha nói một câu đi!” Bách Lý Nhứ không nói lại Vu Hoan, đành phải cầu cứu Bách Lý Hề vẫn luôn không lên tiếng.

Những hỗn loạn trong đầu của Bách Lý Hề lúc trước nghe thấy câu nói kia của Vu Hoan càng hỗn loạn hơn.

Bây giờ bị Bách Lý Nhứ  ấm ức gọi như vậy, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì đó bị đè nặng, có chút hít thở không thông.

“Thân là con cái, lúc lão cha nhà mình bị thương nặng tỉnh lại, lại không gọi người đến kiểm tra thân thể cho hắn trước mà ngược lại ở đây nói đòi công bằng với hắn, ngươi sống lớn như vậy, ngay cả một chút hiểu biết này mà cũng không có sao?”

Luôn miệng nói lo lắng cho Bách Lý Hề, lúc nên lo lắng lại không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào.

Điều đó gọi là gì, thùng rỗng kêu to*?

(Nguyên văn là “雷声大,雨点小” có nghĩa là một thuật ngữ theo thói quen. Ví với kế hoạch rất to tát, nói rất hay, hoặc thanh thế tạo được rất lớn, nhưng thực tế hành động lại chẳng đáng kể.)

“Các ngươi còn không đi gọi Ngọc trưởng lão?” Bách Lý Nhứ trực tiếp rống với hai người đứng bên cạnh.

Bị Vu Hoan nói như vậy, mới phát hiện bản thân đã quên một chuyện quan trọng như thế. Nếu không phải là nàng… sao nàng ta sẽ quên một chuyện quan trọng như vậy.

Đều là tại nữ nhân đáng giận này!

Chờ Ngọc trưởng lão nhận được tin tức, khi đuổi đến, nhìn thấy đầy đất hỗn loạn, thiếu chút nữa đã ngất xỉu rồi.

Trung tâm của hỗn loạn, Vu Hoan khí định thần nhàn đứng đó, Bách Lý Nhứ quỳ rạp trên mặt đất, mặt đầy thống khổ.

Mà gia chủ nhà mình, mặt đầy nôn nóng nằm ở trên giường.

“Vu Hoan cô nương… xảy ra chuyện gì vậy?” Ngọc trưởng lão run run đến gần, thật cẩn thận hỏi Vu Hoan.

Bách Lý Nhứ không ngờ Ngọc gia gia từ trước đến giờ luôn yêu thương nàng ta, vậy mà không hỏi nàng ta như thế nào trước mà lại hỏi nữ nhân không bị làm sao bên kia, hận ý trong lòng Bách Lý Nhứ càng thêm nồng đậm.

“Không có gì, đại tiểu thư nhà các ngươi muốn tỉ thí với ta một chút. Ngươi biết thân phận của ta rất tôn quý, sao có thể tỉ thí với nàng ta, cho nên sẽ giáo huấn một chút, sao vậy? Ngọc trưởng lão có ý kiến?”

Ngọc trưởng lão ngu người, hắn làm gì dám có ý kiến chứ!

“Ngọc gia gia, là ả động thủ trước, cha có thể làm chứng!” Bách Lý Nhứ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt, nàng ta mới là người bị bắt nạt, nữ nhân này vậy mà dám đổi trắng thay đen, dám làm trò trước mặt cha!

Ngọc trưởng lão tiếp tục ngu người, âm thầm trừng Bách Lý Nhứ.

“Không có ý kiến không có ý kiến, Vu Hoan cô nương làm việc đương nhiên có chừng mực.” Có ý kiến với Quỷ Đế, là hắn chán sống rồi sao!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.