Dạ Thiên đỡ Anh Kiệt nằm lên trên ngựa còn bản thân cầm lấy dây cương.
Dắt ngựa rời khỏi nơi sắp thành đống đổ nát này.
Con rồng nhỏ vẫn bay theo sát bọn họ, một bước cũng không rời.
Mãi sau vẫn không thấy nó có ý định rời đi.
Hắn mới mất kiên nhẫn, quay sang hỏi.
– Mọi chuyện cũng ổn thoả rồi.
Sao ngươi không về đi?
– Nhị ca còn ở chỗ Hàn công tử, đến đó rồi bọn thần cùng về.
Mà….! Đại vương đuổi thần đấy sao? Thần thề là không có ý gì xấu hết mà.
– Ta biết ngươi muốn đến vì lý do gì.
Con rồng nhỏ biết mình đã bị lộ.
Buồn bã cụp mắt xuống.
Nó là Lục Long trong Lục Tiểu Long mà Dạ Thiên “nuôi”.
Là con nhỏ nhất trong đàn nên được các ca ca chiều chuộng.
Trước kia cũng đã gặp qua Phượng nhi, không những thế còn chơi rất thân.
Sau tai hoạ mấy trăm năm trước, nó chưa lần nào được gặp lại nàng cả.
Lần này được triệu hồi thật sự muốn nhìn thấy nàng một lần nữa.
– Thôi được rồi.
Hắn thở dài một tiếng.
Biết bản thân mình không thể ích kỉ không cho rồng nhỏ gặp nàng đành căn dặn nó.
– Đừng nói gì nhiều đến chuyện trước kia.
– Vâng!
Lục long vui vẻ đến mức cái đuôi nhỏ vẫy vẫy không ngừng.
Đôi cánh nhỏ đập loạn mừng rỡ.
Trong lúc nó còn đang hí hứng thì bất ngờ bị Dạ Thiên tóm lấy cái đầu kéo xuống.
Chưa đến một khắc sau, một tiếng vút lao vụt qua tai nó.
Là nỏ tiễn!
Tiếng vun vút từ phía xa đồng loạt vang lên.
Hàng loạt mũi nỏ sắc lẹm lao đến chỗ họ.
Dạ Thiên kịp thời mở kết giới bảo vệ mới bảo toàn được tính mạng cho cả rồng cả người.
Có điều những mũi tên này không giống với bình thường.
Trên đầu mỗi mũi tên đều được dán bùa chú.
Không sớm thì muộn cũng sẽ phá được kết giới này của hắn.
Sử dụng được vũ khí này chắc chắn không phải lũ sơn tặc đơn giản.
– Đem Lưu tướng quân rời khỏi nơi này.
– Còn đại vương thì sao? Cơ thể ngài vẫn chưa bình phục hẳn, không thể đấu với bọn chúng được.
– Nghe lệnh của ta.
Lục long nghe vậy cũng không nói nhiều.
Trong phút chốc liền biến thành một con rồng to lớn.
Ôm lấy Anh Kiệt cùng đứa trẻ bay khỏi nơi hỗn độn này.
Dạ Thiên lập một kết giới bao lấy Lục long, giúp họ thuận lợi rời đi.
Hắn bắt đầu nghe thấy tiếng nứt vỡ của kết giới.
Không ngờ nhanh như vậy đã hỏng rồi.
Mưa tên đột ngột dừng lại.
Một đám người xuất hiện trên đỉnh đồi trước mặt, cả người đều trùm kín mít.
Một tên có vẻ như là đầu sỏ, đắc ý lên tiếng.
– Đúng là nhân duyên trời định.
Không ngờ ngày hôm nay bổn đại nhân lại may mắn gặp được thất vương gia ở một nơi hẻo lánh như này.
Dạ Thiên cau mày nhìn nam nhân trước mặt.
Vì trong đêm tối nên cũng không nhìn rõ được tướng mạo của hắn.
Đồng thời cũng không biết được hắn nắm vũ khí gì trong tay nên không manh động, chậm rãi thu kết giới nhỏ lại.
– Phóng hoả trấn thành là do các người làm?
– Phải.
– Ám sát binh lính cũng là do các người làm?
– Đúng rồi.
Có vấn đề gì sao?
Tên đầu sõ lững thững đi xuống.
Chắc hai tay sau lưng tiến lại gần Dạ Thiên.
– Ta biết Thất vương gia cũng không phải nhân vật bình thường.
Nhưng ta khuyên vương gia tốt nhất đừng dây dưa vào công chuyện của bọn ta.
Không thì cái kết của ngươi ta cũng không dám đoán.
Mấy câu nói doạ dẫm này Dạ Thiên đã nghe quen đến mức không còn chút phản ứng nào với nó.
Mấy tên này trông lôm côm như vậy, chắc cũng chỉ là téo riu bị lừa đi xử lý hắn.
Thấy Dạ Thiên ngoài mặt bình tĩnh như không có chuyện gì khiến tên kia có chút chột dạ.
Trong lòng cũng đã bắt đầu nghi ngờ câu nói cùa đại nhân.
Tên này thì dễ doạ cái khỉ gì chứ?