Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 3: Nhà Cung Tứ



Rời khỏi nhà hàng bán lẻ ven đường, bên đường đều là đồng ruộng, trồng một loại cây công nghiệp đặc hữu bản địa, cho dù đất có cằn cỗi đến đâu vẫn có thể phát triển và cho ra hạt thóc, hiện tại sắp đến mùa thu hoạch, những cây này lớn lên rất cao, cơ hồ đến vai các thiếu niên, thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua đồng ruộng, lá cây liền theo gió đu đưa phát ra tiếng vang xào xạc.

Ngoại trừ những cây lúa này, ven đường thỉnh thoảng có vài nhà dân, học sinh giống họ đi ở ven đường rất ít, có vài ba người cùng đi, cũng có một người một mình, cơ bản mỗi nhóm duy trì cách nhau một hai trăm thước, không quấy rầy nhau, giống vậy xe trên đường cũng không nhiều, rất lâu mới có một chiếc xe bus đi qua, người trên xe cũng rất ít.

Đây là một thị trấn vắng lặng, một thị trấn nhỏ điển hình ở nông thôn.

Người ở đây không nhiều, mọi người cũng không có ý tụ tập, muốn ở đâu liền xây phòng ở đó, không có bất kỳ hạn chế nào.

Qua tiếp một đoạn, đồng ruộng dần hết, ven đường xuất hiện một dòng suối nhỏ, theo hướng dòng suối chảy xuôi, nơi cuối đường xuất hiện một ngôi nhà nhỏ cô đơn.

Đó là nhà Cung Tứ.

Dòng suối nhỏ ven đường cũng thuận theo tiêu thất trong sân nhà cậu.

Cùng những ngôi nhà ven đường khác giống nhau, nhà Cung Tứ cũng là một căn nhà gỗ, gỗ vừa nhẹ vừa dễ di chuyển, nhà dân ở đây đa số là làm từ gỗ.

Thế nhưng nhà Cung Tứ so với những nhà khác nhìn có vẻ cổ xưa hơn.

Và những nhà khác cũng không như nhà Cung Tứ không khóa cửa.

Sau khi thay giày vào cửa, mùi sách nồng đậm ngay lập tức tràn đầy, bất ngờ bên phải căn phòng đều là giá sách, trên giá sách đầy sách, trên mặt đất còn thật nhiều chồng sách đang được sửa sang lại.

Không phải hoàn toàn là sách mới, sách cũ vẫn là chủ đạo, vừa nhìn thì thấy có vết tích đã sử dụng rõ ràng.

“Cung Tứ về rồi ~” Bọn họ vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện.

Chào bọn họ là một bà cụ, bà tuổi không ít, ăn mặc chỉnh tề, trên mặt trang điểm trang nhã, vừa nhìn chính là một bà lão khéo léo, khi bọn Cung Tứ đi vào, bà đang ngồi trong góc phòng đọc sách.

Một tay cầm sách, tay kia đặt trên nôi nhỏ.

Bà nhẹ nhàng đứng dậy, cất sách trong tay vào giá sách sau lưng, rồi mới hướng Cung Tứ nói : “Bà đoán con cũng sắp học về, đã sớm đặt cơm cho con, cũng được một lúc rồi, chờ Đông Xuân đá bóng về vừa kịp ăn.”

“Cảm ơn bà! Đứa nhỏ này không làm phiền ngài chứ ạ?” Cung Tứ bước qua, đầu tiên là hướng bà lão bày tỏ cảm ơn, lập tức nhanh chóng nhìn về cái nôi phía trước bà, Khê Lưu cũng đi theo cậu nhìn về phía chiếc nôi.

Bên trong là một đứa bé, miệng ngậm núm vú cao su, đang ngủ ngọt ngào, trên đầu không có mấy sợi tóc, được buộc lại bằng một sợi dây có thêm một bông hoa hồ điệp, hồng nhạt,ngoại trừ khố nhỏ, trên người bé còn đeo một đôi bao tay len bé bé, đồng dạng màu hồng nhạt!

