Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 27: Tà linh bất diệt



Bà già dơ là tên gọi thân mật mà anh tôi gọi bà ấy, có điều bà ấy quả thực rất dơ bẩn, tán dóc mấy chuyện trai gái chẳng thua gì đám người trẻ tuổi.

Bà ấy bắt mạch cho tôi, hiện tượng thai nhi bị rỉ ối đã không còn nữa, còn hỏi tôi mấy ngày hôm nay có bị chảy máu hay không, tôi đỏ mặt lắc đầu.

“Vậy thì tốt, gần đây vẫn không thể sinh hoạt vợ chồng, đợi đến khi linh thai ổn định thì mới có thể sinh hoạt được, biết chưa?”

Tôi đỏ bừng mặt trả lời: “Một mình tôi thì làm kiểu gì được chứ…”

Bà ta sững sờ một hồi, sau đó cười hì hì nham hiểm: “Xem ra lại là một cô gái ngây thơ bị ma nam lừa rồi.”

Lừa – từ này nghe có chút chói tai.

“Lời của ma thì sao chứ?”

“Ma bình thường thì sẽ không có bao nhiêu tình cảm, những con ma có tình cảm chứng minh họ có rất nhiều bận tâm, ma như vậy rất thông minh, cực kỳ thông minh, nó có thể mê hoặc lòng người, vậy nên mới có thành ngữ quỷ thoại liên thiên (*)? Ông cha chúng ta có dạy, những lời ma nói, không thể tin, không thể tin…” Bà ta vừa run run sắp xếp lại đống thuốc, vừa lảm nhảm nói.

Nói vậy là tôi cũng đã bị Phong Ly Ngân mê hoặc rồi sao?

Tiếng mèo kêu lên như tiếng khóc của trẻ con lọt vào tai, tôi dựng cả tóc gáy lên, nhìn về phía cửa.

Con mèo đứng cạnh cửa xuất hiện từ một đám sương đen, miệng nó đang ngậm gì đó, chạy thẳng đến bên cạnh bà ấy.

Con mèo này có bộ lông đen như mực, nó là người bạn trung thành của bà ấy, cho dù chết đi cũng sẽ tiếp tục giúp bà ấy canh giữ nhà.

Tôi tiến lại gần một bước, nhìn cái thứ mà nó nhả trên mặt đất – là một ngón tay tô sơn màu đỏ tươi!

“Á!” Tôi sợ hãi hét lên.

Sắc mặt bà ấy sa sầm lại, giơ tay vuốt đầu con mèo đen đó, khẽ nói: “Mày phát hiện ở đâu vậy… thật sao… ừm, gần đây càng ngày càng nhiều rồi… đi thôi, đưa cái thứ đó về chỗ cũ…”

Con mèo đen ngậm ngón tay đó lên, biến thành một làn sương đen rời khỏi từ khe cửa.

“Thanh Tiêu… gần đây xuất hiện rất nhiều chuyện kỳ lạ, làm tôi cảm giác như sẽ có chuyện lớn gì sắp xảy ra… hai anh em nhà cô còn ít hiểu biết, kinh nghiệm cũng không có nhiều, cần phải cẩn thận hơn đấy…” Bà lão khàn giọng dặn dò tôi.

Tôi khẽ gật đầu, khi đi ra ngoài cửa tiệm, sau lưng đột nhiên nổi lên một trận gió làm tôi dựng tóc gáy, có cảm giác như bị người khác theo dõi.

Ngọn núi sau trường chúng tôi có một vùng đất trống lớn đang đợi khai phá, để lại để mở rộng thêm.

Nơi đó có một sườn núi và một cánh rừng nhỏ, được gọi vui là sườn núi Tình Nhân và rừng Heo Rừng.

Sườn núi Tình Nhân là nơi mà sinh viên nắm tay, hôn hít nhau. Còn rừng Heo Rừng, khu khụ, nghe nói, bởi vì thường có những tiếng thở dốc yểu điệu như tiếng giết heo nên mới có cái tên đó.

Miệng tôi giật giật, kiểu hình dung gì vậy chứ? Tiếng thở dốc yểu điệu như tiếng giết heo sao?

Tô Mộng cười nói: “Ai da, thì lúc làm chuyện đó đó không khống chế được, buông thả bản thân đó! Hơn nữa còn là dã chiến nữa, kích động rồi thì rên lên cũng là chuyện bình thường thôi.”

Nói đến đây, cậu ấy tiến sát lại tai tôi thì thầm nói: “Nghe nói, còn có nữ sinh bán ở đây nữa! Năm mươi tệ nửa tập, một trăm tệ cả tập!”

“…Cái gì mà nửa tập với cả tập chứ?” Tôi nhíu mày hỏi.

Tô Mộng lườm tôi một phát: “Cậu ngu ngốc như vậy mà cũng có bạn trai được… Nửa tập chính là dùng tay, hoặc miệng, còn cả tập là làm thực sự! Cái này mà cậu cũng không hiểu!”

Tôi đổ mồ hôi, những từ chuyên ngành như này không hiểu cũng là chuyện bình thường mà!

“Sao cậu lại hiểu rõ như vậy?” Tôi hỏi ngược lại.

Tô Mộng cười gian tà, chỉ về phía nữ sinh đang đứng ở một góc phía trước.

“Có tin đồn, Triệu Hiểu Như đang làm chuyện này! Cậu thấy đấy, người trong lớp có ai để ý đến cậu ấy đâu…”

Triệu Hiểu Thư nhìn có vẻ rất lầm lì, nhưng ngoại hình và khí chất của cô ấy đều bình thường, không hề nổi bật giữa rừng mỹ nữ khoa báo chí, tính cách có vẻ cũng thật thà, chẳng giống người sẽ làm cái chuyện đó tẹo nào.

