Cánh cửa căn phòng từ từ mở ra. Mặc dù bản lề mới được tra dầu, và đáng ra phải mở một cách nhẹ nhàng, cánh cửa mở ra chậm chạp như thể nó bị đè nén bởi hai luồng áp lực khác nhau ở trong và ngoài. Nó giống như trái tim của Sebas. Nếu cánh cửa biết được những gì Sebas đang cảm nhận, nó sẽ đóng kín mãi mãi, thế nhưng nó vẫn mở ra và Sebas có thể thấy những người đang đợi ông bên trong. Đứng đợi bên trong căn phòng trống là bốn sinh vật dị hình. Đầu tiên là chiến binh màu xanh lam, cơ thể hắn toát ra luồng không khí lạnh lẽo và đứng sừng sững ở đó, trên tay cầm một thanh chiến kích. Kế bên là 1 tên ác quỷ, xúc cảm gì đang ẩn giấu dưới vẻ mặt luôn mỉm cười chế nhạo của hắn? Trên tay hắn là một thiên sứ trong hình dạng bào thai với đôi cánh trông giống như những nhánh cây.
Và cuối cùng là —
“Thần không có lời bào chữa nào cho việc chậm trễ này.”
Sử dụng tất cả ý chí để ngăn sự run rẩy trong thanh âm của mình, Sebas cúi người trước người duy nhất đang ngồi. Đối với Sebas, chỉ có duy nhất 1 người mà ông cúi đầu với sự tôn kính và sợ hãi. Một trong 41 Đấng Tối Cao.
—Ainz Ooal Gown.
Người thống trị Nazarick, người nắm sức mạnh tối cao. Trên tay nắm thanh “quyền trượng Ainz Ooal Gown’, tỏa ra hào quang bóng tối. Trong đôi mắt trống rỗng của ngài có ánh lửa yếu ớt luôn chập chờn. Sebas có thể cảm nhận đôi mắt đấy đang chậm rãi nhìn lướt qua bộ dạng đang quỳ của ông.
“Đừng lo lắng về điều đó Sebas. Đây là lỗi của ta khi đã xuất hiện không báo trước. Vào đi, chúng ta không thể nói chuyện nếu ngươi cứ tiếp tục quỳ ở đó.”
“Vâng.”
Sebas đáp lại với giọng nói nặng nề và đứng lên trong khi đầu vẫn cúi gằm xuống. Khi ông bước lên trước một bước, ông cảm thấy một cơn gió lạnh xuyên thấu qua cơ thể mình. Sebas có thể cảm nhận thái độ thù địch và sát khí được giấu kín từ hai người đang đứng phía trước ông. Sebas có thể đoán được tại sao họ lại có thái độ thù địch với ông, và tự hỏi có ai nghe được nhịp đập như trống trận của tim ông.
“Tốt nhất là ông nên dừng tại đây”
Giọng nói lạnh lẽo của Demiurge vang lên ngăn bước chân Sebas. Chỗ này có chút gì đó hơi xa chủ nhân. Nó không quá xa để tiến hành nói chuyện, và nó cũng giữ khoảng cách đủ kính trọng nếu xét theo độ lớn của căn phòng.
Tuy nhiên, nếu đó là Ainz, hẳn là ngài sẽ gọi Sebas tiến lại gần hơn. Thiếu những lời nói đó khiến Sebas cảm thấy bản thân ngày càng bị cô lập.
Không chỉ có thế, khoảng cách này còn nằm trong cự ly tấn công lý tưởng của Cocytus.
Solution, người đến cùng Sebas cũng đứng chặn ngay tại cửa phòng.
“Giờ thì….”
Sebas không thể hình dung được làm sao chủ nhân có thể tạo ra âm thanh rỗng tuếch với ngón tay xương xẩu của mình
“Ta sẽ hỏi ngươi trước, Sebas. Có cần ta phải giải thích tại sao ta lại ở đây không?”
Chỉ có một lý do duy nhất. Tình huống này thôi cũng đủ nói lên tất cả.
“..Không, thần biết”
“Vậy ta muốn biết từ ngươi, Sebas. Ta được báo cáo rằng, dường như ngươi vừa thu nhận một con thú cưng rất đáng yêu thì phải?”
Quả nhiên…
Sebas cảm nhận sự ớn lạnh dọc xương sống. Và sau đó ông nhận ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của chủ nhân, nhanh chóng trả lời.
“Vâng!”
“..Ngươi trả lời quá chậm. Ta hỏi lại lần nữa Sebas. Ngươi đang nuôi một con thú cưng?”
“Vâng, thần đang chăm sóc cô ấy”
“Vậy ta hỏi ngươi. Tại sao ngươi không báo cáo điều đó cho ta?”
Sebas nhìn chăm chăm dưới sàn nhà, vai ông rung lên, không biết phải nói như thế nào để tình hình không trở nên tồi tệ hơn. Nhìn Sebas vẫn chưa trả lời, Ainz dựa vào một bên của chiếc ghế. Âm thanh kẽo kẹt của chiếc vang lên khắp căn phòng.
“Sao vậy Sebas? Dường như ngươi đang đổ rất nhiều mồ hôi thì phải. Có cần ta cho mượn khăn tay không?”
Ainz lấy ra một chiếc khăn tay trắng và chậm rãi ném về phía Sebas một cách lãnh đạm. Chiếc khăn tay bay quá chiếc bàn và mở rộng ra trước khi rơi xuống sàn nhà.
“Ta cho phép ngươi sử dụng nó”
“Vâng, thần cảm tạ”.
Sebas tiến một bước để nhặt chiếc khăn tay, nhưng còn do dự sử dụng chúng.
“.. Không có gì trên đó đâu, ví dụ như là máu của thú cưng của ngươi. Ta chỉ không muốn ngươi đổ mồ hôi quá nhiều mà thôi.”
“Thần xin lỗi vì đã để ngài nhìn thấy có gì đó dơ bẩn”
Sebas mở chiếc khăn tay và lau mồ hôi. Chiếc khăn chuyển màu khi đã thấm một lượng lớn mồ hôi.
“Bây giờ, Sebas. Khi ta ra lệnh cho ngươi đến thủ đô, ta đã nói ngươi phải báo cáo mọi thứ và chuyển nó về Nazarich. Bởi vì số lượng thông tin quá lớn có thể sẽ gây khó khăn cho ngươi khi phải xác định thông tin nào là hữu ích hay không. Thực tế cũng chứng minh, có rất nhiều thông tin được viết trong báo cáo là tin đồn mà thôi, đúng không?”
“Vâng chính xác là thế”
“Vậy Demiurge, để xác nhận ta sẽ hỏi ngươi, vì ngươi đã xem toàn bộ báo cáo mà Sebas đã gửi. Trong báo cáo có bất cứ đề cập nào về con thú cưng nào hay không?”
“Không, thưa Ainz-Sama. Thần đã kiểm tra lại hàng trăm lần, không có báo cáo nào như vậy.”
“Vậy Sebas, Hãy nói ta tại sao ngươi lại làm như thế? Tại sao ngươi không báo cáo việc này?… Ta muốn biết tại sao ngươi lại phớt lờ mệnh lệnh của ta. Phải chăng những lời nói của ta, Ainz Ooal Gown không đủ để buộc ngươi phải làm điều đó?”
Câu nói đó làm chấn động không khí trong phòng. Sebas vội vàng trả lời
“Đương nhiên là không rồi. Đó là hành động ngu xuẩn của thần khi nghĩ rằng điều đó không đáng quan trọng để báo cáo cho người, Ainz –sama”
Căn phòng bao trùm trong sự tĩnh lặng.
Có bốn luồng sát khí tập trung vào người ông: Cocytus, Demiurge, thiên thần mà Demiurge đang bế trong tay và Solution. Chỉ với một mệnh lệnh đơn giản, họ không ngại lập tức tấn công ông.
Bản thân ông không sợ chết. Chết vì Nazarick là một vinh dự lớn lao, nhưng suy nghĩ về việc chết như một tên phản bội khiến Sebas không ngừng run rẩy. Là tạo vật của 41 đấng tối cao, chết như một tên phản bội là một sự sỉ nhục to lớn đối với ông. Trán của Sebas đầm đìa mồ hôi, một lần nữa Ainz lên tiếng:
“..Vậy điều ngươi muốn nói có nghĩa là, đó là do sự quyết định ngu xuẩn của ngươi? Có phải đó là điều ngươi muốn nói?”
“Vâng Ainz-sama. Xin tha tội cho hành động ngu xuẩn của thần”
“Hmm… Vậy sao… ta hiểu rồi”
Sau khi nghe lời xin lỗi chân thành của Sebas, giọng nói của Ainz trở lại bình thường. Như thể không còn mệnh lệnh tiêu diệt Sebas nữa, không khí áp lực trong căn phòng lập tức tan biến. Nhưng, khi Sebas chưa kịp bình tĩnh lại, thì mệnh lệnh kế tiếp của Ainz khiến trái tim ông chùng xuống.
“Solution. Mang thú nuôi của Sebas vào đây”
“Tuân lệnh”
Sau khi Solution biến mất, cánh cửa đóng lại một cách im ắng. Giác quan nhạy bén của Sebas nhận ra những bước chân của Solution bên ngoài cửa, xa dần xa dần. Tại nơi này, có bốn sinh vật dị hình: Ainz, Demiurge, Cocytus và Thiên sứ mang hình dáng lạ thường. Phải chăng lý do để họ không thèm ẩn mình là bởi vì họ không cần làm điều đó sao? Nếu bất cứ ai trong Nazarick muốn kẻ khác im lặng, giết là cách đơn giản nhất. Đáng ra ông nên thả cô ấy sớm hơn. Sebas suy nghĩ rồi lắc đầu, điều đó đã quá trễ. Ông cảm thấy 2 người đang xuất hiện ở cửa.