Khê Lưu thấy trên chân trái bé đeo một chiếc tất len cùng cùng màu, nhưng chân phải thì trống không.

Nhìn hai chân trái phải, Khê Lưu thấy trên gỗ ngồi của bà lão bất ngờ có cuộn len và kim đan, trên kim là một chiếc tất nhỏ bán thành phẩm.

Hồng nhạt ~

Khê Lưu : ^^

“Còn một nửa nữa là xong, ngày mai bà qua đây sẽ mang vào cho bé ~” bà cười ha hả nói với Cung Tứ.

” Cảm ơn bà ~ kỳ thực không cần phải vất vả vậy ạ …” Cung Tứ liếc nhìn em trai, sau đó tha thiết chân thành nói với bà bà.

“Không khổ cực, không vất vả, bà thích nhất là làm vài y phục gì đó, ai biết được ông ngươi, các bác các anh, bọn họ không ai chịu mặc…” Bà cụ vừa cười, vừa cất len và que đan vào túi cầm tay ở bên cạnh.

Nhìn thấy bà cụ đã mang giày chuẩn bị rời khỏi, Cung Tứ vội vàng lấy một quyển sách ở giá phía sau đưa cho bà.

“Đây là sách mới, con xem qua là phương pháp đan áo lông nên để lại cho bà.”

“Ôi! Đây là phương pháp đan móc mới! Thật là tốt quá!” Cầm sách lật vài tờ, bà cụ mắt hơi trợn to, mừng rỡ kêu lên.

Sau đó liền cởi găng tay móc ra ví tiền.

Thấy bà muốn rút tiền, Cung Tứ vội ngăn cản: ” Mỗi ngày bà giúp cháu trông thằng nhóc này, may y phục lại còn nấu cơm, cháu không thể lấy tiền của bà…”

Còn chưa nói hết, cụ bà đã dùng ví tiền chặn lại —

“Chờ cháu tốt nghiệp, thực sự bắt đầu kiếm tiền rồi hãy nói không cần tiền, mấy ông bà già chúng ta mỗi ngày qua đây sẽ xem sách cũng không bỏ tiền, mua sách mà không trả tiền liền quá vô lý rồi.”

“Ông bà sang đây mỗi ngày xem sách, nhìn hài tử và làm cái gì đó chẳng qua là hoạt động xương cốt một chút, tốt vô cùng, cháu đừng có để ý!”

Nói, bà cụ liền để xuống tiền mặt, cười hì hì rời khỏi.

Lúc ra cửa, còn hướng Khê Lưu vẫy tay.

Khê Lưu cũng vẫy vẫy tay trở lại.

Bà cụ lúc này mới chậm rãi rời đi.

“Đây là?” Khê Lưu chỉ chỉ bóng lưng rời đi của bà cụ.

“Haizzz”, Cung Tứ đem tiền bà cụ để lại cất vào hòm tiền phía sau quầy: “Đó là bà Lâm hàng xóm, thích đan móc, đan cũng rất đẹp, nhưng —“

Cung Tứ nhìn thoáng qua em trai một màu hồng hồng.

“Nàng bị mù màu giữa hồng và xanh.”

Khê Lưu: …

“Cho nên bà làm cái gì thì chồng bà với con cháu bà cũng không mặc.”

Khê Lưu: Thì ra là thế.

Mùi thơm của cơm đã bay tới từ sau bếp, Cung Tứ mở cửa cạnh phòng sách đi vào, đó mới là chỗ bọn họ ở, phòng bếp rất lớn, tuy rằng nhìn khá cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ, trên bếp lò là nồi cơm đóng kín, hương vị là từ nơi này bay qua, trừ cái đó, hai bên còn bày ra vài cái cà men màu sắc và kiểu dáng khác nhau, vừa mở ra nhìn bên trong đều đầy ắp thức ăn.