“Cậu đừng có đồn bậy, không chừng là tin nhảm thôi, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của một người con gái đó!”

Tô Mộng bĩu môi, không có lửa làm sao có khói, cậu ấy thấy Triệu Hiểu Như nhất định có vấn đề.

Chiều hôm đó sau khi tan học, hai chúng tôi vừa bước xuống tầng liền nhìn thấy Triệu Hiểu Như nhận điện thoại rồi vội vàng đi đến ngọn núi đó.

Ánh mắt Tô Mộng bừng sáng, kéo tôi lại rồi nói: “Chắc chắn là nhận đơn làm việc, không tin thì chúng ta đi xem sao!”

“Chuyện như vậy có gì đáng để xem chứ?” Tôi rút kinh nghiệm rồi, cho dù Triệu Hiểu Như thực sự có chuyện gì thì tôi cũng không muốn quan tâm.

Gần đây gặp ma cũng đã trở thành chuyện thường như ở huyện, hơn nữa còn làm cho mấy người trong nghề đố kỵ nữa, tôi và anh tôi quyết định làm con rùa rụt đầu.

Tô Mộng không chịu, cứ nhất quyết kéo tôi đi xem để chứng minh tin đồn là thật hay giả.

Vào buổi trưa, sườn núi Tình Nhân đó luôn có nhiều cặp đôi cùng ngồi ăn cơm trưa, kiểu ân ái thân mật đó làm người bên cạnh thấy sến súa.

Phía sau sườn núi tình nhân là khu rừng nhỏ, nói là khu rừng nhỏ, nhưng thực ra nó không hề nhỏ.

Dấu vết hoạt động của đa số người đều chỉ dừng ở bìa rừng, bởi vì bên trong có cỏ dại mọc thành bụi và đã bị hàng rào sắt chắn lại.

Triệu Hiểu Như cúi đầu đi vào trong khu rừng nhỏ đó, Tô Mộng cười chế nhạo, quả nhiên không phải loại người đàng hoàng gì.

Bên cạnh khu rừng quả nhiên có không ít bao cao su bị vứt lung tung, Tô Mộng tán dóc: “Đây cũng coi như là bãi tha ma rồi, đã có bao nhiêu nòng nọc nhỏ chết ở đây chứ!”

Cậu ấy nói quá thẳng thừng, tôi đập cậu ấy một phát, cậu ấy bĩu môi không nói gì nữa.

“Sao lại chậm như vậy!” Người con trai đó có vẻ hơi nôn nóng, rút điện thoại ra rồi nói: “Hết bao nhiêu tiền, để tôi chuyển khoản cho cô! Buổi chiều còn phải học, muốn thoải mái một chút cũng không đượC…”

Triệu Hiểu Như không nói gì, rút điện thoại ra nhận lấy tiền.

Người đàn ông đấy có chút vội vã giơ tay ôm lấy cô ấy, Triệu Hiểu Như né tránh tay hắn ta, nói: “Ban ngày ban mặt, không chừng sẽ có người đến, vào bên trong đi, bên trong có nơi kín đáo…”

Chúng tôi trốn phía sau gốc cây, nhìn thấy hai người họ chui vào từ cái lỗ hổng của màn chắn sắt, Tô Mộng lập tức đi theo, còn rút điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh.

Tôi lập tức kéo cậu ấy lại, phía sau tấm chắn đó là cấm địa của nhà trường, có tháp điện cao áp ở đó, bình thường không cho phép sinh viên đi vào, nghe nói sinh viên đi vào đó sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, đôi uyên ương hoang dã này muốn mạo hiểm, chúng tôi không cần phải theo họ vi phạm nội quy của trường!

Nhưng mà đôi uyên ương hoang dã đó cũng mới vào đó không bao lâu, chúng tôi đã loáng thoáng nghe thấy tiếng động.

“Đờ mờ, nơi đây lạnh quá…”

“Nơi này có hồ nước, lại có nhiều cây cối, đương nhiên lạnh lẽo rồi, cậu nhanh lên đi.” Giọng của Triệu Hiểu Như không có chút biến động nào.

“Được, được rồi, cô phối hợp chút đi…”

Sau đó là một tràng tiếng động làm người ta nghĩ ngợi xa vời. Tôi và Tô Mộng nhìn nhau, đã biết được kết quả rồi, chúng ta mau đi thôi?

Khoảnh khắc tôi quay người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng con gái kêu lên: “Á… nhanh lên!”

Người con trai đó “Á” lên một tiếng, dường như có chút không quen với chuyển biến như vậy, lập tức mắng chửi: “Địt mẹ, cô hét lên cái gì, bị phát hiện thì tiêu đời đấy!”

“Đừng nhiều lời… nhanh lên đi..” Điệu cười của người con gái đó vô cùng phóng đãng, hơn nữa còn rất to.

Tôi cảm giác sau cổ đột nhiên có một luồng khí lạnh, giọng nói này… tôi đã từng nghe rồi!

Nó giống hệt giọng của cô nữ sinh trong con hẻm ở đường quán bar!

Cô ta không phải là hồn ma trên Phật Hoan Hỉ sao? Không phải đã bị thứ Phong Ly Ngân gọi đến cắn nuốt hồn rồi sao?

Tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở nơi này?

(*) Nói dối từ đầu đến cuối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.