Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 29: Cố hương là nơi ta an tâm



Tháng bảy lưu hỏa, tháng tám vị ương, người xưa nói thật là không sai. Lúc đến tháng bảy âm lịch, tháng tám dương lịch, trong không khí tựa hồ có thể nghe thấy được một mùi đất oi bức bốc lên.

Hạ Dịch Ngôn xin đến ở nhà của tỷ tỷ, liền có thể tránh né sự quản thúc của cha mẹ, lại có thể ở cùng dưới một mái hiên với tỷ tỷ. Ban đầu Hạ phụ không đồng ý, tỷ tỷ ngươi ban ngày ở phòng thí nghiệm bận rộn nhiều việc, buổi tối có lúc còn phải tăng giờ làm việc, tiểu hài tử không cần làm cho thêm phiền phức. Tiểu nam sinh cúi đầu không nói lời nào. Vẫn là nhờ Hạ Dịch Nặc, nàng nói ban ngày đưa Tiểu Ngôn đến lớp hội họa gần đó, buổi tối đón về nhà là được rồi. Tiểu nam sinh vui vẻ bắt đầu nhảy nhót.

Tối hôm đó ăn cơm tối xong, Hạ Dịch Nặc liền dẫn tiểu nam sinh đi dạo dưới tiểu khu. Đợi đến lúc hai tỷ đệ đi lại nhiều vòng quanh tiểu khu, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh của Lương Giác Quân.

Hạ Dịch Nặc nắm tay tiểu nam sinh, vẻ mặt vui mừng: “Sư tỷ!”

“Lương tỷ tỷ!” Tiểu nam sinh la lên một tiếng vang dội, lộ ra hàm răng sữa nho nhỏ sáng lóng lánh.

Lương Giác Quân: “Tiểu Bảo? Tiểu Ngôn? Chào buổi tối a!”

Hạ Tiểu Bảo: “Vừa trở về sao?”

Lương Giác Quân: “Đúng vậy a, ăn cơm ở nhà ăn của trường xong xuôi rồi mới trở về.”

Hạ Tiểu Bảo: “Ah, chúng ta ăn cơm xong liền xuống dưới lầu đi tản bộ.”

Tiểu nam sinh: “Ân, cũng đã đi tản bộ được một giờ rồi.”

Lương Giác Quân ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu tiểu nam sinh: “Thật lâu không thấy, Tiểu Ngôn lại cao lớn rồi!”

Tiểu nam sinh cũng không tránh né, ưỡn thẳng sống lưng lên kiêu ngạo mà nói: “Mẹ nói, sau này ta còn cao hơn ba của ta!”

Lương Giác Quân mở dáng tươi cười dịu dàng, ánh mắt tràn ngập yêu mến, làm cho người ta không có cách nào dời tầm mắt đi được.

Hạ Tiểu Bảo: “Khụ, sư tỷ, thứ bảy có thời gian rãnh không? Hẹn vài bằng hữu đi đến Đổng trang chơi, có hứng thú cùng nhau đi hay không?”

Tiểu nam sinh vội vàng nói thêm vào: “Lương tỷ tỷ, cùng đi với chúng ta đi!”

Hạ Tiểu Bảo: “Tiểu Ngôn cũng sẽ đi, còn có Mạch Mạch, Quý Khang, ca của ta, sư đệ của ta là Kha Định Hào, hẳn là cũng sẽ đưa Trần Điện Điện theo.”

Cặp mắt của hai tỷ đệ mở to sáng long lanh, thật sự là không có bất kỳ lý do gì để từ chối.

Lương Giác Quân cười nói: “Được.”

Hạ Tiểu Bảo: “Tự chúng ta lái xe đi, chuyện ăn ở đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần mang quần áo là được rồi.”

Lương Giác Quân: “Được.”

Sáng thứ bảy, mọi người tập hợp ở lối vào Đại học C. Lúc Trần Điện Điện nhìn thấy Lương Giác Quân liền vô cùng vui vẻ. Trái lại sự xuất hiện của Tề Khiêm khiến cho mọi người có chút bất ngờ, hiển nhiên là Lý Tu Hằng dẫn người đến. Mạch Thế Ninh kề tai nói nhỏ với Hạ Dịch Nặc: “Ngươi phải cẩn thận rồi.”