“Đều là các bà, các bác hàng xóm đưa qua.” Cung Tứ giải thích với Khê Lưu phía sau: “Họ qua đây đọc sách luôn thuận tiện mang theo thức ăn cho bọn tớ.”

“Quả thực là những hàng xóm rất tốt ~” Khê Lưu cười hì hì, còn nhón tay lấy một miếng thức ăn bỏ vào miệng: “Ừm ~ mùi vị còn tương đối khá, mùi vị gia đình đặc biệt, có chút giống như thức ăn cậu làm.”

“Nói vô ích, tớ nấu ăn đều là học cùng họ, phải là tờ làm được giống các họ mới đúng.”

“Ông tớ không biết nấu ăn, chỉ biết nấu cơm, khi còn bé… đều là các ông bà, cô bác hàng xóm mang thức ăn cho tớ, sau đó tớ trưởng thành dần, học được nấu ăn chính là mùi vị của họ.” Thuần thục đem đồ ăn đổ ra, đem cà men rửa sạch sẽ, Cung Tứ lúc này mới mở nắp vại lớn bên cạnh, cúi người xuống, đến khi thẳng lưng đứng lên, trên tay đã có một con cá lớn.

Phi thường dài, so với cậu còn dài hơn nửa người!

“A ~” Khê Lưu khe khẽ thán phục một tiếng.

“Con cá này thật là lớn, thịt thật chắc, e rằng không phải cá nuôi.” Quan sát tỉ mỉ một lần, Khê Lưu còn trạc trạc con cá: “Hơn nữa cũng không phải cá mua ở bên ngoài, cá cậu làm so với bên ngoài còn ngon hơn, chắc hẳn có liên quan tới loại cá.”

“Tớ còn khá tò mò, cậu lấy ở đâu được loại cá lớn này, bên ngoài cũng không có bán.” Nhíu mi, Khê Lưu nhìn về phía Cung Tứ.

Cung Tứ nhìn cậu một cái

” Tớ câu được không được sao?”

” Không ~ Không ~ con cá này không có dấu vết bị câu, hơn nữa cá lớn như vậy, không thể bị bộ cần câu của cậu có thể câu lên được.” Khê Lưu lắc đầu.

Cung Tứ trừng hắn.

“Cậu có ăn là được, không cần lảm nhảm nhiều vậy!”

“Cậu muốn giúp đỡ à?” Đem cá đặt lên tấm thớt, Cung Tứ không có ý tốt nhìn Khê Lưu.

Khê Lưu cuống quít giơ hai tay lên lắc lắc: “Không, thân thể tớ gầy yếu như vậy không có cách nào xử lý cá lớn như vậy, hơn nữa cũng chưa vào bếp bao giờ, không làm phiền thêm cho cậu, tớ ra ngoài đọc sách, không quấy rầy cậu.”

“Rảnh rỗi thì đem sách dưới đất sắp xếp sửa sang lại.” Nhìn thân ảnh Khê Lưu chạy trối chết, Cung Tứ hướng về phía bóng lưng của hắn nói với theo “Thuận tiện trông em trai tớ.”

Trong không khí mơ hồ truyền đến một tiếng “Uh” trả lời.

Lúc này Cung Tứ mới đem lực chú ý tới cá lớn trên thớt bên người.

Con cá Trình màu xám tro, rìa vẩy hơi đỏ lên, cả thân mình không có một vết thương.

Tỉ mỉ quan sát một lúc, Cung Tứ giơ đao chặt mạnh xuống, chỉ một đao, đầu cá to như đầu em bé không tiếng động rơi ra.

—————

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Khê Lưu: Trong lòng tôi có một vấn đề không dám hỏi

Đó chính là: Khi còn bé có phải Cung Tứ cũng bị các bà trang điểm như một tiểu mập mạp phấn nộn??


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.