Ta phải làm gì đây?
Sebas nhìn lên trần nhà trống rỗng. Nếu cô ấy đến đây, thì ông buộc phải lựa chọn, nhưng chỉ có một lựa chọn duy nhất. Ông nhìn vào Demiurge và Ainz, người vẫn đang nhìn mình, và ông một lần nữa cúi đầu xuống. Một tiếng gõ vang lên tại cánh cửa và nó mở ra. Có 2 người phụ nữ đang đứng ở đó.
“Thần đã mang cô ta đến”
Ngay cả khi quay lưng lại, ông vẫn có thể nghe tiếng Tsuare thở hổn hển nơi cửa. Có thể cô ấy hoảng sợ sau khi nhìn thấy ác quỷ, Demiurge. Có thể cô ấy sợ hãi khi thấy một con côn trùng khổng lồ, Cocytus. Có thể cổ ấy kinh hãi sau khi thấy một thiên thần trong dạng bào thai. Hoặc có thể cô ấy hóa đá khi thấy vị vua của cái chết, Ainz. Hoặc có thể là tất cả mọi điều trên cộng lại.
Không khí trong căn phòng lập tức giảm xuống khi Tsuare đứng trước mặt bọn họ. Đối với họ, cô ta là hiện thân của những sai sót và thất bại của Sebas. Tsuare không ngăn bản thân mình ngừng run rẩy trước những thái độ thù địch hướng về phía cô. Trong thế giới này, thủ vệ là những sinh vật tối thượng, và tất cả những sinh vật yếu ớt phải run rẩy sợ hãi khi đứng trước họ. Thực tế Tsuare không khóc ngất đã là một kỳ tích. Tuy Sebas không nhìn được phía sau, nhưng ông có thể cảm nhận Tsuare đang nhìn mình. Có lẽ sự dũng cảm của cô đến từ việc Sebas có mặt trong căn phòng này.
“Cocytus, Demiurge, dừng lại. Hãy học tập từ Victim”
Với giọng nhẹ nhàng, Ainz đã lên tiếng khiến không khí đã thay đổi hoàn toàn. Không, phải nói là sát khí hướng về phía Tsuare đã hoàn toàn biến mất. Ainz duỗi cánh tay trái về phía Tsuare và ra hiệu cho cô bước vào.
“Vào đây, con người, thú cưng của Sebas, Tsuare”
Cô bước vào căn phòng với những bước run rẩy.
“Ngươi không định chạy trốn, rất dũng cảm. Hay ngươi đã nghe được điều gì đó từ Solution? Vận mệnh của Sebas sẽ được quyết định dựa trên hành động của ngươi.”
Tsuare không ngừng run rẩy, không thể cất nên lời. Sebas cảm thấy ánh nhìn của cô lên lưng mình ngày càng mãnh liệt. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để ông hiểu cô đang cảm thấy gì. Không ngập ngừng, Tsuare đứng ngay sau Sebas khi cô bước vào phòng. Cocytus chậm rãi di chuyển và đứng phía sau cô như đang đợi một điều gì đó. Tsuare nắm lấy một góc tay áo của Sebas. Sebas có thể nhớ lại lần đầu tiên khi cô nắm lấy ông trong con đường. Có lẽ nếu ông hành động khôn ngoan hơn, điều này sẽ không xảy ra.
Demiurge nhìn Tsuare trong phong thái lạnh lùng và rồi bất thình lình–
“Quỳ ngay lập—-“
–Tiếng lách tách của ngón tay rung lên.
“—Không sao, Demiurge. Ta rất thưởng thức sự dũng cảm của cô gái này nên, ta, người thống trị Nazarick sẽ tha lỗi cho cử chỉ thiếu lễ độ đó”.
“Cho thần gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất.”
Ainz chầm chậm gật đầu với lời xin lỗi của Demiurge.
“Vậy thì…”
Chiếc ghế rít lên khi sức nặng bị di dời.
“Đầu tiên xin tự giới thiệu, ta là Ainz Ooal Gown, chủ nhân của Sebas”.
Đúng thế. 41 Đấng tối cao, họ cai quản tất cả mọi thứ, kể cả sinh mạng của Sebas. Lời tuyên bố của chủ nhân làm cho Sebas cảm thấy rất hạnh phúc. Bất hạnh sao, niềm hạnh phúc đó chỉ đủ để làm lưng của Sebas rung lên chút ít. Đó không phải bởi vì Tsuare đang có mặt tại đây, mà đó là do khoảnh khắc ông đã quên mất sự hiện diện của cô. Không, nó là điều gì khác nữa. Ngay khi Sebas đang nghĩ về điều đó, cuộc nói chuyện tiếp tục
“Ah… Tôi..”
“Không sao, Tsuare. Ta chỉ cần thế để biết ngươi còn hiện diện. Ngoài ra ta không có hứng thú gì đối với ngươi. Ngươi chỉ đơn giản là đứng ở đó. Ngươi sẽ hiểu ra tại sao ta lại gọi ngươi sớm thôi”.
“Thế là..”
Ánh đỏ trong hốc mắt Ainz dịch chuyển.
“Sebas, ta muốn nghe từ ngươi. Ta yêu cầu ngươi phải hành động cẩn thận nhất có thể, phải không.”
“Vâng”
“Vì một con đàn bà vô giá trị, ngươi đã vướng vào những việc không đáng có, đúng không?”
“Đúng, thưa ngài”
Tsuare cảm thấy lung túng khi Ainz đề cập đến từ “vô giá trị”, nhưng Sebas vẫn giữ thái độ im lặng.
“…Ngươi có nghĩ đây là hành động ngang bướng trái lệnh của ta không?”
“Thần xin thứ lỗi về những suy nghĩ nông cạn của thần đã là làm người không hài lòng. Thần xin nhận sự trách phạt, và những việc như thế về sau không bao giờ xảy ra nữa—“
“Tốt”
“Thưa ngài?”
“Ta nói là tốt thôi”
Ainz sửa lại điệu bộ lần nữa và cái ghế rít lên
“Mỗi người đều có lúc sai lầm. Sebas, Ta tha thứ cho sự vượt quá quyền hạn của ngươi”
“Thần cảm ơn, Ainz-sama. Vì sự nhân từ của người”
“Nhưng mỗi sai lầm đều có cái giá của nó…. Giết nó!”
Không khí trong phòng lập tức tràn đầy căng thẳng, và có cảm tưởng như nhiệt độ đã giảm đi vài độ. Không, không đúng. Chỉ có duy nhất một người cảm nhận điều đó chính là Sebas. Không một ai trong Nazarick cử động
Sebas nuốt nước miếng.
Ông được ra lệnh để giết cái gì? Không, không cần phải hỏi. Sự thật hiển nhiên khiến tim Sebas nặng trĩu.
“Thần… xin phép hỏi lại”
“Hmm.. ý ta là ngươi phải tiêu diệt gốc rễ gây ra sai lầm của ngươi, thêm nữa là chuộc lỗi của bản thân. Nếu bất cứ dấu tích sai lầm nào vẫn còn, nó sẽ là tấm gương xấu cho những kẻ khác. Ngươi là quản gia của Nazarick, là người đứng trên nhiều người. Nếu một người nào đó đứng ở vị trí quan trọng như thế mà không làm điều gì để chỉnh sửa sai lầm của mình…”
Sebas thở hơi thật sâu và hít vào lần nữa. Ông, người không bao giờ lẩn trốn ngay cả khi đố diện với kẻ địch mạnh nhất, bây giờ cảm thấy như một con một con mồi nhỏ bé bị dồn vào chân tường bởi thú săn mồi.
“Sebas, ngươi sẽ là ngươi làm theo quyết định của 41 đấng tối cao, hay ngươi là người sẽ đi theo quyết định của bản thân mình?”
“Thần..”
“Không cần nói nữa, cho ta xem hành động của ngươi”
Ainz nhắm mắt, và mở ra lần nữa.
Do dự, ngập ngừng trong một giây, không, ngay cả trong 1 giây cũng là quá lâu. Nó đủ để cho những tôi tớ trung thành như Cocytus, Demiurge hay Soluation khó chịu. Trong khoảng thời gian đó, Sebas đã đưa ra quyết định.
Sebas là quản gia của Nazarick. Ông chỉ là thế, không hơn. Sự do dự ngu xuẩn đã khiến ông lâm vào tình thế này. Nếu ông quay lại, điều này có lẽ sẽ không xảy ra. Tất cả đều là lỗi của ông.
Đôi mắt Sebas toát ra vẻ kiên quyết. Ông quay về hướng Tsuare và đôi tay cô buông ra. Chúng lơ lửng trong không khí, do dự trong khoảnh khắc trước khi rút xuống. Tsuare đã biết được quyết định của Sebas khi cô nhìn vào mắt ông.
Cô mỉm cười và nhắm mắt. Không có bất cứ dấu hiệu của sự sợ hãi hay tuyệt vọng trên gương mặt cô. Đó là khuôn mặt như một kẻ tử vì đạo, cô đã sẵn sàng chấp nhận số phận của mình. Ngay cả động tác của Sebas cũng không có một chút gì do dự. Sebas điềm tĩnh, hành động của ông là hành động của bất cứ đầy tớ trung thành nào cũng phải thực hiện. Không có lý do gì để chống lại mệnh lệnh chủ nhân.
Không có hối hận. Chỉ có sự trung thành.
Sebas nắm chặt nắm đấm của mình, để ban cho cô sự khoan dung duy nhất ông có thể, một cái chết nhanh chóng. Nắm đấm của ông lao thẳng tới đầu của Tsuare.