Hai huynh muội Lý Tu Hằng và Hạ Dịch Nặc mỗi người lái một xe, xuất phát đi về phía Đổng trang.

Bởi vì Hạ Dịch Nặc bị loạn thị, ngoan ngoãn đeo mắt kính, nghiêm túc lái xe. Trần Điện Điện cùng Hạ Dịch Ngôn ngồi ở phía sau hi hi ha ha nhốn nháo, Mạch Thế Ninh thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, đeo tai nghe, liên tục xoay chuyển ống kính của nàng. Phần lớn thời gian Lương Giác Quân ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu với tiểu thư lái xe về những chủ đề nhàn nhạt như thời tiết hôm nay thật tốt.

Đổng trang là nhà bà ngoại của Hạ Dịch Nặc, ông ngoại chưa kịp nhìn thấy Hạ Dịch Nặc được sinh ra liền đã qua đời rồi, bà ngoại cũng rời khỏi Đổng trang từ rất sớm, ở C thành cùng nữ nhi. Khi còn nhỏ lúc được nghỉ hè, cậu Lý Thanh Phong thỉnh thoảng sẽ mang theo Lý Tu Hằng, Hạ Dịch Nặc và Lý Mộc đến Đổng trang ở lại vài ngày, đó cũng là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu của Hạ Dịch Nặc. Sau khi lớn lên quay về Đổng trang, hầu như đều là vào dịp thanh minh về để tảo mộ. Trong trí nhớ, thời tiết vào lúc thanh minh ở Đổng trang, sẽ có những phiến hoa cải dầu mọc thành từng vùng.

Ra khỏi đường cao tốc nội thành, xe bắt đầu chạy vững vàng đều đặn nhanh chóng hướng về phía trước. Lương Giác Quân bỗng nhiên đưa tay, giảm âm lượng âm thanh. Hạ Dịch Nặc theo bản năng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy tiểu nam sinh cùng Trần Điện Điện nghiêng đầu ngủ quên ở chỗ ngồi phía sau, mà Mạch Thế Ninh không biết là đang ngủ hay là đang chìm đắm trong âm nhạc, vì vậy tắt hệ thống điều hòa ở ghế sau, mỉm cười bĩu môi nhìn vào kính chiếu hậu nói: “Quả thật là tiểu hài tử.”

“Ngươi không phải cũng như vậy sao.” Lương Giác Quân trêu chọc nói.

“Ta làm sao lại giống như vậy, ta trưởng thành.”

“Nếu như ngươi khăng khăng muốn nói như vậy, được thôi.”

“Ngươi có muốn cũng ngủ một lát không? Đại khái còn phải mất hai ba giờ nữa mới đến nơi.”

“Ta không buồn ngủ.”

“Ah, vậy ngươi tùy ý.”

Hạ Dịch Nặc tiếp tục chuyên tâm lái xe, lại phát hiện Lương Giác Quân nhìn mình chằm chằm một hồi lâu, lập tức có chút ngượng ngùng: “Sao lại vẫn luôn nhìn ta vậy?”

“Ah, cảm thấy ngươi dễ nhìn, cho nên nhìn nhiều một chút.”

“…”

“Ngươi đỏ mặt cái gì?”

“…”

“Kỳ thật ta vẫn luôn rất ngạc nhiên, vì sao chỉ có bên má phải của ngươi mới có một má lúm đồng tiền?”

“Bởi vì ta phát triển lệch…”

Từng mảnh ruộng lúa xanh mơn mởn lướt qua bên ngoài cửa xe, xe chạy rất ổn định. Dần dần không thấy Lương Giác Quân có động tĩnh gì, thì ra là tựa lưng vào ghế ngồi yên tĩnh ngủ thiếp đi rồi. Mới vừa rồi còn nói không buồn ngủ, Hạ Dịch Nặc hé miệng cười trộm, nhìn nhìn con đường phía trước, nghiêng người thay Lương Giác Quân thả tấm che nắng phía trên ghế lái xe xuống.

