Trở Thành Nữ Tỷ Phú

Chương 17-1



Hôm nay lúc Bạch Tuyết ngủ trưa xuống lầu thì phát hiện Ngụy Gia Minh đang ngồi nói chuyện phiếm với mẹ mình, cô còn đang thấy kì lạ, thì nghe Ngụy Gia Minh nói với cô: “Mẹ anh gọi điện thoại đến bảo anh đến đón em về nhà ăn bữa cơm.”
Sau khi kết hôn cùng Ngụy Gia Minh, “Bạch Tuyết” ngẫu nhiên sẽ về nhà cha mẹ anh ăn bữa cơm. Tuy Ngụy Gia Minh không đối xử tốt với “cô”, nhưng người nhà anh lại đối xử với “cô” không tệ, đặc biệt là mẹ và bà nội của anh. Đi ăn cơm cùng hai vị trưởng bối cũng không có gì, hơn nữa nếu làm trò từ chối trước mặt mẹ cũng rất kỳ quái, Bạch Tuyết liền đồng ý: “Được, để tôi đi thay quần áo trước đã.”
Sau khi thay quần áo xong Bạch Tuyết lên xe cùng Ngụy Gia Minh, anh quan sát cô mấy lần rồi nói: “Nhìn cô thế này có vẻ ở nhà rất vui vẻ.”
Bạch Tuyết: “Đương nhiên vui vẻ, ở bên người nhà sao lại không vui được.”
“Như vậy à…” Anh cười như không cười đáp.
Mấy vị trưởng bối biết họ sắp về đều rất vui, còn tự mình ra cửa đón họ, ngay cả bà nội của Ngụy Gia Minh cũng ra đón.
Nhà của Ngụy Gia Minh xem như là đơn truyền nhiều thế hệ, mỗi thế hệ đều chỉ có một đứa trẻ, đời ông cố của anh chỉ có một người con gái duy nhất, cho nên ông nội anh là ở rể nhà họ Ngụy, bà nội Ngụy Gia Minh dĩ nhiên mới là họ Ngụy.
Ngụy lão phu nhân là một bà lão hòa ái dễ gần, tuổi gần 80, sức khỏe vẫn còn khá tốt, bà rất thích “Bạch Tuyết”, mỗi lần nhìn thấy “Bạch Tuyết” là vui vẻ không ngừng.
Mọi người cùng vào trong nhà, Ngụy lão phu nhân quan tâm chuyện lần trước cô bị tập kích rồi bị thương, còn nói rằng Ngụy gia tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này, bằng bất kể giá nào cũng phải tìm được hung thủ.
Mọi người hàn huyên chuyện nhà trong chốc lát, lại nghe bà nội nói: “Con và Gia Minh cũng đừng mãi nghĩ đến chuyện công việc, tuổi của hai đứa cũng không nhỏ nữa, nên có một đứa bé rồi. Cho dù không suy xét vì bản thân mình thì cũng nghĩ cho bà nội, bà cũng bước một chân vào quan tài rồi, tâm nguyện lớn nhất bây giờ chỉ là được ôm tằng tôn tử trước khi nhắm mắt thôi.”
Mẹ Ngụy Gia Minh ngồi bên cạnh cũng nói: “Bà nội các con nói đúng, các con cũng nên có con rồi, vừa lúc ta cũng đã về hưu, cũng có thời gian giúp chăm cháu.”
Lời này Bạch Tuyết không dễ đáp, chỉ có thể cười gượng.
Ngụy Gia Minh nhìn thoáng qua Bạch Tuyết đang buông đầu dáng vẻ bối rối, trong mắt anh có thêm chút ý cười, nói: “Chuyện con cái phải xem duyên phận, không phải cứ muốn là có được, nhưng mà bà nội yên tâm, con và Bạch Tuyết sẽ nỗ lực.”
Bà nội tức giận liếc anh một cái nói: “Mỗi lần con đều nói như vậy, kết quả thế nào… Cả ngày cũng không biết là bận cái gì, Bạch Tuyết là đứa bé ngoan như vậy, con cũng không thể làm con bé ủy khuất.”
Ngụy Gia Minh nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi đoan chính ở bên cạnh, ngoan đến mức không thể ngoan hơn được nữa, đột nhiên anh nhớ đến lúc cô dỗi anh khi ở trên xe, khi đó đúng là có khí thế, còn bây giờ… Ý cười trong mắt anh càng đậm, nói: “Bạch Tuyết là cô gái tốt như vậy, con đương nhiên không thể khiến cô ấy phải chịu ủy khuất rồi.”
