Phanh, phanh, phanh —— Ninh Hương ngồi ở mép giường, trong tay nắm thật chặc một chiếc gương tròn viền sắt, mặt sau gương in song hỷ và uyên ương nửa mới, cô nhìn bản thân trẻ trung trong gương mà xuất thần, mặc cho tim đập rộn rã từng chút, nhanh hơn từng chút.Ngay vào mười phút trước, cô vẫn còn là u hồn vô hình còn sót lại thế gian, mỗi ngày bồng bềnh ở trong trang giấy, đầu ngọn bút hoặc vải thêu, góc bàn, không tiếng động nhìn lạnh ấm vui buồn thuộc về người khác.Cô lấy vì kết cục của mình chính là thần hồn chôn vùi, đang lúc hoàn toàn biến mất ở hậu thế, không lưu lại một tia dấu vết tồn tại, kết quả không nghĩ tới phiêu bạc nhiều năm như vậy, sau khi ý thức rơi vào bóng tối vô tận mở mắt ra thì cô lại trở lại lúc mình còn trẻ.Cô trong gương tròn là dáng vẻ lúc chừng mười chín tuổi, trên gò má còn có nét ngây thơ chưa phai, đó là kiểu non mịn như lòng trắng trứng mà người đời sau hay nói.
Trên gò má có mấy phần non nớt, mi này, mắt này và môi này đều rõ ràng như tranh vẽ, gánh nổi bốn chữ “dịu dàng tinh xảo”.Nếu không phải dáng dấp của cô đẹp, tính cách dịu dàng làm người hài lòng, cười lên có thể ngọt thấu gỗ hồ trấn phong, lại là cô gái tốt nhã nhặn hiền thục nhất mười dặm tám, nhưng tại sao lại làm cho Giang Kiến Hải lãnh đạo cấp cao của một công xưởng lớn nguyện ý cưới một thôn cô mù chữ như cô làm vợ?Hồi tưởng kiếp trước, lúc Giang Kiến Hải cưới cô làm vợ sau, đã làm chức vị phó trưởng xưởng một nhà máy tơ lụa.
Bởi vì anh ta từ nhỏ đã đi học, ở trong công xưởng lại không ngừng học tập bổ túc, cho nên đã không cùng đẳng cấp với người nhà quê nữa rồi.Người đàn ông cho tới bây giờ đều thực tế hơn phụ nữ, chẳng qua là không thường bộc lộ tiếng lòng chân thực mà thôi.
Người vợ đầu tiên của Giang Kiến Hải bởi vì bệnh qua đời, sau đó yêu cầu của anh ta với người vợ thứ hai của mình không hề thấp, một lòng muốn tìm người có học thức có kiến thức, tốt nhất còn có thể là cô gái trong thành phố.Dĩ nhiên, một cái yêu cầu chủ yếu nhất đó là người đó chưa từng kết hôn.Nhưng Giang Kiến Hải đã có một đời vợ, không chỉ kết hôn một lần mà vợ trước sau khi còn để lại ba đứa bé.
Không ít cô gái có điều kiện tốt, đối với điều kiện của Giang Kiến Hải rất hài lòng, nhưng vừa nghe đến làm mẹ ghẻ cho ba đứa bé kia thì trong nháy mắt liền lắc đầu không làm.Ninh Hương cũng không muốn làm mẹ ghẻ cho người ta, đối với Giang Kiến Hải cực kỳ hài lòng là người nhà của cô cơ.Sau khi bà mai tìm tới cửa, mẹ cô Hồ Tú Liên mỗi ngày ở bên tai cô lải nhải, nói phụ nữ kết hôn chính là phải nuôi đứa nhỏ, nuôi con ruột của mình cũng là nuôi, nuôi con người khác cũng là nuôi, người đàn ông có bản lĩnh, sau khi cưới có chỗ dựa mới là điều quan trọng.Ninh Hương nơi nào nghe không hiểu, cha mẹ cô là muốn tìm cho gia đình một chỗ dựa.Thời điểm thập niên bảy mươi, công nhân là cấp bậc lãnh đạo quốc gia, phó trưởng xưởng đó là một lãnh đạo đàng hoàng.
Gả cho người như vậy, gia đình có thể hưởng được rất nhiều ánh sáng, bất kể ra cửa ở nơi nào cũng có thể được người khác tôn trọng, không lo cuộc sống trải qua không tốt.Huống chi, Giang Kiến Hải trước khi kết hôn mới vừa được sắp xếp đi vùng khác khảo sát học tập, trong tổ chức đã nói, học tập xong một năm, trở lại liền thăng chức cho anh ta làm trưởng xưởng, đó chính là người đứng đầu công xưởng.Ninh Hương cả đời chưa từng sống vì mình, đi học đến lớp hai liền bị buộc thôi học trông em trai em gái, không ngày không đêm làm công việc thêu thùa kiếm tiền nuôi gia đình, ngay cả cuộc hôn nhân này cũng đơn thuần là vì để cho cuộc sống gia đình tốt hơn, cho gia đình cho chỗ dựa.Cô và Giang Kiến Hải coi như là xem mắt, Giang Kiến Hải đối với việc xem mắt cùng cô không hề tích cực, bởi vì trong đáy lòng anh ta không muốn kết hôn với một người phụ nữ nông thôn mù chữ.
Trước đó anh ta cũng xem qua mấy nông thôn, người khác đều nguyện ý gả cho anh ta, nhưng chính anh ta không muốn.Sở dĩ anh ta đáp ứng hôn sự cùng Ninh Hương dĩ nhiên là phát hiện bản thân tìm mẹ cho ba đứa trẻ quả thực không dễ dàng, điều kiện tốt anh ta không tìm được, mà điều kiện không tốt anh ta lại coi thường.
Trong đám người có điều kiện không tốt, Ninh Hương coi như là người vượt trội nhất.Ninh Hương dáng dấp đẹp, là cô gái dịu dàng lớn lên ở vùng sông nước Trà Giang điển hình.
Cô mi mắt ngũ quan rất tinh xảo, cười lên có một loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta vừa lòng, mặc dù giọng nói quê mùa nhưng mà là ôn uyển hiền thục mười dặm tám hương công nhận..