Phần lớn thôn dân ở Đổng trang họ đổng, ngoài ra còn có họ Lý và họ Ngụy. Ngụy Bình và Lý Thanh Phong là huynh đệ tốt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ Ngụy Bình rơi xuống nước, là Lý Thanh Phong cứu hắn. Lý Ngụy hai nhà giao hảo, người nhà Lý gia quanh năm không ở Đổng trang, lão trạch Lý gia chính là giao cho Ngụy Bình quản lý. Ngụy Bình cũng thường xuyên ghé thăm và mang một chút rau quả tươi trong mùa cho tỷ đệ Lý gia, mà ít năm trước đây Ngụy mẫu bị bệnh nặng, là Lý Thanh Lam một tay lo chuyện trong bệnh viện. Nhi tử của Ngụy Bình học tập ở C thành, Lý Thanh Phong cũng giúp đỡ không ít. Theo đề nghị của Lý Thanh Phong, Ngụy Bình mở một điểm câu cá ở lối vào thôn, những người sống trong thành phố đang chán ghét cuộc sống toàn những tòa nhà cao tầng xi măng cốt thép, lựa chọn một nơi yên tĩnh tuyệt vời để thư giãn vào dịp cuối tuần, việc kinh doanh câu cá này cũng hoạt động khá tốt.

Khi một đoàn người đến Đổng trang đã vào giữa trưa, Ngụy Bình cùng thê tử đã chuẩn bị xong thức ăn. Hạ Dịch Nặc nói lời cám ơn: “Ngụy thúc thúc, hai ngày này liền phải làm phiền thúc thúc.”

Ngụy Bình lại nói: “Ai, đối với ta cũng đừng khách sáo. Các ngươi thường trở về, chúng ta cũng rất vui vẻ! Nếu lại nói những lời khách sáo thế này, Ngụy thúc liền sẽ tức giận a!”

Cơm trưa tất nhiên là những loại thức ăn nhà nông, tươi mới ngon miệng. Ăn xong ánh mặt trời giữa trưa đã chiếu rộng khắp nơi, Hạ Dịch Nặc có chút mệt mỏi. Lý Tu Hằng thúc giục Hạ Dịch Nặc trở về phòng ngủ trưa, phần lớn mọi người còn lại vừa rồi cũng đã ngủ một giấc trên xe, chuẩn bị đi ra ngoài hoạt động một chút. Hạ Dịch Nặc không chịu nổi cơn buồn ngủ, vì vậy liên tục nhấn mạnh, đừng đưa tiểu nam sinh đi bơi lội.

Không nghĩ tới khi thức dậy thế nhưng đã hơn ba giờ rồi, Hạ Dịch Nặc đi ra cửa mới phát hiện trong phòng trống trơn, đang muốn đi ra ngoài sân liền gặp được Trần Điện Điện: “Hạ sư tỷ, rốt cuộc ngươi cũng dậy rồi!” Thần sắc mừng rỡ kia, dường như là Hạ Dịch Nặc vừa sinh hài tử xong hôn mê hai giờ rốt cuộc đã tỉnh lại.

Hạ Dịch Nặc hỏi: “Những người khác đâu?”

“Các nam sinh đi câu cá ở ngư trường của Ngụy đại thúc, chúng ta chơi đùa ở dòng suối dưới chân núi. Ta trở về lấy chút đồ uống cho mọi người.”

“Ah, ta đi cùng ngươi.”

Đổng trang thuộc địa hình đồi núi của Giang Nam, chung quanh có một chút núi. Núi không cao, phần lớn thực vật ở đó là cây tre và cây chè. Khi hai người mang theo thức uống đi xuống con suối, Mạch Thế Ninh đã sớm chiếm đoạt mấy chỏm đá cao, dựng lên mấy cái mấy ảnh, súng dài pháo ngắn*, một trận chiến rất lớn.