Tuy rằng trước đây lúc “Bạch Tuyết” và Ngụy Gia Minh cùng tới Ngụy gia, khi đối mặt với việc giục sinh con của trưởng bối cũng từng nói mấy lời lừa gạt này, nhưng Bạch Tuyết cứ cảm thấy giọng điệu nói chuyện của anh hôm nay không thích hợp lắm.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy Ngụy Gia Minh đang cười với mình, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy nụ cười này rất có thâm ý.
Ngụy Gia Minh lừa gạt xong, hai vị trưởng bối cũng không bàn thêm về việc sinh con nữa. Bạch Tuyết lại tiếp tục trò chuyện với họ câu được câu không.
Trò chuyện được một lúc bà nội lại kéo câu chuyện về trên người cô, hỏi: “Ta nghe nói khoảng thời gian trước Phùng Tư Nghiên hắt rượu vào con phải không?”
Bạch Tuyết biết rõ, Phùng Tư Nghiên và Ngụy gia là thân thích, ở trước mặt thân thích của người ta cho dù có khó chịu trong lòng cô cũng sẽ không nói thẳng, nên nói: “Ngày đó cô ấy uống rượu say.”
Không ngờ bà nội lại hừ một tiếng: “Cái gì mà uống say, con bé đó là không lễ phép.”
Ngụy lão phu nhân mắng người nhà mẹ đẻ của mẹ Ngụy Gia Minh ở ngay trước bà, thật sự hơi không cho bà mặt mũi, Bạch Tuyết theo bản năng nhìn sang mẹ Ngụy Gia Minh là Phùng Tịnh, không ngờ sắc mặt bà không có gì xấu hổ, nói: “Con bé đó quả thật bị ba mẹ nó chiều hư, ta đã sớm nói rồi trẻ con thì phải dạy dỗ cho đàng hoàng mà chúng nó không chịu nghe, nhưng mà giờ cũng tốt, Gia Minh đưa con bé sang Iran, bằng không tiếp tục ở đây không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.”
Bạch Tuyết nghe được lời này sợ ngây người ra, Phùng Tư Nghiên bị Ngụy Gia Minh đưa đi Iran?! Đây là chuyện khi nào vậy? Hơn nữa nền chính trị Iran lại loạn như vậy? Anh thực sự bỏ được em họ, đưa nó sang Iran?
Bạch Tuyết nhìn sang Ngụy Gia Minh, anh đang nói chuyện với ba mình về chính trị đương thời, không chú ý tới đề tài bên này, Bạch Tuyết thực sự thấy nghi ngờ, sao Ngụy Gia Minh lại muốn đưa Phùng Tư Nghiên tới một nơi như Iran? Cho dù là trừng phạt cô ta, cũng không khỏi quá độc ác rồi. Chằng lẽ thực sự do cô ta hắt mình một ly rượu? Nhưng lúc trước Phùng Tư Nghiên cũng thường xuyên khi dễ “Bạch Tuyết”, Ngụy Gia Minh cũng biết mà, nghĩ thế chắc không đơn giản chỉ vì cô, rốt cuộc ngày đó Phùng Tư Nghiên còn hắt cả Vu Đình Mị, Vu gia ở Hạ thành vẫn rất có uy vọng.
Chắc là thế, Phùng Tư Nghiên khi dễ “người một nhà” là cô đây đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu là người ngoài, Ngụy gia cũng không có cách nào bênh vực người mình.
Người một nhà nói chuyện trong chốc lát thì bữa cơm chiều cũng chuẩn bị gần xong, lúc ăn cơm trời lại đổ mưa, bà nội nhìn sắc trời nói: “Trời mưa rồi, chút nữa các con đừng về, ở lại đây một đêm đi.”
Trước đây khi “Bạch Tuyết” tới Ngụy gia cùng Ngụy Gia Minh, trưởng bối cũng sẽ giữ họ ở lại bên này, khi đó “Bạch Tuyết” luôn vô cùng mong chờ được ở đây, bởi vì trưởng bối Ngụy gia thật ra cũng biết việc hai vợ chồng không được hòa hợp, cho nên khi ở bên này dĩ nhiên sẽ xếp họ ở chung một phòng.