Và sau đó…
–Có cái gì đó chặn lại nắm đấm của ông.
“Ngươi làm gì vậy?”
Nắm đấm của Sebas, dự tính đấm bay đầu Tsuare đã bị chặn lại. Một trong những cánh tay của Cocytus đã nắm lấy tay ông. Chặn ông thi hành mệnh lệnh chủ nhân, Cocytus đang định làm gì? Tuy nhiên sự ngạc nhiên của Sebas ngay lập tức bay biến.
“Dừng lại, Sebas”.
Khi Sebas dự định tấn công một lần nữa, Ainz đã lên tiếng. Không có bất kỳ lời trách phạt nào cho cho hành động của Cocytus, chỉ có duy nhất mệnh lệnh cho Sebas đứng lên. Nói cách khác, Cocytus chặn Sebas đã được tính toán từ trước.
Mọi thứ chỉ là một màn kịch được tạo ra để thử thách ý chí và lòng trung thành của Sebas. Tsuare hơi mở mắt ra, xác nhận rằng mình không chết. Khi cái chết không xảy ra, toàn bộ căng thẳng trong căn phòng dần dần tan biến. Chân cô tưởng chừng như có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào, nhưng Sebas không làm gì cả. Không, ông có thể làm được điều gì? Khi ông là người đã bỏ rơi cô trong sự sợ hãi và tuyệt vọng, Cocytus và Ainz bắt đầu nói chuyện với nhau
“Nó, quả thật là cú đấm chết người”
“Ta tuyên bố lòng trung thành của Sebas không có gì đáng nghi ngờ. Ngươi vất vả rồi, Sebas”
“Vâng”
Sebas cúi đầu xuống với biểu lộ cứng nhắc
“Demiurge. Có phản đối gì không?”
“Không, thưa chủ nhân”
“Cocytus.”
“Không”
“…Victim?”
“Poku no pico……JAV HD” (không thưa ngài)
“Vậy chúng ta sẽ tiến đến vấn đề kế tiếp”
Ainz đứng dậy bật tách tách ngón tay và để áo choàng đu đưa theo từng đợt của cánh tay
“Cám ơn Sebas, chúng ta đã thu thập rất nhiều thông tin. Không còn lý do gì để nán lại ở đây thêm nữa. Chúng ta sẽ trở về Nazarick. Sebas, ta sẽ để con pet đó cho ngươi chăm sóc. Chỉ cần lòng trung thành ngươi không có gì thay đổi, ta sẽ không can thiệp vào, tuy nhiên chúng ta cần “kiểm tra” một chút trước khi thả nó đi. Sẽ rất phiền phức nếu nó đi xung quanh và “kể chuyện”, phải không Demiurge?”
“Vâng, chính xác là như thế. Cho đến khi nào kẻ địch bí ẩn còn tồn tại, chúng ta phải tránh bị rò rỉ thông tin về chúng ta.”
“Vậy,sau đó chúng ta nên làm gì?”
“…Hay để thần kiểm tra nó trước?”
“Ý hay…Sebas, về việc của Tsuare chúng ta sẽ bàn lại sau. Hiện tại tuy không giết nó, nhưng chưa chắc việc đó sẽ không xảy ra”
Sebas không thể che giấu sự ngạc nhiên. Những lời nói đó chỉ ra rằng số phận của Tsuare vẫn còn chưa rõ, có nghĩa là ngay cả Chúa tể của Nazarick vẫn chưa có quyết định sao?
“Ainz sama, có phải do lỗi của thần mà chúng ta phải rời khỏi dinh thự này – Thủ đô?”
“Đúng là thế, mà cũng không phải thế. Như ta đã nói ban đầu, chúng ta đã có được toàn bộ thông tin chúng ta cần. Chỉ là không còn lý do gì phải ở lại đây, để an toàn hơn ta quyết định sẽ rời khơi nơi này. Demiurge, ta sẽ mang Victim và trở về trước”.
Ainz nhận bào thai thiên sứ và khởi động phép thuật.
“Greater Teleportation!”
Ainz vỗ vào chiếc áo choàng như diễn viên khi thi triển pháp thuật. Thân hình Ainz từ từ đi vào trong lỗ đen rồi biến mất hoàn toàn. Trong khoảnh khắc, Sebas cảm thấy mơ hồ khi thấy hành động của Chủ nhân, điều mà ông chưa từng chứng kiến trước đây, nhưng ngay lập tức ông đã lấy lại sự bình tĩnh.
“Demiurge, cô ấy có vẻ rất mệt, nên tôi muốn cô ấy nghỉ một chút. Tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì nếu tôi mang cô ấy đi”
“Tôi cho rằng ông đúng, Sebas.”
Demiurge mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía cửa như thể ai đó đang dẫn hắn ta ra ngoài.
“Tuy nhiên, tôi phải nói điều này để ông nhớ rằng chúng tôi sẽ gọi cô ta nữa nếu cần thiết. Có thể không thật sự cần thiết, tôi không muốn đuổi mèo bắt chuột trong thủ đô”
“Xin hãy theo tôi”
“Vâng”
Tsuare trả lời với giọng mệt mỏi và theo chân Sebas với đôi chân chậm chạp, những bước chân của họ vang vọng trong hành lang. Họ đi trong im lặng và chẳng bao lâu đã đến phòng Tsuare. Nơi đó không xa, nhưng với họ dường như đó là một khoảng cách khá xa. Chỉ khi đến trước cửa, Sebas mở miệng như thể ông đã suy nghĩ và đưa ra quyết định.
“Tôi sẽ không xin lỗi về điều đó”
Ông cảm thấy Tsuare lưỡng lự phía sau ông.
“Nhưng, đó là lỗi của tôi khi nhận lệnh phải giết cô. Nếu tôi thận trọng hơn, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra”.
“…Sebas-sama.”
“Tôi là đầy tớ trung thành với Ainz Sama và 41 đấng tối cao. Ngay cả khi một tình huống tương tự xảy ra, tôi vẫn sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài…. Vì thế, hãy hạnh phúc ở thế giới loài người. Tôi sẽ thỉnh cầu người cho phép điều đó xảy ra….. Ainz-sama có thể thao túng ký ức, vì thế tôi sẽ nhờ người xóa những ký ức đau thương của cô, và hãy sống thật hạnh phúc”.
“Ngay cả những ký ức về ông sao?”
“.. Đương nhiên rồi. Sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu cô nhớ tôi”.
“Vậy thì điều tốt đẹp cho tôi là gì?”
Sebas cảm nhận một ý chí mạnh mẽ trong từng lời nói của Tsuare, và ông quay mặt về phía cô. Sebas mặt đối mặt với người phụ nữ vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng đầy ý chí mạnh mẽ trong ánh mắt của cô. Ông suy nghĩ làm sao để thuyết phục cô, Nazarick là một nơi tuyệt vời, được ban phước lành bởi đấng tối cao. Tuy nhiên,suy nghĩ đó chỉ giới hạn đối với 41 đấng tối cao và các NPC của Nazarick. Đó không phải là nơi dành cho những sinh vật thấp hèn có thể sinh sống, đó cũng không phải là nơi chấp nhận những sinh vật yếu đuối như Tsuare. Đó là điều không thể nếu không có sự chúc phúc của chủ nhân, do đó Sebas nói:
“Tôi nói cô nên sống giữa đồng loại của mình.”
“Hạnh phúc của em là được ở cùng với Sebas-sama. Vì thế làm ơn hãy mang em theo”
Sebas cảm thấy thương hại cho Tsuare
“Cô có thể thấy được niềm vui ngay cả trong những việc tầm thường nhất. Cô chỉ suy nghĩ đơn giản thế bởi vì những địa ngục mà cô đã trải qua”
Bởi vì cô đã trải qua những việc tồi tệ, cô cảm thấy hạnh phúc ngay cả trong những điều kiện thấp kém nhất. Sebas đánh giá là thế, tuy nhiên Tsuare đã phủ nhận với một nụ cười.
“Em không nghĩ nơi này là địa ngục. Em có thể ăn đúng giờ, em có một công việc đúng nghĩa… Em được sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ, cuộc sống ở đó rất khó khăn”.
Trong khoảng khắc Tsuare nhìn vào khoảng không xa xăm trước khi cô đối diện với Sebas lần nữa.
“Chúng em lao động cực lực trên mãnh đất đó nhưng vẫn bị đói, những tên địa chủ đã lấy hầu hết vụ mùa. Chỗ còn lại chẳng đủ để nuôi bản thân. Hơn nữa chúng em là món đồ chơi cho hắn. Ngay cả khi em gào thét, hắn vẫn cưỡng hiếp em khi hắn cười. Khi cười. em chỉ là…”
“Ta hiểu”.
Sebas ôm Tsuare, khi cô đang cười một cách tàn nhẫn, và nhẹ nhàng choàng cánh tay qua vai cô. Lúc đó, ông cảm nhận nước mắt cô tuôn ra như con đập bị vỡ. Với Tsuare, thế giới con người là thế đó.
Sebas tự nghĩ, lựa chọn nào tốt nhất? Chỉ có một câu trả lời. Tuy nhiên, điều này cũng có khả năng cao là ông phải gánh chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân và ông phải giết Tsuare.
“Có thể cô sẽ chết”
“Nếu đó là bởi bàn tay của ông, người đã cứu em khi em sắp chết thì…”
Sebas đã đưa ra quyết định khi ông nhìn ra biểu hiện kiên định của Tsuare.
