Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 11: Quy hoạch tương lai



Vừa được Khê Lưu nhắc nhở, Cung Tứ trở về nhà chuyện đầu tiên chính là đi tìm Thu Hạ.

Thu Hạ còn đang bận việc tại phòng bếp.

Anh cả đi tiễn khách, Đông Xuân nhịn một đường đã đi ngồi chồm hổm nhà xí, làm anh hai, Thu Hạ rất có trách nhiệm bắt đầu sắp xếp chiến lợi phẩm hôm nay.

Trên lưng còn cõng em trai—- dùng địu em bé ngày hôm nay mới mua.

A Cát rất thích cái này, có thể đem có thể đem bản thân và anh trai chặt chẽ dính vào một chỗ với nhau, ghé vào trên người anh hai cảm thụ được nhịp tim của anh hai, A Cát mắt díp díp lại, sắp khép xuống.

Cung Tứ thấy chính là một cảnh tượng như vậy.

Lần thứ hai cảm khái em trai thực sự là tri kỷ, Cung Tứ sải bước đi tới, cùng Thu Hạ sắp xếp.

Hai anh em đối với bài trí đều biết quá rõ, vật gì ở đâu cũng không cần hỏi nhau, dưới loại tình huống này hiệu suất bọn họ dị thường cao, cũng không lâu lắm, bảy túi lớn ban đầu đã được bọn họ sắp xếp chỉ còn lại có túi rỗng.

Túi rỗng cũng không lãng phí, hai người nhất tề cầm túi gập cất đi, lần sau mua đồ, hoặc là có thể làm túi rác.

Hai anh em cứ như vậy ngồi chồm hổm dưới đất gập túi.

Thu Hạ động tác nghiêm túc, đầu cũng không nhấc, thình lình trán bị một bàn tay phủ lên.

Thân thể theo bản năng lui về phía sau một chút, Thu Hạ kinh ngạc nhìn về phía chủ nhân của đôi tay — anh của cậu ta.

Chỉ thấy Cung Tứ một tay treo ở trên không trung, tay kia thì vuốt ót của mình, cau mày, dáng vẻ rất dùng sức.

” Hình như hơi nóng?”

Thu Hạ khóe miệng giật :”Anh… Anh làm gì vậy!”

Cung Tứ nhìn chằm chằm vào Thu Hạ, hồi lâu đặt hai tay lên đầu gối: “Không có việc gì, chính là nghĩ em giống như có vẻ không thoải mái, lo lắng em bị sốt.”

Cậu cũng không có nói Khê Lưu nhắc nhở.

Thu Hạ ngây ngẩn cả người.

Bất quá đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, Thu Hạ rất nhanh nở nụ cười: “Anh lo lắng việc này sao… Hơi lạ nha, nhiều năm em đã không sinh bệnh.”

” Là người sẽ sinh bệnh, lo lắng một chút lại không tốn thời gian.” Cung Tứ nghiêm túc nói.

“Chậc! Anh thật sự cảm thấy nhiệt độ em hơi cao, nhiệt kế nhà chúng ta bị Đông Xuân làm hỏng, mấy em lại khỏe mạnh anh luôn quên mua mới, đợi anh đi qua hàng xóm mượn một chút.” Nói xong, cậu đứng lên.

Sau đó bị Thu Hạ ngăn lại.

” Không cần ~ Em thực sự không có việc gì, bình thường nhiệt độ cơ thể em hơi cao! Nếu như miễn cưỡng so với bình thường cao hơn, cũng là bởi vì sáng sớm em tắm quá lâu….”

Đây là có điểm chột dạ—- Cung Tứ nhíu chặt lông mày.

Xem ra là thật sự có chút khó chịu?

” Không được, anh vẫn phải đi mượn nhiệt kế.”

” Hàng xóm Gần nhất cũng cách hơn 3 km, đã quá muộn rồi, vậy rất quấy rầy người khác.” Thu Hạ gắt gao kéo Cung Tứ lại.

Trên mặt còn mang theo dáng tươi cười, Thu Hạ nói: “Em uống chút nước nóng, chút nữa ngủ sớm một chút là tốt thôi.”

” Ngủ một giấc liền không sao, bọn em đều được anh nuôi rất khỏe mạnh.” Thu Hạ còn nở nụ cười.

