Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Hoàng Đế

Chương 7-1



Lăng Chiêu trở lại Vương phủ, xuống ngựa đứng đón gió hồi lâu, tâm mới an định.

Đột nhiên đi Trường Hoa Cung như vậy…có chút đường đột .

Hắn lấy thân phận gì đi ? Nhiếp Chính vương?

Lại đi vì cái gì, gặp Hoàng hậu của tiên đế, Thái hậu của tân đế, hay là gặp hoàng tẩu của hắn?

Nghĩ đến việc này, Lăng Chiêu khó tránh khỏi phiền lòng, mới vừa vào cửa, Tần Diễn Chi liền đi đến, thấp giọng nói: “Vương gia, Giang thượng thư đã tới , đợi một hồi lâu, không thấy người trở về, bị ta khuyên đi rồi.”

Lăng Chiêu gật gật đầu, đi mấy bước, không khỏi xuy thanh: “Ngươi bớt chút thời gian chỉ điểm hắn vài câu, cũng để trong lòng hắn nắm chắc, hắn nếu có thể an thủ bổn phận, bổn vương đương nhiên sẽ không động mũ cánh chuồn (*mũ quan) của hắn, để hắn khỏi phải tự dọa bản thân, nhìn thấy bổn vương trong cung, luôn là sắc mặt có tật giật mình.”

Tần Diễn Chi đáp: “Thuộc hạ minh bạch. Còn có một chuyện, Tấn Dương quận chúa đến đây.”

Thực ra cũng không cần hắn nói.

Tấn Dương quận chúa ở đại sảnh đợi nửa ngày, cuối cùng chờ được người, vui mừng khôn tả tiến lên đón, bỗng nhiên lại dừng lại, mắt nhìn Tần Diễn Chi: “Ta với Vương gia có chuyện cần nói, ngươi tạm thời tránh lui đi.”

Tần Diễn Chi trong lòng cười thầm, vị quận chúa là thật sự không tự coi mình là người ngoài, trên mặt lại dấu diếm không lộ mảy may, cung kính nói: “Vậy thuộc hạ trước tiên lui ra.”

Tấn Dương quận chúa lại đuổi thị nữ của mình ra ngoài, chờ ở cửa.

Lăng Chiêu không kiên nhẫn ở cùng nàng, đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có chuyện gì?”

Tấn Dương quận chúa nắm góc áo, khó có khi ngại ngùng một lát, sắc mặt phiếm hồng, đột nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Thất ca.”

Lăng Chiêu nhìn nàng một cái, ngữ khí lãnh đạm: “Nói tiếng người.”

Tấn Dương quận chúa xấu hổ đỏ mặt, quẫn bách nói: “Ngươi… Ngươi nghe ta nói !”

Lăng Chiêu nói: “Bổn vương công việc quấn thân, nếu như ngươi không có việc gì, sớm trở về đi.”

Tấn Dương quận chúa nhìn hắn bày ra bộ dáng đuổi khách lạnh lùng, trong lòng tức giận , hừ một tiếng, nói nhanh: “Ta đã tới Trường Hoa Cung .”

Quả nhiên như nàng đoán trước, Lăng Chiêu nghe vậy lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt hiện lên tức giận: “… Toàn là phế vật.”

Hắn nói chính là Ngụy Chí Trung cùng thuộc hạ, rõ ràng hắn đã phân phó phải tận tâm tận lực đối với Trường Hoa cung, sao còn có thể để Tấn Dương xông vào.

Những lời này nói rất nhẹ rất nhẹ, nhưng Tấn Dương quận chúa nghe rõ ràng ‘Phế vật’ hai chữ, còn tưởng rằng là mắng nàng, sắc mặt lại hồng lại xanh, cười lạnh nói: “Đúng vậy, ở trong mắt ngươi ta là phế vật, những người khác tất cả đều là phế vật, chỉ có người ở Trường Hoa Cung kia là tốt nhất, nhưng cả trái tim của người ta treo ở trên người tiên đế, đã không còn nhớ rõ ngươi !”

Lăng Chiêu trầm giọng nói: “Ngươi nói gì ?”

“Ta cũng không phải là nói lung tung !”

Tấn Dương quận chúa tức giận, đem lời nói nghe được ở Trường Hoa Cung, toàn bộ lặp lại một lần, cuối cùng còn thêm mắm thêm muối cường điệu Giang Vãn Tình đối với tiên đế có bao nhiêu chân ái, đối với tình cũ cùng Lăng Chiêu, lại là cực lực cười nhạt như nào.

Nàng nói miệng khô lưỡi khô, thật vất vả nói xong , đã thấy Lăng Chiêu trên mặt căn bản không có biểu cảm gì, bất giác cả giận: “Ngươi cũng đừng cho rằng ta cáo trạng ở sau lưng, ta là tiểu nhân —— là chính nàng bảo ta nói với ngươi. Mệt ngươi mấy năm nay ở ngoài đánh giặc, khổ cực như vậy, còn nhớ kỹ nàng, còn nàng? Tiên đế cung cấp cho nàng cẩm y ngọc thực, dùng kỳ trân dị bảo dỗ nàng, nàng liền dễ dàng đem ngươi quăng đến sau đầu !”

Lăng Chiêu ngồi ở chủ tọa, hỏi: “Nói xong ?”

Tấn Dương quận chúa nói: “Không tin ngươi tiến cung, tự bản thân hỏi nàng!”