(*Chỉ các ống kính máy ảnh)

Hạ Dịch Nặc xoay người nói với Trần Điện Điện: “Ân, bệnh nghề nghiệp chính là như vậy đấy.”

Mạch Thế Ninh nghe nói không phục mà giải thích: “Ta cảm thấy cái này gọi là bệnh nghệ thuật.”

Lương Giác Quân đang cúi đầu loay hoay gì đó với Hạ Dịch Ngôn, một lớn một nhỏ cười đến thập phần vui vẻ.

Hạ Dịch Nặc tiến đến nhìn một chút, thì ra là một con cua đá nhỏ: “Ai ôi!!!, ở đâu ra vậy?”

“Tỷ tỷ! Ngươi dậy rồi sao!” Tiểu nam sinh vui vẻ kêu lên.

“Chúng ta tìm được dưới tảng đá bên dòng suối, lợi hại không?” Lương Giác Quân vui vẻ hào hứng.

Suối nước này từ trên núi chảy xuống, đến chân núi, rộng rãi, trong sạch, sâu cạn không sai biệt lắm là đến đầu gối lớn người, mùa hè vui chơi dưới suối nước rất thích hợp. Hạ Dịch Nặc còn nhớ rõ năm đó cậu đưa mình đến bên suối nước này, mở ra từng tảng đá, tìm kiếm những con cua nhỏ trốn trong khe đá. Lúc nhỏ trí nhớ mông lung như một bức họa mờ ảo, mặc dù không hiện rõ trước mắt, nhưng loại cảm giác này lại ghi nhớ trong lòng.

Hạ Dịch Nặc nhìn tiểu nam sinh ngây ngô, nghĩ đến chính mình lúc còn nhỏ, sờ sờ đầu tiểu nam sinh, nhỏ giọng nói: “Thật hạnh phúc.”

Lương Giác Quân nghe thấy, hướng Hạ Dịch Nặc mỉm cười.

Trần Điện Điện ở bên kia mời mọi người uống thức uống, tiểu nam sinh hoan hô một tiếng, tránh khỏi bàn tay Hạ Dịch Nặc, chạy nhanh đến.

“Cẩn thận nhìn đường!” Hạ Dịch Nặc ở phía sau hô lớn, nhìn theo bóng lưng của tiểu nam sinh, đôi mắt giống như một đoàn hỏa diễm dịu dàng.

Lương Giác Quân nhướng mi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Hạ Dịch Nặc: “Nghĩ đến nơi này lúc còn nhỏ, cậu cũng dẫn ta đến mò giống thế này. Ngươi nói thời gian trôi qua có nhanh hay không? Chớp mắt một cái mọi thứ đã lớn như vậy rồi.” Nói xong, ngồi xổm xuống, đưa tay vào suối nước thấm lạnh, lay động một chút.

“Ân.” Lương Giác Quân đứng ở bên cạnh, không hề di động.

Vẫy khô nước trên tay, Hạ Dịch Nặc đứng lên: “Ai, đã rất lâu rồi không tới Đổng trang, bỗng nhiên bắt đầu nói chuyện vô nghĩa rồi.”

Lương Giác Quân: “Không phải, có một ngôi nhà bên ngoại giống như thế ngoại đào nguyên như vậy, rất hạnh phúc.” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân giải thích: “Ah, vừa rồi bọn họ nói với ta, Đổng trang là nhà bên ngoại của ngươi.”

Bốn giờ, không khí oi bức trên núi dần dần thối lui, bóng cây đan xen, suối nước róc rách.

Lương Giác Quân đi dọc theo dòng suối nhỏ, đến một cây cầu đá nhỏ. Hạ Dịch Nặc cũng đi theo.

Lương Giác Quân xoay người, hỏi: “Tiểu Bảo, ngươi cảm thấy, cố hương là gì?”