Cung Tứ nghiêm túc nhìn thằng bé một phút, một lát nói: “Anh đi đun nước nóng cho em, trong nhà có gừng, anh đun cho em nước gừng, một lát em phải uống hết, không được để Đông Xuân uống hộ.”

Thu Hạ rất ghét gừng.

“Em đi lấy chăn mang tới phòng anh, hôm nay cùng anh ngủ.” Đang đun nước nóng, Cung Tứ suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, đem A Cát đi ra ngoài, để Đông Xuân trông nó.”

“Vâng ~” Chỉ cần anh cả không kiên trì đi mượn nhiệt kế thì thế nào cũng tốt, Thu Hạ dựa theo lời anh đem chăn mình ôm vào căn phòng của Cung Tứ, sau đó lại đem A Cát vào trong phòng Đông Xuân.

Nhà bọn họ tổng cộng có ba phòng ngủ, Cung Tứ hiện nay là ở phòng chính, trước cũng vậy Jung gia gia ở căn phòng này, Jung gia gia bài vị, bàn và tro cốt hiện nay vẫn còn ở trong căn phòng này đây~”

Anh cả phụ trách thắp hương mỗi ngày cho Jung gia gia.

Thu Hạ tuy rằng trọ ở trường, nhưng vẫn có phòng ngủ riêng, so với phòng ngủ chính rộng gần như nhau, có người nói đây vốn là phòng của cha bọn họ.

Hai phòng ngủ này ở tầng hai.

Đông Xuân thì ở tại tầng một.

Đây là chính thằng bé yêu cầu, thằng bé thích sân, vui vẻ đá bóng, mỗi ngày ở trong phòng còn muốn tập đá bóng như điên, nếu vậy người ở tầng dưới sẽ bị ồn ào quá, cho nên Đông Xuân cường liệt yêu cầu ở tại phòng ngủ tầng một, như vậy có thể ở trong sân đá bóng đến mệt thì trực tiếp về ngủ.

Ps. Gian phòng này vốn là của Thu Hạ, bởi vì Thu Hạ thích xem sách, Cung Tứ cố ý an bài thằng bé ở phòng ngủ cạnh phòng sách.

Trong tay bưng một chén nước gừng, khuôn mặt Thu Hạ bị hơi nước dày đặc che mờ.

Bọn họ hiện tại đã ở trong phòng ngủ. Hai anh em song song ngồi sát lại trên cái giường hai người kiểu cũ, Thu Hạ uống nước nóng, Cung Tứ thì đang quan sát sách mua xế chiều hôm nay.

Sách tương lai y khoa thai sản.

“Làm thầy thuốc vô cùng tốt.” Một bên liếc nhìn những quyển sách này, Cung Tứ vừa nói: “Tuy rằng rất nhiều bác sĩ cao cấp đều là Người sử dụng, thế nhưng cũng có người thường lên được cao cấp.”

“Nghe nói có người thành tích không bằng em nhưng thành Người sử dụng, đi tới trường học Người sử dụng?”

Thu Hạ kinh ngạc nghiêng đầu: “Chuyện như vậy … anh làm sao biết?”

“Đông Xuân nói cho anh biết, em biết mà, nó là một đứa hay buôn chuyện lại thêm miệng rộng.” Cung Tứ không khách khí nói.

“A… Ý em là, đây là việc nhỏ, anh không cần thiết phải biết.” Thu Hạ cười, cúi đầu, uống một ngụm nước gừng nóng.

“Chuyện của bọn em không có việc nhỏ.” Cung Tứ nói.

“Mặc dù nói Người sử dụng nghe rất trâu bò, bọn họ quả thực cũng dễ dàng tốt hơn so với người bình thường, thế nhưng Thu Hạ em không nên mất mát.”

“Em cũng là Người sử dụng.” Cung Tứ bỗng nhiên nói.

Thu Hạ bị cậu bỗng nhiên nói lại càng hoảng sợ, nước trong ly vẩy một chút ra tay áo nhưng còn không phát hiện.

Hắn kinh ngạc nhìn anh của mình.

“Anh cũng là Người sử dụng.” Cung Tứ lại nói.

Vẻ mặt của cậu nghiêm túc dị thường, Thu Hạ ngây ngẩn cả người.

Sau đó, hắn liền nghe Cung Tứ tiếp tục nói:

“Khí của anh là đầu óc và thân thể anh, anh dựa vào ý nghĩ và thể lực sinh sống.”