Lăng Chiêu ngước mắt, nhìn nàng ta.

Tấn Dương quận chúa hừ hừ, không lên tiếng .

Lăng Chiêu đạm thanh nói: “Nói xong rồi thì đi đi, để Tần Diễn Chi đưa ngươi đi ra ngoài.”

Tấn Dương quận chúa tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, cắn răng nói: “Thật sự là chó cắn Lã Động Tân, không biết tâm người tốt ——” nói đến chỗ này, lại cảm thấy mắng hắn là chó quá mức bất kính, lại lớn tiếng nói: “Ngươi rồi sẽ hối hận !”

Một lát sau, Tần Diễn Chi mở cửa tiến vào, mới vừa rồi thấy Tấn Dương quận chúa nổi giận đùng đùng rời đi, hắn đã lường trước vị quận chúa tính khí nóng nảy này ở Vương gia nơi này sẽ thất bại, nhân tiện nói: “Vương gia, thuộc hạ đã gọi người hộ tống quận chúa đi trở về.”

Lăng Chiêu bưng lên một chén trà nhỏ, nói: “Sáng mai ngươi theo ta tiến cung, ngươi đi hỏi Ngụy Chí Trung làm chuyện xấu gì mà lại để Tấn Dương xông vào Trường Hoa Cung.”

Tần Diễn Chi gật đầu, ít khi lại dè dặt cẩn trọng thử nói: “Hôm nay, Vương gia có từng…”

Lăng Chiêu không trả lời.

Tần Diễn Chi liền biết, náo loạn nửa ngày, Tấn Dương đều đã gặp qua Giang hoàng hậu , chủ tử nhà mình đến cùng cũng chẳng đi vào cửa Trường Hoa Cung, cũng không biết là bực bội với ai.

Lăng Chiêu trầm ngâm một lát, nói: “Lần trước, Ngũ ca đưa con mèo kia tính cách dịu ngoan, thân cận với người, vẫn còn nuôi ở trong vương phủ chứ?”

Tần Diễn Chi nghe hắn hỏi, cảm thấy kỳ quái, đáp: “Còn ở.”

Lăng Chiêu nói: “Ngày mai đưa vào cung, cho Hoàng thượng làm đồ chơi, miễn cho hắn quá mức bi thương, khóc nỉ non không thôi.”

Tần Diễn Chi càng thêm mạc danh kỳ diệu, nhưng mà hắn từ nhỏ đã đi theo bên người Lăng Chiêu, rất nhanh nghĩ thông suốt mục đích của hắn, nhất thời có chút không biết nói gì ——chủ tử nhà hắn đối với Giang gia tiểu thư, luôn luôn là da mặt mỏng, sợ là ngày mai khi đưa mèo, muốn tạo một cái ‘Ngoài ý muốn’ buông tay, chờ mèo con chạy vào Trường Hoa Cung, hắn vừa vặn tìm được cớ đi vào.

Vương gia hiện tại nắm quyền mà gặp mặt thôi, càng muốn hao hết trắc trở.

Tần Diễn Chi lĩnh mệnh rời đi, đi đến cạnh cửa, bỗng dưng dừng lại, xoay người nói: “Vương gia, lời Trương Viễn tiên sinh nói, người… lo lắng sao?”

Lăng Chiêu ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Tần Diễn Chi kiên trì nói: “Thuộc hạ biết, có chút lời không nên nói, nhưng là Trương tiên sinh một lòng vì người suy nghĩ, lời nói cũng có lý. Đêm dài lắm mộng, thỉnh Vương gia chớ xử trí theo cảm tính.”

Thật lâu sau cũng không có thanh âm.

Thái dương Tần Diễn Chi nhỏ xuống mồ hôi lạnh, đang muốn quỳ xuống thỉnh tội, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng cười cực nhỏ, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu.

Lăng Chiêu đứng lên: ” Chiếu thư nhường ngôi ta đã chuẩn bị tốt, chờ ngày hạ táng tiên đế, sẽ mượn khẩu dụ của tiểu hoàng đế, tuyên chỉ.” Đi đến Tần Diễn Chi bên người, hắn ngừng lại, nhướn mày: “Sao, ngay cả ngươi cũng cảm thấy, bổn vương là lòng dạ đàn bà?”

Tần Diễn Chi mừng rỡ: “Vương gia anh minh!”

Lăng Chiêu lại nói: “Vài ngày nay, bổn vương nghĩ tới chính là như thế nào đi lên ngôi vị hoàng đế, mà cũng không phải là chuyện khác.”

Đế vị hắn nhất định muốn lấy được, nhưng người ở Trường Hoa Cung … hắn vô luận như thế nào cũng đều phải lưu lại .

Nhớ tới Giang Vãn Tình, lời Tấn Dương quận chúa nói lại vang lên ở bên tai hắn, nhao nhao ồn ào , khiến tâm hắn buồn bực, hôm nay hắn ở ngoài Trường Hoa Cung làm ra động tĩnh lớn như vậy, người bên trong làm sao lại không nghe được, nàng không chịu đi ra, chẳng lẽ là bởi vì như lời Tấn Dương nói… Không, tuyệt đối không có khả năng.

Đồng tử Lăng Chiêu tối sầm lại, nói với Tần Diễn Chi: “Ngươi hiện tại phải đi tìm con mèo kia, bắt nó nhốt vào trong lồng, ngàn vạn đừng có sai lầm gì.”

Tần Diễn Chi: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.