“Cố hương?” Hạ Dịch Nặc cắm tay vào túi áo, nhìn nhìn từng đám mây trắng trên nền trời xanh thở ra một hơi, “Tuổi thơ của ta, cũng giống như rất nhiều hài tử trong thành phố, hình dung cố hương chính là ‘Mùi bùn đất thơm ngát’, lý giải quá nông cạn. Nếu nói cố hương là cái gì, ta càng muốn nói cố hương là một loại tình cảm. Đổng trang đối với ta mà nói là một nơi rất đặc biệt. Yêu thích sự trầm tĩnh của nó, yêu thích sự ưu nhã của nó, yêu thích sự an phận ẩn mình trong một góc của nó. Có lẽ trong mắt người khác, nó chính là một sơn thôn bình thường có phong cảnh tú lệ ở Giang Nam, không bao la hùng vĩ, cũng không cổ kính mờ mịt, nhưng với ta mà nói chính là độc nhất vô nhị, ta nghĩ điều này được gọi là, cố hương là nơi làm ta cảm thấy an tâm.”

Lương Giác Quân mỉm cười gật đầu: “Được lắm, cố hương là nơi làm người ta cảm thấy an tâm.”

Hạ Dịch Nặc nói tiếp: “Khi còn nhỏ chưa biết cách quý trọng, khi trưởng thành, mới nhận ra rằng nơi mềm mại nhất trong ký ức lúc đó, có thể chỉ đơn giản là một vườn hoa cải dầu, một dòng suối trong, thậm chí là một làn gió mát, như vậy đại khái chính là một loại tình cảm giành cho cố hương. Ngươi có thể không biết người dân ở nơi đó, có thể không cần quan tâm đến chuyện bản thân ở đó bao lâu, nhưng mà thực chất nơi đó đã được khắc sâu vào trong lòng ngươi. Thậm chí, ngươi không nguyện ý dễ dàng chia sẽ một phần cảm xúc này, chỉ muốn ẩn sâu dưới đáy lòng, thẳng đến khi gặp được người nguyện ý chia sẽ phần cảm xúc này cùng ngươi.”

Lương Giác Quân dựa vào tay vịn cầu đá, đôi mắt nhìn xuống suối nước và những tảng đá dưới cầu. Gió thổi qua rừng trúc, phát ra thanh âm xào xạc. Hai người đều không nói gì, trầm mặc nhưng không lúng túng, đắm chìm trong khu rừng yên tĩnh chỉ còn tiếng ve và tiếng chim núi lảnh lót. Có lẽ, còn có một tầng mập mờ dần dần nhuộm ra.

Một hồi lâu, Hạ Dịch Nặc nói: “Sư tỷ, ta có thể hỏi, vì sao ngươi lại trở về C thành hay không?”

“Giáo sư của ta đã từng nói với ta, có rất nhiều thành phần trí thức, bọn họ không quan tâm đến ruộng đất dưới chân, cũng không hiểu thế giới rộng lớn, không thể xử lý các vấn đề local, cũng không hiểu các vấn đề global, những người này giống như đang sống trong không trung, được gọi là ‘Tộc người lơ lửng’. Ta ở Mỹ hơn mười năm, ta hỏi bản thân, có phải cũng đã trôi lơ lửng thật lâu hay không. C thành là cố hương của ta, khi có cơ hội trở về làm việc, ta nghĩ ta không nên bỏ qua một cơ hội như vậy. Huống chi, thay đổi hoàn cảnh có lẽ là một khởi đầu mới. Có đôi khi nghĩ như vậy, chỉ là không biết phải nói như thế nào, lại sợ nói ra, cảm thấy vô lý.”

“Người Trung Quốc hướng nội, cách biểu đạt cảm tình tương đối kín đáo. Có những lời nói ra cảm thấy rất đạo đức giả, nhưng không nói ra, giống như nghẹn ở cổ họng.”

“Có đôi khi ta cảm thấy những lời nói của ngươi rất không tương xứng với tuổi tác của ngươi.”

“Vậy là ngươi đang nói ta trẻ tuổi, hay là nói ta già rồi?”

“Ngươi cảm thấy thế nào, ha ha.”

Ngày hè, rừng trúc, khe núi, cầu đá, hoàng hôn, một đôi bích nhân*. Từ nơi xa xa Mạch Thế Ninh nhấn nút máy ảnh.

(*Người đẹp)    


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.