“Tốt thôi, Tsuare. Tôi sẽ hỏi Ainz-sama để đưa cô về Nazarick”
“Cảm ơn ngài”
“Quá sớm để cảm ơn tôi. Nếu ngài yêu cầu tôi giết cô, dĩ nhiên là…”
“Em đã chuẩn bị”
“Vậy…sao”
Sebas thả lỏng cánh tay và định bước đi, nhưng Tsuare không để ông đi. Cô ngước nhìn ông trong khi nắm chặt áo ông. Trong đôi mắt ấy ẩn chứa sự mong chờ. Sebas có thể đóan được, tuy nhiên ông không nhận ra được sự mong chờ là gì. Ngoài ra, ông còn chuyện phải xác nhận với cô.
“Tôi muốn chắc chắn một điều. Cô sẽ không hối hận khi từ bỏ thế giới con người chứ? Cô sẽ muốn quay trở lại đó không?”
Bởi vì khi cô đến Nazarick không có nghĩa là cô sẽ không bao giờ thấy lại thế giới con người lần nữa. Sẽ chẳng có một lý do đặc biệt nào để giam giữ cô ấy, tuy nhiên không có nghĩa là điều đó không có khả năng.
“Em muốn được gặp mặt em gái lần nữa… Tuy nhiên em không muốn nhớ về quá khứ”.
“Tôi hiểu. Vậy hãy đợi trong phòng này. Tôi sẽ đi gặp Ainz-sama.”
“Em sẽ đợi”
Tsuare rời Sebas và choàng đôi tay của cô quanh cổ ông. Bỏ mặc việc Sebas đang bối rối về việc cô đang làm, cô rướn chân lên. Trong khoảng khắc, Sebas và Tsuare môi kề môi. Đó chỉ trong khoảnh khắc ngắn môi họ chạm nhau trước khi Tsuare quay bước đi.
“Cảm giác như bị điện giật”.
Tsuare quay đi chạm môi cô với hai ngón tay của mình.
“Đây là lần đầu tiên em có một nụ hôn hạnh phúc”
Sebas không nói nên lời, nhưng Tsuare mỉm cười hạnh phúc.
“Vậy em sẽ đợi ở đây. Đi cẩn thận Sebas-sama”
“Ah, yes….. Tôi sẽ giữ gìn nó.”
“Có chuyện gì xảy ra vậy. Mặt ngài đang đỏ”
Đây là câu đầu tiên Sebas được nghe khi trở lại phòng. Bị phát hiện, Sebas thở dài một hơi. Biểu lộ cảm xúc trái ngược không thích hợp với một người đang định diện kiến chủ nhân của mình. Ngăn tay trái lại, cánh tay mà vô tình định sờ vào cặp môi, Sebas trở lại khuôn mặt bình thường
“Không có gì cả, Demiurge-sama”
“Không cần thiết phải sử dụng kính ngữ với tôi. Cũng không cần làm điều đó trước mặt đấng tối cao Ainz-sama. Về phía ông thì sao Cocytus?”
“Không vấn đề gì”
Sebas gật đầu biểu lộ ông đã hiểu điều hai thủ vệ nói.
Sau 5 phút, không gian trong căn phòng lại bị bóp méo. Sau đó, trong căn phòng lại có thêm một người, đó là Ainz. Ngài không cầm theo cây trượng Ainz Ooal Gown như khi người cầm trước đó và cũng không thấy Victim ở đâu. Sebas, Cocytus, Demiurge, Solution, cả bốn người có mặt trong phòng đều quỳ xuống.
“Các ngươi làm rất tốt, đứng lên đi”:
Ainz đi đến sau chiếc bàn làm việc và ngồi xuống.
Tất cả bốn người đứng dậy và nhận ra chủ nhân của họ đang có tâm trạng tốt.
“Bây giờ, Demiurge. Việc xảy ra vừa rồi đã cho thấy là ngươi quá cẩn thận chăng? Ta chưa bao giờ có một suy nghĩa là Sebas sẽ phản bội chúng ta. Ngươi quá cẩn trọng. Chẳng phải chúng ta đã xác nhận nó tại Throne Zone rồi sao?”
“Thần xin lỗi đã làm người phải lo lắng. Việc Ainz-sama vui lòng tiến hành làm theo sự gợi ý vô dụng của thần, thần vĩnh viễn biết ơn vì điều đó”.
“Được rồi. Ngay cả ta cũng đã có sai lầm. Nếu ta biết Demiurge đưa ra sự lựa chọn thứ hai, ta có thể nghỉ ngơi dễ dàng hơn. Hơn nữa, ta không phải là người nhỏ mọn để khiển trách những lời chỉ bảo.”
Ainz quay đi khỏi Demiurge, người đang cúi thấp mình.
“Vậy việc chúng ta cần thảo luận bây giờ là về việc sẽ làm gì với thú cưng của ngươi, Sebas”.
Sebas giật bắn người.
“Vâng”
Ông cẩn thận quan sát biểu hiện của chủ nhân như ông đang cố tìm ra những từ ngữ để có thể nói.
“Ngươi định làm gì với Tsuare?”
Sự im lặng gián đoạn đến trước khi cuộc nói chuyện được tiếp tục.
“Xem nào. Ta tin là ta đã nhắc đến việc là nếu đơn giản để cô ta đi, thông tin liên quan đến Nazarick có thể bị truyền ra ngoài.”
Demiurge gật đầu trước cái nhìn của Ainz
“Cũng có thể có trường hợp đó, Ainz-sama. Người định làm gì với cô ấy?”
“Ta sẽ thao túng trí nhớ, và rồi…. đưa môt ít tiền rồi thả ra ở một nơi thích hợp nào đó.”
“Ainz sama, thần nghĩ giết chết ả là biện pháp dễ dàng nhất”.
Solution gật đầu như thể cô ấy đồng ý với Demiurge. Với sự chống đối này, Ainz lại chìm đắm trong những suy nghĩ một lần nữa. Nếu hai người đã đồng ý…Có lẽ nên quyết định như thế, Sebas bước một bước về phía trước. Một khi chủ nhân đã quyết định, sẽ rất khó để thay đổi điều đó. Ngay cả khi chủ nhân có ý tha thứ đi chăng nữa, mình sẽ mất tất cả địa vị trong lòng Demiurge, Cocytus và Solution. Nếu ông bất cẩn không đồng ý, có khi ông sẽ nhận sự không hài lòng của chủ nhân.
Nhưng đây chính là lúc tốt nhất để nói
Sebas cố gắng đưa ra một quan điểm trái ngược với Demiurge, tuy nhiên ông không có bất cứ cơ hội nào. Đó là bởi vì Ainz đã nói trước khi ông kịp phát biểu.
“Không cần thiết phải thế Demiurge. Ta không muốn giết môt ai đó mà không có một lý do xác đáng. Ngay khi nó là một sinh vật hạ đẳng, ngươi không thể sử dụng được nó nếu chúng đã chết. Chỉ cần chúng còn sống, chúng sẽ hữu dụng trong một lúc nào đó.”
Sebas thở ra một hơi dài như vừa trút đi được gánh nặng trong lòng. Vận mệnh của Tsuare vẫn chưa được quyết định. Vẫn còn cơ hội.
“Thần hiểu….. Vậy thần có nên để nó làm việc trong đồn điền chăn nuôi của thần không?”
“Ah, nơi mà ngươi đang nuôi dưỡng Chimaeras phải không? Lại nói về điều này, những con đó có thích hợp để tiêu thụ không? Chúng ta cũng cần phải sản xuất lương thực cho Nazarick nữa.”
Ánh mắt của Demigure tránh nhìn vào Ainz, người đang lẩm bẩm:”Thịt Chimaera… Không, Chimaera hamburger..”…và đi thơ thẩn xung quanh trước khi quay lại.
“Chất lượng thịt không xứng để tiêu thụ trong Nazarick..”
Demiurge mỉm cười trong khi không đề cập về nó.
“Dĩ nhiên, chúng ta đang xẻ thịt vật nuôi chết để nuôi dưỡng những con còn sống. Nó sẽ rất khó để ăn toàn bộ một con nên chúng ta sẽ nghiền ra trước.”
“Hmm, ăn thịt đồng loại à? Ta nghĩ chúng cũng chỉ là sinh vật mà thôi”.
“Đúng như người nói, Ainz-sama. Chính điều đó làm chúng dễ thương và làm đồ chơi cho chúng ta. Dù sao, chúng cũng là động vật ăn tạp và cũng ăn những thứ như là lúa mạch. Nếu điều này không quá đáng, thần xin người hãy cung cấp cho thần thêm lúa mạch. Trữ lượng trong kho không còn nhiều.”
“Chúng là nguồn nguyên liệu quý giá cho Scroll. Ta không thể để chúng đói được. Để xem nào… Sebas, trước khi rời khỏi đây, ngươi hãy mua lượng lớn lúa mạch và gửi cho Demiurge.”
“Như người yêu cầu. Vì là số lượng lớn, thần sẽ thuê nhà kho và trữ lúa mạch. Thần phải làm gì để vận chuyển về Nazarick?”
“Để xem….Shalltear sẽ sử dụng [Gate] để vận chuyển mọi thứ về Nazarick. Liệu có ổn thỏa không khi ta để ngươi tiếp quản mọi thứ sau đó, Demiurge?”
“Vâng, thần sẽ tiếp quản mọi thứ từ đó”
“Demiurge, mọi đóng góp của ngươi cho Nazarick đều to lớn. Đáng để khen thưởng”.
“Không có điều gì làm thần vui hơn, Ainz sama. Những lời tán thưởng từ người đã tiếp thêm sức mạnh cho thần hơn nữa.”
“Vậy thì, ngươi có chắc là không làm việc quá sức không? Ngươi được gọi mỗi khi có điều gì đó xảy ra, xây dựng nông trại để sản xuất cuộn giấy ma thuật, và rất nhiều những vấn đề quan trọng khác. Ta tự hỏi không biết ngươi có ổn không?”