Chỉ là mỗi lần như thế Ngụy Gia Minh đều viện đủ lý do để rời đi, hoặc là mang “Bạch Tuyết” đi luôn, hoặc là để “Bạch Tuyết” lưu lại, còn mình lấy lý do công ty có việc gấp đi trước, hai người chưa bao giờ cùng nhau qua đêm ở đây.
Cho nên Bạch Tuyết cũng không nói thêm gì, yên lặng ăn cơm, chờ Ngụy Gia Minh từ chối là được.
Nhưng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Ngụy Gia Minh có phản ứng gì, cô quay đầu nhìn anh, thấy anh đang bình tĩnh ưu nhã ăn cơm, dường như có ý cam chịu với đề nghị của bà nội, cô không rõ anh đang suy nghĩ điều gì, nhưng cô không có tâm tư ở đây qua đêm cùng anh.
Bạch Tuyết: “Gần đây thầy Charlie có đưa bài tập cho con, con còn phải quay về làm.”
Bà nội vội nói: “Vậy cũng không cần vội vàng trong chốc lát, mưa lớn như vậy mà quay về cũng rất nhiều nguy hiểm.”
Không ngờ Ngụy Gia Minh ngồi bên còn phụ họa: “Bà nội nói đúng, thời tiết như thế này mà đi ra ngoài, xe dễ bị tắt động cơ, nếu phải dừng lại giữa đường sẽ rất phiền.”
Bạch Tuyết: “…”
Vẻ mặt Bạch Tuyết không dám tin nhìn anh, thấy anh đang ra vẻ đương nhiên, dường như đang suy sét cả tình cả lý, thậm chí khi đối mặt với ánh mắt của cô, còn ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Bạch Tuyết liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật bên ngoài mưa rất lớn, chắc Ngụy Gia Minh cũng không phải cố ý, mưa lớn như vậy đúng là phải sợ sẽ có tai họa ngầm.
Thôi, vậy chờ chút đi, nói không chừng lát nữa mưa sẽ ngừng.
Cơm nước xong, Ngụy Gia Minh cùng ba anh là Ngụy Thừa Hoa lên lầu chơi cờ, còn Bạch Tuyết tiếp tục ngồi nói chuyện phiếm với mẹ và bà nội anh.
Trong phòng trà trang hoàng theo phong cách cổ xưa, lư hương sương khói lượng lờ, hương khói mờ mịt cả phòng. Trước bàn cờ, hai cha con Ngụy gia đang ngồi đối diện nhau, Ngụy Thừa Hoa cầm cờ đen, Ngụy Gia Minh cầm cờ trắng.
Hai người đều là cao thủ cờ vây, mỗi bước cờ đều trải qua sự suy nghĩ cặn kẽ.
Ngụy Thừa Hoa cầm một quân đen nhìn bàn cờ, đột nhiên cười một tiếng, mày nhíu chặt lại, nói: “Nước cờ này đúng là khó đi.”
Nếu như ông chặn ở đây, Ngụy Gia Minh có thể nhân cơ hội giết ông ở phía khác, nếu ông bận tâm ở phía đó, Ngụy Gia Minh lại có thể giết ông ở đây.
Ngụy Gia Minh cười, vẻ mặt vân đạm phong khinh: “Đến lượt ba rồi.”
Ngụy Thừa Hoa không cười nữa, sắc mặt ngưng trọng, gian nan đặt quân cờ xuống, Ngụy Gia Minh nhân cơ hội giết về phía hậu phương của ông, Ngụy Thừa Hoa hoàn toàn bại trận.
Chơi hết một ván, Ngụy Thừa Hoa nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Gia Minh, tâm sát của con quá nặng, có dã tâm là tốt, nhưng nếu quá mức sẽ thành hại người hại mình.”
Ngụy Gia Minh cười nói: “Thương trường như chiến trường, không có giết chóc thì không có cảm giác mãnh liệt.”
Ngụy Thừa Hoa cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Mấy người trẻ tuổi các con đó…” Hiển nhiên câu trả lời của Ngụy Gia Minh vẫn khiến ông vừa lòng, ông khen ngợi: “Chẳng qua ba cũng rất thưởng thức sự gan dạ sáng suốt của con.”
Ngụy Gia Minh vô cùng lễ phép cười khiêm tốn, không nói thêm gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.