Nàng và Linh Vận đã sớm chiều ở chung bảy năm, sớm hiểu thấu tính tình nàng ấy thế nào. Từ trước đến nay Linh Vận đều ăn mềm không ăn cứng, vì vậy nàng vừa nói thế, nhất định Linh Vận sẽ đồng ý thả nàng ra ngoài.
Quả nhiên, sau khi Linh Vận trầm mặc hồi lâu mới cầm chặt tay nàng, trấn an vỗ vai nàng: “Được rồi, đừng buồn, ta kêu Thược Dược dẫn muội tới phòng bếp giúp đỡ, nhé?”
“Cảm ơn Vận Nhi!” Ly Diên chợt ôm lấy cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc của Linh Vận, bị nàng cười nhẹ né tránh: “Được rồi, muội còn nghịch ngợm như vậy, coi chừng ta lại đổi ý, phạt muội bị nhốt trong phòng mấy ngày nữa.”
“Đừng mà.” Ly Diên nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt. Tuy rằng nàng lật mặt nhưng trên gương mặt đen như than của nàng không nhìn ra bất kỳ khác thường nào.
Thược Dược đưa Ly Diên tới phòng bếp hỗ trợ. Nàng ta nhìn quỷ nhan của nàng, than thở nói: “Trong cả cái phủ này cũng chỉ có muội dám nói chuyện với đại tiểu thư như vậy.”
Ai mà không biết, tuy rằng đại tiểu thư mang gương mặt như thiên nữ hạ phàm, nhưng tính tình đó giờ lại kỳ quái xảo trá. Rất hiếm khi thấy nàng tốt với ai như vậy, cũng không biết nha đầu này hợp ý đại tiểu thư chỗ nào.
“Bọn ta có duyên chứ sao.”
Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến phòng bếp. Bởi vì là thọ yến nên có thể tưởng tượng được ở phòng bếp bận rộn thế nào. Thược Dược cân nhắc quỷ nhan của Ly Diên nên không dám để nàng làm việc gì dễ khiến người khác chú ý, chỉ cho nàng làm trợ thủ của một đầu bếp bên cạnh. Bọn họ bận rộn nửa ngày, tiền sảnh mới vang lên tiếng pháo nổ như sấm, tinh thần mọi người lập tức phấn chấn, bởi vì tiệc sắp bắt đầu rồi.
Chẳng mấy chốc đã có hạ nhân bắt đầu mang thức ăn lên. Ly Diên cố ý để tâm lau sạch vết dầu mỡ dính trên mỗi chồng bát đĩa rồi mới để hạ nhân mang đi. Đầu bếp dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng. Ông ta không ngờ rằng nha hoàn bề ngoài thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, vậy mà lại có suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Chỉ trong vòng mấy canh giờ, Ly Diên và đầu bếp phối hợp không chê vào đâu được. Hai người cùng nhau làm việc, đang cười cười nói nói, đột nhiên quản gia dẫn theo một đám tôi tớ vào phòng bếp, sắc mặt âm trầm rất khó coi.
Đầu bếp thấy vậy vội vàng ngừng việc trong tay, cung kính nghênh đón: “Vương quản gia, ngài tới đây…”
“Tô sư phó, ta mời ngươi là để làm việc, không ngờ rằng ngươi lại gây chuyện cho ta. Ta cũng chỉ xử lý công bằng mà thôi, đồ ăn các ngươi làm xảy ra vấn đề khiến lão gia bực mình, vì vậy những người có liên quan đi theo ta một chuyến.”
Dứt lời, ông ta không cho đầu bếp cơ hội giải thích đã vung tay lên, tất cả những người có liên quan đều bị áp giải tới tiền sảnh, đương nhiên bao gồm Ly Diên.
Trong lòng Ly Diên buồn bực. Nàng luôn nhìn đầu bếp làm đồ ăn, cũng không có bất cứ sai lầm gì, không biết ở tiền thính miệng của ai độc như vậy. Đang yên đang lành có thể xảy ra vấn đề gì chứ?
Một đám người được đưa tới tiền sảnh xếp thành một hàng. Ly Diên cảm thấy tràn đầy khó hiểu về bầu không khí nặng nề xung quanh mình. Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn len lén ngẩng đầu, muốn xem thử rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng khi nhìn thấy bóng người quen thuộc trong trí nhớ kia, cả người nàng không nhịn được run rẩy, lập tức cứng ngắc, toàn thân rét run nhìn chằm chằm bóng người kia.
Ông ta, sao lại ở đây?
Trong lòng Ly Diên thoáng cái hiện lên vô số nghi vấn và hoang mang, mà nhiều hơn chính là sợ hãi.
Từng cảnh, từng thước phim của bảy năm trước hiện lên trước mắt nàng. Nàng không bao giờ quên chính người này, cái người nàng gọi là phụ thân ruột thịt đã để mặc nàng bị đích mẫu đánh một trận tàn nhẫn, đích tỷ bắt nạt, cả nha hoàn và bà tử địa vị thấp cũng dám tùy ý giẫm lên đầu nàng. Vậy mà ông ta chưa từng ngăn cản, thậm chí còn chẳng hề trách cứ nửa lời.