Demiurge mỉm cười. Một nụ cười hạnh phúc chân thật mà từ trước đến giờ Sebas chưa bao giờ nhìn thấy.
“Quả là vinh dự lớn lao cho thần khi được người quan tâm. Nghỉ ngơi thì dễ dàng thôi, tuy nhiên thần chỉ mong muốn được tận hưởng niềm vui trong công việc, và làm việc như thế không nhiều cho lắm. Dù sao, khi nào thần cảm thấy cần được giúp đỡ, thần sẽ thỉnh cầu ngay lập tức”
“Vậy cứ làm như thế đi”
Sebas nghĩ về ý định thực sự về trang trại chăn nuôi của Demiurge và cau mày về mặt trái của nó. Cùng là đồng đội trong Nazarick phụ vụ cho các đấng tối cao, ông hiểu rất rõ những sở thích của Demiurge. Ngay cả nếu đó là quái vật tạp chủng mà hắn hướng đến – Bất thình lình, một điều gì đó hiện ra trong đầu Sebas. Ông mơ hồ nhận ra sinh vật nào mà Demiurge đang giữ trong trang trại chăn nuôi của hắn.
Liệu đó có tốt không để Tsuare tiến vào một nơi như thế? Demurge có thể bảo vệ cô ấy về mặt thể xác, như về mặt tinh thần thì sao? Cuộc nói chuyện giữa Demiurge và Chủ nhân đã dừng lại. Đây chính là lúc phải nói ra. Sebas quyết định và hướng đến chủ nhân.
“Ainz-sama.”
“Có gì không Sebas?”
“Liệu điều này có được không nếu…”
Ông hít một hơi sâu. Đây là một ván bài. Một ván bài nguy hiểm. Nhưng ông cần phải chơi nó.
“Thần nghĩ về việc cho phép Tsuare làm việc bên trong Nazarick.”
Sự im lặng bao trùm lên căn phòng, và Ainz hỏi Sebas.
“Lúc trước ta đã từng hỏi Cocytus một câu hỏi tương tự. Sebas, chúng ta sẽ có lợi gì từ việc này?”
“Vâng, đầu tiên cô ấy phù hợp trong việc nấu ăn. Hiện tại, người duy nhất có khả năng nấu nướng là đầu bếp chính và Sous chef. Yuri là một ngoại lệ. Sẽ rất thuận tiện nếu Nazarick có thêm một người nữa đảm nhận vị trí nấu nướng. Ngoài ra, sắp xếp địa vị cho con người làm việc cho Nazarick cũng có ích lợi của nó. Nếu chúng ta cho thấy ngay cả những sinh vật yếu đuối như con người cũng có thể làm việc cho Nazarick thì—“
“Ta hiểu Sebas”
Ainz kết thúc lời nói của Sebas về việc Tsuare sẽ mang lại ích lợi thế nào cho Nazarick
“Sebas ta hiểu những điều ngươi muốn nói. Ta cũng rất quan tâm về vấn đề rằng ta có quá ít người có khả năng nấu nướng”.
“Nhưng Ainz sama, liệu nó có thể nấu được thứ gì xứng với Nazarick không?”
Sebas nhìn chằm chặp vào Demiurge với ánh mắt hình viên đạn. Demiurge chỉ đơn giản cười và nhìn ông.
Thằng khốn – Sebas nuốt những lời đó trong miệng mình.
Ainz đã tha thứ cho ông, nhưng với Demiurge thì không. Đó là lý do chắc chắn vì sao hắn vẫn gây trở ngại với ông về vấn đề phải làm gì với Tsuare.
“Hẳn phải có giá trị đúng không. Ngươi nghĩ sao Sebas”.
“Tsuare hầu như chỉ nấu những món ăn gia đình. Để nói những món đó phù hợp với Nazarick… Thần không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn”
“Món ăn gia đình. Tôi nghi ngờ món khoai tây luộc có thể phù hợp với Nazarick.”
“Thần tin chắc Demiurge đang có một tầm nhìn hạn hẹp. Có lẽ cô ấy chỉ có thể nấu những món ăn gia đình bây giờ, nhưng bếp trưởng có thể dạy cô ấy. Chúng ta cần nhìn vào tương lai”.
“Vậy tại sao không để nó giúp trang trại chăn nuôi của tôi? Nghiền nhỏ thịt chỉ là chuyện vặt thôi mà?”
“Ta—”
Ainz nhìn khung cảnh náo động một cách im lặng. Qua họ, anh có thể thấy được những cảnh trong quá khứ. Bóng ma của những kẻ sang tạo, ảo ảnh trong quá khứ…”
♦ ♦ ♦
“Vậy chúng ta sẽ làm gì trong hôm nay”
“Đến Fire Giants”
“Đến Ice Dragons”.
“ha.. Ulbert-san. Ông không nhớ rằng có người đang cần vật phẩm quý hiếm từ Boss Fire Giants à, Surt?”
“Dường như chính Touch Me-sama mới là người không nhớ có ai đó cần phải giết Ice Dragon để hoàn thành yêu cầu chuyển cấp”.
“..Có thể là thế, nhưng Yamaiko-san cần vật phẩm quý để nâng cấp đồ”.
“Không thực sự thì tôi không..”
“Ông muốn nói là “hỏa khởi nguyên”? Vậy thì ông cũng cần “băng khởi nguyên”. Hãy đến Ice Dragons nào.”
“..Nhờ các vật phẩm trả tiền, bây giờ nó sẽ rất dễ đánh rơi. So với Dragon, Sturt có độ rớt khó hơn, vậy hãy đánh nó trước nào.”
“Thế thì tôi sẽ mua nó bằng vật phẩm trả tiền bây giờ.””
“Nhưng nhưng nhưng…”
“Hay là đi săn những con quái khêu gợi như Succubus?”
“Im lặng em trai”
“Nếu đó là yêu quái, tôi muốn săn Lords of the Seven Deadly Sins. Dĩ nhiên là chúng ta cần có sự chuẩn bị.”
“…Touch Me-sama, đừng đánh lẻ nữa. Với lượng thành viên hiện tại, chúng ta có thể dễ dàng hạ con Ice Dragon mà.”
“Không không, phải chăng ông tính solo, Ulbert-San? Đã có khi nào chúng ta quan tâm đến tính hiệu quả chưa?”
“Top mage và top warrior hãy dừng đánh nhau..”
“Họ đã như thế ngay từ buổi đầu. Ngay cả khi tôi mời họ tham gia vào guild”.
“Để nói với tên ngớ ngẩn thế, một tên béo đá hồng, Touch me-san thật dũng cảm”
“Teapot-san, Peroronchino-san, tôi có nên sử dụng quyền hạn của chủ Guild để thiết lập chế độ cấm nhặt vũ khí?”
“Phải chăng có vài guild đã đưa hướng dẫn về Lords of Seven Deadly Sins trước đây?”
“Họ đã chiến thắng ‘Pride’, mới vừa upload hôm nay”
“Họ nói WI sẽ rớt sau khi chiến thắng tất cả, vì chúng là mối đe dọa mang cấp World”
“Nói về WI, sao chúng ta không sử dụng Calroic Stone để làm lõi golem?”
“Nuuboo-san, chúng ta nên tập trung vào vũ khí”
Tạo áo giáp cũng không tệ đâu
“Chúng ta có nên nghĩ nhiều về điều này không? Vì đồ mà chúng ta có thể hỏi GMs tạo ra, chúng ta nên suy nghĩ về nó nhiều hơn”
“Đúng không? Momonga-san?”
“Tôi biết làm sao để lấy nhiều hơn Caloric Stone, nhưng chúng ta đã dùng quá nhiều khoáng thạch từ The Seven Hidden Mines”
“Có lẽ chả bảo giờ có thể đạt được nó ngoại trừ chúng ta sở hữu tất cả chúng. Thật đau đầu”
“Yeah, cho đến khi nào còn những guild khác sở hữu những khu vực khác nhau trong mỏ, chúng ta không thể lấy lại một khi chúng ta sử dụng chúng. Nó sẽ không giống việc họ chỉ ngồi quanh trong khi chúng ta lấy chúng lần nữa. Nghĩ sao về việc chúng ta bị rò rỉ thông tin đến nơi như Trinity? Lòng tham sẽ nổi lên và chúng sẽ tới. Chúng ta sẽ đánh khi chúng tơi tả vì đánh lẫn nhau?”
“Ông muốn bán thông tin này cho Liên Minh và làm chúng chống lại lẫn nhau? Ông quả là chiến lược gia Punitto Moe-san”
“Lại nói về Liên Minh, dường như hắn đang ấp ủ một kế hoạch khác chống lại chúng”
“Cái gì? Tại sao?”
“Dường như họ đã ăn cắp WI từ vài guild, và như vậy đã chọc tức chúng”
“Oh man, Mặc dù tôi nghĩ rằng một liên minh giữa các top guild như lần trước sẽ rất khó khăn”
“Vậy Momonga san quyết định đi”
“Nghe hay đấy, chủ guild. Ông muốn làm gì?
“EH? Xin lỗi tôi không chú ý… Chúng ta đang nói về chuyện gì thế?…Chúng ta sẽ quyết dịnh dựa trên phiếu bầu như lần trước.”
“Không phản đối”
“Tôi cũng thế.”
“Vậy một đồng vàng mới đề bầi cho Ulbert san. 1 Đồng vàng cũ để bầu cho Touch me san. Họ sẽ bày kế hoạch cho các ông”.