“Anh là như vậy, em cũng giống vậy, tất cả chúng ta người thường đều vậy.”

“A~ không đúng, nói cái gì mà ngời thường, chắc gì đã là người bình thường.”

“Anh vẫn cảm thấy chỉ có như vậy, mới xem như là một người bình thường.”

“Nghe nói có một thế giới toàn bộ là người như chúng ta, không có Khí cũng không có Người sử dụng, mỗi người đều là tự do.”

“Thật muốn đi đến cái thế giới kia.”

Cầm lấy tay của em trai, Cung Tứ biểu đạt một chút cảm tưởng của mình.

Mắt của cậu nhìn về khoảng không phía trước, đường nhìn của Thu Hạ cũng rơi vào cùng một phương hướng.

“Đúng vậy…. Địa phương như vậy…. Thật tốt.” Cuối cùng, Thu Hạ cảm thán.

Đem nước gừng nóng trong tay uống một hơi cạn sạch, Thu Hạ nhìn theo anh cả đưa qua một xấp sách thật dày, quay đầu, nghiêm túc nói với Cung Tứ:

“Anh, Em sẽ làm người thường thật tốt…. Không, người bình thường.”

“Em sẽ giống như hy vọng của chúng ta, thi đậu học viện y khoa tốt nhất, sau đó tương lai mở phòng khám bệnh ở Trấn Lãnh Thủy.”

“Ách… Kỳ thực anh chỉ là nói vậy, em thực sự thi đậu học viện y khoa tốt nhất, đương nhiên phải đi viện y học tốt nhất làm bác sĩ chứ!” Cung Tứ ngẩn người, vội vàng nói với em trai.

Sau đó Thu Hạ vẫn cứ vui vẻ, không phải dáng cười ôn nhu làm cho người ta cảm thấy không chân thật, mà giống như khi còn nhỏ, dáng cười đơn thuần thậm chí có điểm khờ khạo:

“Thế nhưng không phải anh đã sớm thăm dò? Trấn Lãnh Thủy hiện nay căn bản không có cái gì dáng dấp giống như phòng khám bệnh và bác sĩ , ở thung lũng mặt trời có một nhà phòng khám bệnh, nhưng mà chỉ có thể khám một chút bệnh da lông, nếu như em thành bác sĩ rất giỏi, vậy tương lai không chỉ Trấn Lãnh Thủy, người trên trấn phụ cận xem bệnh khẳng định cũng phải tìm em, sinh ý khẳng định đặc biệt tốt!”

“Đúng là vậy!” Cầm chén không em trai đưa qua, Cung Tứ cố sức gật đầu.

“Địa điểm anh đều xem kỹ, kỳ thực, anh đã nghiêm túc góp tiền, cha mẹ chúng ta tuy rằng không đáng tin cậy, thế nhưng trên cơ bản vẫn có thể vẫn có thể đúng hạn gửi tiền về, trừ đi tiền Đông Xuân và A Cát sau này đi học, anh định cho em góp một khoản mở phòng khám bệnh, chỗ anh đều nhìn kỹ sơ bộ, cái kia, ngày hôm nay Khê Lưu không phải nói thung lũng mặt trời đều là nhà cậu ấy? Anh và cậu ấy là bạn cùng học, đến lúc đó tìm cậu ấy lấy một phiếu giảm giá thì tốt rồi…”

Vai chạm vai, anh em Cung gia nghiêm túc thảo luận kế hoạch tương lai.

So sánh với những thiếu niên cùng tuổi, bọn họ quả thực trưởng thành rất sớm, mới cái tuổi này đã có thể quy hoạch tương lai rõ ràng mà lại làm đến nơi đến chốn.

Ít nhiều vậy đối với cha mẹ của cung gia không đáng tin cậy, anh em Cung gia thế hệ này nhưng thật ra đáng tin dị thường, dị thường đáng ain ~

Hai anh em thảo luận khí thế ngất trời, mãi cho đến cuối cùng mơ hồ ngủ thế nào cũng không biết.

Nhưng mà—-

Nửa đêm Cung Tứ đi nhà vệ sinh chợt phát hiện: Thu Hạ phát sốt.

Sốt cao.

—————–

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Khê Lưu: Ta nói chính xác đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.