♦ ♦ ♦
“Im lặng. Các ngươi đang đứng trước Ainz-Sama”
Đó chính là Cocytus, người đã hắt xô nước lạnh vào cả hai. Hai người đều nhìn về phía Ainz, biểu hiện trên khuôn mặt họ thay đổi. Không thể đọc bất cứ cảm xúc gì từ nguồn lửa đỏ đang thắp sang trong hốc mắt trống rỗng của ngài, tuy nhiên họ có thể cảm thấy một cái gì mạnh mẽ tuôn ra trong cái nhìn của người. Cả hai hành động trước khi lời quở trách đến với họ.
“Thần chân thành xin lỗi, Ainz-sama”
“Thần không có bất cứ lời bào chữa cho hành vi đáng khinh như thế”.
Đáp lại họ là một hành động không thể hiểu nổi.
“— Hahahahahaha!”
Mộ nụ cười vang vọng khắp căn phòng. Một nụ cười rất hạnh phúc và thỏa mãn. Sebas, Solution, Demiurge, Cocytus, không ai có thể nhớ đã bao lâu rồi Ainz cười hạnh phúc như thế, họ bất động trong sự ngạc nhiên.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên các ngươi được tha thứ. Chính điều đó!! Đấu tranh như thế!! Hahaha”
Sebas không hiểu những suy nghĩ trong đầu Chủ nhân, nhưng ông có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Hahaha… che, kĩ năng bị động tái kích hoạt”
Chủ nhân quay trở lại trạng thái điềm tĩnh như thể một con rối bị cắt hết dây. Nhưng bất cứ ai cũng đều cảm thấy rõ rang Ainz đang trong tâm trạng tốt. Ainz nói với Sebas với giọng vui vẻ.
“Sebas, ta hiểu điều ngươi muốn nói, nhưng việc đưa con người vào Nazarick… Tốt thôi, ta muốn xem nó trước khi quyết định. Đưa nó vào đây.”
“Vâng? À vâng, như lời ngài.”
Sebas bối rối trước mệnh lệnh ngạc nhiên của Ainz, Nhưng ông ngay lập tức mang Tsuare đến.
“Ainz-sama, thần đã đưa cô ấy đến”
“Tốt lắm, đưa nó vào đây…”
Đột nhiên Ainz nghiêng về phía trước. Cách ngài chăm chú vào Tsuare cũng thật khác thường. Tự hỏi có điều gì làm ngài không hài lòng không, Sebas nhìn về phía Tsuare. Không có gì khác trước, và ông cũng không hiểu tai sao chủ nhân lại có hành động như thế.
“Giống thật”
Tiếng lầm rầm thốt ra chắc chắn không có chủ ý trước
“Chào mừng Tsuare. Nhưng nhắc trước là ta sẽ không nói lại lần nữa. Bởi vì ta tôn trọng quyết định, ngay cả khi hậu quả nó có như thế nào đi nữa. Giờ nếu ngươi hiểu được đều đó, ta sẽ đưa ra câu hỏi. Mọi thứ sẽ kết thúc nếu ngươi nói dối, và cũng sẽ kết thúc nếu đó không phải là câu trả lời ta kiếm tìm”
Sebas có thể nghe thấy Tsuare nuốt nước bọt bên cạnh mình. Với lời đe dọa như thế, chẳng thể đoán được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Vậy, tên thật của ngươi là gì?
Ông không thể hiểu được mục đích thực sự của câu hỏi. Tại sao lại hỏi một câu như thế. Sebas có thể thấy đôi mắt của cô đang đảo quanh. Thái độ của cô đã nói lên tất cả.
“Hãy trả lời thành thật!”
Sebas cầu nguyện trong trái tim ông
Nếu có điều gì đó cô vẫn chưa kể cho ông, đó chắc chắn là về tên thật của cô. Ngay cả thế, nói dối trước mặt chủ nhân chỉ có thể dẫn đến tình huống xấu nhất mà thôi. Sự im lặng tiếp tục, một lúc sau, Tsuare trả lời với giọng tí xíu như tiếng vo ve của con muỗi
“T, Tsuare… Tsuareninya.”
“Tên đầy đủ?”
“Là Tsuareninya Beiron.”
“Vậy sao… Thật vậy sao… Vậy ta hỏi lần nữa, Tsuareninya. Ngươi có mong muống được sống trong Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick, nói cách khác, là nơi ta cai trị?.. Nazarick không phải là nơi cho con người sinh sống. Ta không muốn nói đó là nơi không thể để con người sống, mà đơn giản là nơi đó không có con người, vậy nên ta không biết có phù hợp với ngươi hay không. Nếu ngươi cần, ta có thể đưa ngươi một số tiền khổng lồ đủ để ngươi có thể sống hạnh phúc cả đời trong thế giới con người.”
Thật sự không cần thiết phải đưa ra lời đề nghị hào phóng như thế, nhưng Tsuare không ngần ngại trả lời ngay lập tức:
“Tôi muốn sống với.. Sebas-sama.”
Ainz gật đầu chậm rãi, và ngọn lửa trong hốc mắt dịu lại.
“Tốt. Nghe ta hỡi những đầy tớ trung thành”
Mọi người cúi đầu và Tsuare cũng làm theo
“Từ bây giờ ta sẽ bảo hộ Tsuare dưới cái tên Ainz Ooal Gown, ta cũng sẽ đối xử với ngươi như một vị khách của Nazarick, ngươi hiểu điều đó chứ”
“Cám ơn, nhưng tôi muốn làm việc bên cạnh Sebas –sama.”
“..Nếu đó là điều ngươi muốn. Thế ta sẽ đặt ngươi dưới quyền chỉ đạo của Sebas như hầu gái tạm thời. Sebas, sắp đặt công việc hợp lý cho cô ta. Ngoài ra, với Pleiades, Chuyển hệ thống 6 sao ra 7 sao, và chuyển trưởng nhóm tương ứng. Dù sao, chúng ta sẽ không chuyển cô ta và Yuri Alpha sẽ là trưởng nhóm tạm thời thay thế.”
Solution cúi thấp đầu
“Và hãy để toàn thể Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick biết Tsuareninya được bảo hộ dưới cái tên Ainz Ooal Gown”.
Tất cả, ngoại trừ Tsuare và Ainz, cúi đầu
“Có phản đối gì không Demiurge?”
“Thần không có ý kiến. Lời nói của người là luật trong Nazarick. Có điều thần tin chắc sẽ có người không hiểu tại sao người lại cho phép con người vào thánh địa. Thần có nên giải thích với họ không?”
“Nói thẳng thì em gái của Yamaiko-sama, Akemi-sama là dark elf nhưng vẫn được hoan nghênh tại Nazarick. Chỉ bởi cô ta là loài người, ta không nghĩ có quá nhiều khác biệt.”
Ainz nhìn Solution trước khi tiếp tục.
“Nếu không phải trường hợp đó, chúng ta chắc phải đá luôn đứa em nhỏ nhất”
“Thần không chắc lắm về việc undead được so sánh ngang với con người”.
“Có thể thế Solution. Vậy Demiurge, công bố quyết định của ta. Nếu có bất cứ ai phản đối, gọi họ đến cho ta và ta sẽ giải thích với chúng”
“Như lời người nói, thần không còn câu hỏi nào nữa”
“Vậy ta sẽ xác nhận mọi thứ. Chúng ta sẽ bắt đầu rút lui từ nông trại. Tất cả thủ hạ ấn định trong nông trại sẽ rút lui về Nazarick ngay lập tức. Sebas và Solution sẽ cắt mọi liên lạc trong thủ đô và Demiurge sẽ vận chuyển lúa mạch. Khi mọi thứ sẵn sàng, Ta sẽ để Shalltear sử dụng [Gate]. Có câu hỏi nào nữa không?”
Mọi người cúi đầu trong im lặng và Tsuare làm theo sau khi quan sát.
“Vậy Sebas, Ngươi sẽ làm gì với Tsuare? Ngươi sẽ trở về cùng cô ấy, hay ta sẽ đưa về trước”.
“Thần nghĩ việc để cô ấy ở với thần sẽ giảm tối đa sự phiền phức”
“Tốt thôi Sebas. Solution, mang tất cả thuộc hạ ra đây. Ta sẽ trở về Nazarick với chúng”
“Như lời ngài yêu cầu”
Sau khi nhìn 3 người đi khuất, Demiurge hỏi
“Ngài quen biết cô ta từ trước rồi à?”
Ainz đứng dậy chậm rãi mà không trả lời. Anh hướng về tường như thể có ai đứng đối diện và cuối cùng mở miệng.
“Demiurge, Ta tin là ân phải được báo ân, oán trả oán. Ta phải trả món nợ mà ta đã nợ kẻ khác”
Ainz lấy một cuốn sách từ trên không trung. Cuốn sách được bọc da và được giữ cùng với dây kim loại. Nó quá xấu để có thể được coi là một cuốn sách.
“Một vài phần thư viện đã phiên dịch, tuy nhiên cái này chỉ là bản sao chép. Đây là cuốn nhật ký biểu hiện sự tức giận của một cô gái trẻ… người có cô chị bị đám quý tộc bắt mất”.
Đã từng có chị em yêu thương nhau trong ngôi làng nọ. Cha mẹ chết đi khi họ còn trẻ, nhưng họ vẫn dựa vào nhau sống sót.
Nhưng cô chị đã bị mang đi bởi một tên quý tộc đầy tai tiếng. Nếu người chị có thể sống hạnh phúc, người em có lẽ đã an tâm, nhưng người em có thể nhận ra điều gì xảy ra khi cô nghe những lời đồn. Cô chị sẽ bị đối xử như món đồ chơi và bị bỏ rơi như rác khi hắn chán. Điều đó thành sự thật và cô em rời làng để tìm cách cứu chị, nhưng không có bất kỳ người nào trong làng giúp cô. Ngay sau đó cô em nhận ra mình có tài năng phép thuật và cố gắng mạnh hơn để cứu chị mình. Tuy nhiên cô đã chết trước khi hoàn thành được điều đó. Trang sách chứa đựng dòng ngắn ngủi cũng là trang cuối trong cuốn nhật ký. Nó viết về một người bạn đồng hành mới trong nhiệm vụ thu thập thảo mộc, được xưng tụng như hai mạo hiểm giả tên là Momon và Nabe.
“Cám ơn cuốn nhật ký, Ta đã học được nhiều điều về thế giới này. Đây là món nợ của ta, ta sẽ trả món nợ này cho chị cô.”
Ainz đây cuốn nhật ký, màu sắc đã úa đi theo năm tháng
“Vậy thần có 1 thỉnh cầu với người Ainz sama.”
“Là gì Demiurge?”
“Thần phát hiện có một thông tin lạ trong báo cáo của Sebas. Thần mong có thời gian để điều tra sâu hơn.”
“Có vấn đề gì không?”
“Có thể có điều gì đó. Có một nơi thần muốn kiểm tra và thần hy vọng là thần có thể làm kịp điều đó trong lúc ngài trở về, nhưng thần không thể dám chắc trước khi thần tìm ra nơi đó…Thần biết thật hổ thẹn khi lãng phí thời gian của người, nhưng xin hãy cho thần một chút thời gian”
Ainz cam đoan với Demiurge với vẻ mặt vui vẻ
“Không vấn đề Demiurge. Không nghi ngờ gì ngươi đang làm mọi thứ vì lợi ích của Nazarick. Làm sao ta có thể trách ngươi trong tình huống như thế này? Đi đi Demiurge.”
“Thần vô cùng biết ơn”
Part 2
Lower Fire Month (9th Month), 4th, 15:01
Mặt trời lên, một ngày bận rộn cho Sebas và Solution bắt đầu
Lý do cho sự bận rộn này rất đơn giản. Thật dễ dàng để rời khỏi vương quốc mà không nói một lời nào, tuy nhiên mọi mối quan hệ và đầu mối liên lạc mà họ dựng xây sẽ trở thành công cốc. Do đó họ phải diễn như thể họ đang trở về đế quốc. Với Solution trên thị trấn, Sebas phụ trách việc chia tay với tất cả thương buôn và những thành viên quan trọng trong guild mà ông quen biết.
Đương nhiên, cuộc đàm luận không kết thúc ở những lời từ biệt. Lẽ dĩ nhiên họ muốn để lại một ấn tượng tốt cho các cuộc gặp mặt trong tương lai, không kể đến cơ hội được nói chuyện với người đẹp như Solution. Kết quả là mỗi cuộc chia tay tốn đến hơn 30 phút và kéo qua ngày hôm sau.
“Tốn khá nhiều thời gian nhưng việc vận chuyển tất cả lúa mạch từ nhà kho đã hoàn thành. Có vẻ chúng ta có thể trở về Nazarick mà không có vấn đề gì.”
Cùng với lời nói của ông, Solution dường như mỉm cười hạnh phúc. Sebas cảm giác rằng với cô việc hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân còn vui hơn là viễn cảnh trở về Nazarick. Đối với Sebas người mang trách nhiệm chính thu thập tin tức trong vương quốc, không có mấy cơ hội để Solution cảm giác rằng cô cũng đang mang trọng trách công việc.
Ít nhất tiệc chia tay cũng là nơi cô có cơ hội được xuất hiện với tư cách người chịu trách nhiệm. Với sự thỏa mãn rõ ràng hiện lên, mọi ngươi đều nhìn như cô đang ngâm nga vui vẻ.
Và thực tế là, bởi vì cô đang ở trong tâm trạng thoải mái khi nói chuyện với đám thương buôn, Sebas có thể thương lương một vài giao kèo thuận lợi, như được miễn phí thuê kho bãi bởi họ đã mua một số lượng lớn lúa mạch.
Đẹp cũng là một cái lợi.
Sebas thật sự suy nghĩ như thế trong khi ông trói ngựa vào chuồng và tiến về phía cửa chính cùng Solution.
Đứng phía trước cửa, Sebas đặt chìa khóa vào lỗ. Ông xoay chìa khóa như bao lần làm, nhưng không vang lên tiếng mở khóa. Sebas cau mày ngạc nhiên, bắt gặp ánh mắt Solution.
Cửa không khóa?
Chỉ một cái đẩy nhẹ, Chiếc cửa cọt kẹt mở ra. Chỉ có 1 người duy nhất trong nông trang là Tsuare, nhưng không có lý gì cô lại bỏ đi.
“Có một vài vết xước mới quanh lỗ khóa. Có khả năng rất lớn có người nào đó đã phá khóa..”
Trước khi Solution có thể hoàn tất câu nói, Sebas đập cái rầm vào cánh cửa. Ông không thể nghĩ là có bất kỳ cái bẫy nào, mà ngay cả khi có, ông chỉ cần đập vỡ nó.
Nông trang có vẻ trống rỗng khi mọi thứ đã được đưa đi sạch sẽ. Nâng năng lực tìm kiếm lên mức tối đa, ông dò xét và tìm Tsuare nhưng không thấy bất cứ thứ gì.
“Tsuare! Tsuare! Cô đang ở đâu?”
Ông lớn tiếng gọi trong khi tìm kiếm quanh nông trang. Ông đã tìm hết mọi góc nhưng không một dấu tích nào. Dường như cô chưa từng hiện diện tại nơi này.
Chắc chắn phải có ai đó đã ở đây. Xem xét rằng không có mùi của máu, cô ấy chắc chắn bị bắt cóc. Vậy yêu cầu của bọn chúng là gì…
Sebas nắm chặt tay.
Ông giận bản thân vì đã sơ suất để Tsuare ở một mình trong nhà. Đúng ra thì ông không nên bỏ Tsuare một mình. Sau cuộc chạm trán với tổ chức ngầm, ông biết chắc sẽ có rắc rối xảy ra.
Dù sao, ông vẫn để cô tại nông trang bởi những chấn thương và sự sợ hãi của cô đối với người lạ và thế giới bên ngoài. Lý do duy nhất để cô không phản ứng khi đối mặt với những Thủ vệ chỉ bởi cô không coi họ là con người. Những phản ứng sau đó của cô là rất bình thường với con người khi họ đối mặt quái thú.
Ngay cả khi Tsuare cũng có thể được ở trong xe ngựa, Sebas mong muốn tránh bất kỳ rắc rối nào có thể xảy ra, và để cô ở tại nông trang.
Bởi vì kĩ viện nơi ông phá hủy cần thời gian để xây dựng lại, và như thế nó sẽ không có thời gian cho kế hoạch tấn công, Sebas cho rằng tên đứng đằng sau kĩ viện bị phá hủy sẽ cần nhiều thời gian hơn để tổ chức lại trước khi chúng tiến hành báo thù. Trong sự nhận thức muộn màng, đó là sự tính toán sai lầm tai hại, nhưng đã quá trễ rồi.
Khi ông bước mạnh mẽ xuống hành lang, ông nghe Solution gọi ông vào phòng tiếp khách.
“Sebas-sama, chỗ này”
“Cô tìm được điều gì không, Solution?”
Chẳng có cách nào cô ta có thể tìm được, vì Sebas đã kiểm tra trước rồi. Dù sao với hy vọng mong manh, ông bước vào trong thấy Solution đang cầm một mẩu giấy da.
“Có thứ gì được viết trên đó”
“Cho phép tôi”
Trước khi Solution có thể hoàn thành, ông đã giật lấy mẩu giấy da từ cô. Sử dụng vật phẩm ma pháp để đọc nội dung, ông vò nát mấu giấy trong tức giận.
“Bắt cóc. Tôi sẽ tìm ra chúng và giải cứu cô ấy”
“Có vẻ đó là hành động không khôn ngoan, thưa ngài.”
Đôi mắt Sebas mở rộng ra khi ông không mong đợi sự đồng ý đến từ Solution.
“Dù sao, Ainz-sama yêu cầu chúng ta quay về Nazarick. Điều đó phải chăng là ưu tiên hàng đầu?”
“Nhưng ngài không nói là không có Tsuare”
“Sebas-sama…Nếu ngài lại tiếp tục tự tiện hành động, điều này sẽ gây rắc rối lớn. Ngoài ra, làm thế nào ngài có thể tìm được họ?”
“Chúng để lại thời gian và địa điểm gặp mặt. Dường như chúng thuộc về nhóm tội phạm của kĩ viện mà tôi từng phá hủy”
“Tôi hiểu. Tuy nhiên tôi vẫn cần gửi báo cáo cho Ainz-sama trước khi ông rời đi. Nếu ông không ra tay với chúng trước, điều này có lẽ đã không xảy ra. Điều này đi ngược lại mệnh lệnh của Ainz-sama là che dấu bản thân. Nếu Sebas-sama tự tiện hành động lần nữa, có nghĩa là ngài đang chống lại chủ nhân một lần nữa…Và hơn nữa, ngài đã quên mệnh lệnh của Ainz-sama lúc trước rồi sao?”
Đó là lời nói cạnh khóe, đặc biệt đối với người đã đảm bảo sự an toàn cho Tsuare.
“Vậy ngươi hãy báo cáo đến Ainz-sama là cô ấy đã bị bắt cóc, và ta đang đợi chỉ thị của chủ nhân.”
Part 3
Lower Fire Month (9th Month), 4th, 15:15
“Hmm hmmm hmmm~”
Tiếng ậm ừ vang lên cùng sự hài lòng, Albedo đang xỏ kim. Cô xâu cây kim đưa qua đưa lại. Sau khi đã lặp lại hàng trăm lần, cô đã khâu xong bộ quần áo màu đen trên nền có hình dáng màu trắng. Tiếp theo, cô nhồi cái bóng trắng ấy sao cho nó có hình tròn. Nhìn con búp bê gần hoàn thiện, Albedo mỉm cười nhẹ nhàng. Đó là nụ cười của nữ thần chứa chan đầy tình yêu và lòng nhân từ.
“Được rồi! Đầu của Ainz sama đã hoàn tất”
Cô nắm chặt nó trong sự hài lòng và vỗ nhẹ lên đầu con búp bê có hình dạng một cái đầu lâu. Mẩu nhỏ của chiếc quần được may lên đó để trở thành mũi và miệng, khi nhìn tổng thể rất dễ thương. Nếu Ainz sama mà nhìn thấy chắc hẳn ngài cũng phải xấu hổ.
“Tiếp theo là phần thân…”
Cô nhẹ nhàng đặt đặt phần đầu vào một góc bàn làm việc và đứng lên cầm cuộn chỉ trắng.
Đây là phòng riêng của Albedo. Thật ra phòng của cô là ở Throne room, vì thế cô không có buồng ngủ cá nhân nào. Tuy nhiên Ainz đã phân cho cô vào căn phòng thường mà 41 đấng tối cao đã sử dụng để công việc quản lý Thủ vệ không bị ảnh hưởng. Giống như phòng của Ainz, phòng của Alberdo rất lớn. Albedo không có quá nhiều thứ thuộc về cô, nên dường như căn phòng trông có cảm giác trống trải và hoang phế. Sau 2 tháng cô ở, nó đã trở nên khác hẳn.
Một trong những lý do đó là cô đã mở thêm phòng trang điểm
Đây là căn phòng đầy hình ảnh của Ainz. Cô thêu tất cả bằng tay. Những búp bê có hình dạng Ainz có nhiều tư thế khác nhau: một vài cái thì gối toàn thân, một vài cái như những bức họa lộng lẫy. Đây là nơi bí mật nhất của Albedo và ngay cả những hầu gái lau dọn cũng không được phép nhìn trộm bên trong. Nó được gán cái tên là phòng Harem.
“Ku-hu-hu-hu…”
Albedo nhảy xung quanh trong khi phát ra những tiếng kỳ lạ. Sau đó cô vỗ đôi cánh ở bên hông và bay tới đệm Ainz với một tốc độ phi thường. Nó như tiếng va chạm của môn rugby. Vẫn tiếp tục ôm cái nệm, cô lăn tròn quanh sàn. Bởi vì có hàng tá tấm đệm Ainz trên sàn nên cô không cảm thấy đau.Giữ bản thân nằm giữa 3 tấm đệm Ainz, cô nở nụ cười kinh dị.
“ku ku ku, tấm đệm mới nhất mình làm từ khăn trải giường của Ainz sama…. Hay nói cách khác, mình đang ngủ gián tiếp với người. Ku ku ku…
Albedo vùi mặt mình trong tấm đệm và hít thật sâu.
“Không có… mùi”
Một giọng nói buồn rầu vang lên. Nếu có ai đó nghe thấy, họ có khi còn thương cảm cho cô nữa. Vì Ainz là undead, anh không cần phải ngủ và xương của anh cũng không có mùi đặc thù trên đó. Anh tẩy rửa bản thân để phủi bụi hay rửa những vệt máu đi, nhưng thân thể không bài tiết bất cứ thứ gì có thể tạo ra mùi.
“Hm..mmm? cái này… có thể…Ainz-sma..!”
Dù sao, đối với một trinh nữ đang yêu như Albedo, có lẽ cô ngửi được những mùi dù là nhạt nhất của Ainz. Dù đó có thuộc trí tưởng tượng của cô hay không thì điều đó vẫn đang trong vòng tranh luận.
“khịt khịt”
Cách cô chon khuôn mặt mình trong tấm đệm và ngửi liên tục như thế giống một tên cuồng tín hơn là tổng quản các thủ vệ.
“ah, thật hạnh phúc”.
Là người quản lý thủ vệ, Albedo có rất nhiều nhiệm vụ cần làm. Bao gồm việc điều động quân lính, xây dựng hệ thống phòng thủ, kiểm tra việc bảo quản bên trong Nazarick, hay bất cứ việc gì liện quan đến Throne room. Công việc nhiều đến mức có thể bẻ gẫy lưng con lạc đà. Vì thế, điều này là tối quan trọng cho cô để vào đây hồi sức và cảm thấy hạnh phúc.
“Ah, ta muốn gặp lại Ainz-sama! Muốn gặp ngài! Muốn gặp ngài!!!”
Albedo trút cơn ganh tị với Naberal, người đồng hành cùng Ainz, trong khi nắm thật chặt cái đệm. Ngay lúc đó—
-“Albedo”
Cô cảm thấy ngạc nhiên, kiểm tra xung quanh cô khi những giọt mồ hôi lạnh rơi ra trước khi cô kịp nhận ra giọng đang nói trong ma pháp truyền tin.
“Ainz-sama! Thật vinh dự cho thần”
“Ta mới nghe từ Sebas, không, Solution với [Message] là cô gái Sebas nhặt được, Tsuare, đã bị bắt cóc. Hãy thành lập một đội thích hợp hỗ trợ Sebas ngay.
Albedo nhớ ra Tsuare khi Ainz nhắc đến cô. Ainz trở thành Momon và rời E-Rantel ngay lập tức, nhưng Demiurge, người ở lại đã nói nhiều chi tiết mơ hồ về cô ta.
“Xin phép cho sự hỗn xược của thần khi hỏi về mệnh lệnh đấng tối cao, nhưng nó có đáng để thành lập đội quân chỉ để giải cứu một sinh vật vô dụng như con người? Nếu có dính líu đến những tên có liên quan với Shallter thì thần có thể hiểu được, nhưng…”
“Không, chắc chắn chúng không có liên quan gì đến Shalltear cả. Lần này có vẻ là tổ chức tội phạm ẩn náu bên trong Vương Quốc.”
“Ngay cả như thế thì cũng…”
“Albedo, Ta đẽ thề sẽ bảo vệ Tsuare trong cái tên Ainz Ooal Gown. Ngươi có hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
Không khí đột nhiên thay đổi. Cơn thịnh nộ bùng cháy của Ainz khiến cho áp lực trong căn phòng lập tức tăng lên và Albedo cảm thấy nghẹt thở.
“Ngươi hiểu!! Đúng không!! Ta thề bảo vệ cô ta với cái tên của ta! Thế mà chúng dám bắt cóc cô ấy. Đây là sự sỉ nhục tên ta và mọi người trong Nazarick! Không có sự bào chữa kể cả chúng có biết hay không!”
Cơn thịnh nộ bất chợt giảm xuống vào cuối câu nói. Vì ngưỡng cảm xúc của Ainz đã bị vượt quá, hiệu ứng tĩnh lặng kích hoạt.
“Ta xin lỗi. Dường như ta trở nên quá nóng giận bởi những tên ti tiện. Thứ lỗi cho ta, Albedo..”
Nghe được giọng nói dịu lại của chủ nhân, Albedo cuối cùng đã bình tĩnh lại cảm xúc. Cơ thịnh nộ của đấng tối cao cũng ảnh hưởng đến cô. Ngay cả khi nó không hướng trực tiếp đến cô.
“Không có gì, Ainz-sama không cần thiết phải xin lỗi”.
Albedo cúi thấp mình mặc dù không có ai ở đứng phía trước cô.
“Vậy ta đặt lòng tin vào ngươi, Albedo. Giải cứu Tsuare mà không bị thương tích gì”.
“Thần sẽ làm theo mệnh lệnh ngài! Trong khi giải cứu, thần chắc chắn sẽ diệt trừ những tên sâu mọt đã quấy rầy ngài.”
“Vậy ta sẽ tin tưởng ngươi. Nói về việc này, Demiurge có lẽ vẫn còn ở Nazarick để nhận chuyến hàng lúa mạch. Hắn sẽ trở thành người chỉ huy…”
“Thần sẽ tự mình hành động”
“Không, Albedo. Ngươi cần bảo vệ Nazarick. Để Demiurge đi. Hãy chắc rằng nhân dạng của chúng không bị lộ. Ta sẽ để vấn đề trong vương quốc cho ngươi và Demiurge. Hãy cẩn trọng”
“Thần hiểu”
[Message] kết thúc và sự tĩnh lặng quay trở lại. Albedo từ từ đứng dậy và làm hành động đẩy tấm đệm ra.
“…Nhưng thật sự thần không hiểu.”
Trong mắt Albedo, có một cái nhìn cứng ngắc không chút tự nhiên. Cô tiến tới góc phòng.
Lý do cô không để bất cứ hầu gái nào trong phòng là để giữ độc quyền búp bê Ainz và không ai có thể chạm vào. Ngoài ra còn một lý do khác nữa.
Đó là lá cờ với biểu tượng của “Ainz Ooal Gown” được thêu trên đó. Lá cờ mà đáng ra ai cũng có thể thấy như khi họ tiến vào phòng nằm lăn lóc tại góc căn phòng. Không có một tí dấu hiệu của sự ngưỡng mộ hay kính trọng với nó, chỉ có thái độ căm ghét và thù địch.
“Ainz Ooal Gown… chán chết đi được”
Tại nơi lá cờ “Ainz Ooal Gown”, Albedo giương cao một lá cờ khác. Lá cờ rộng lớn, nó giống như màn cửa Opera.
“Đây, Nazarick là của riêng ngài. Em, Albedo nguyện chỉ phục vụ riêng ngài thôi. Ah… Một ngày nào đó, em muốn được nghe lại tên ngài một lần nữa..”