Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 24: Địch hủ không biết 3



Loại tư vị truyền tống cự ly xa này tuyệt đối không dễ chịu.

Carlos một tay cầm quần áo, mang theo kiếm dựa tường đứng ba, bốn giây, trước mắt mới không còn là một mảng hoa, cậu đè lại dạ dày không ngừng lăn lộn, rốt cuộc thừa nhận Amy có khả năng đã đúng —— cậu e rằng tại trong thời gian sống không theo quy luật, tạo cho dạ dày một loại tổn thương ẩn tính nào đó, mà chính mình còn chưa kịp phát hiện.

Ven đường tối đen như mực, chỉ còn một ngọn đèn đường sắp hết thọ lờ mờ mà lóe, Carlos không biết đây là nơi nào —— nhưng mà từ địa hình bình quán* chung quanh, cậu phán đoán, nơi này đại khái đã rời khỏi vùng núi của châu lục Sarah.

(Bình quán: phần đất đai bằng phẳng, đồng bằng)

Một trận gió rét thổi tới, thuận thế chui vào cổ áo mở lớn của áo ngủ, Carlos rùng mình, đành phải trước tiên tiến đến bên trong bụi cây ven đường, dùng tốc độ nhanh nhất đem quần áo ngủ vướng chân vướng tay lại không giữ ấm thay ra, mặc quần áo vào, sau đó mang trọng kiếm của cậu chân trần đi ra.

Trên mu bàn tay cậu lộ ra một cái bản vẽ pháp trận nho nhỏ, lóe lên ánh sáng ảm đạm, đó là một cái pháp trận kích phát, trước khi Shadden phu nhân đi, cậu không có lí do đột nhiên có chút không yên lòng, vì vậy trong lúc ôm bà, thuận tay hạ trên người bà.

Điều kiện trận pháp kích phát là, khi bà chịu nguy hiểm trí mạng, bất cứ lúc nào nơi nào, đều sẽ đem cậu truyền tống đến bên cạnh bà.

Đối với việc này Carlos không hề chuẩn bị tâm lí, cậu làm vậy vốn là để phòng vạn nhất, ngay cả cậu cũng cảm thấy bản thân lo lắng thái quá —— dù sao Shadden phu nhân đã sớm về hưu, khả năng bị cuốn vào trận chiến của những thợ săn tiền tuyến là rất thấp. Nhưng cậu không nghĩ tới, trận pháp này vậy mà bị kích phát nhanh như vậy.

Nghe nói bà ở cùng với nhóm Louis, vậy Louis đâu? Đám điều tra viên thánh điện phái tới đâu?

Ban đêm ở nơi này lạnh hơn ở châu lục Sarah nhiều, cảm giác lạnh lẽo từ dưới bàn chân Carlos truyền thẳng lên. Trên mặt đất đen kịt thỉnh thoảng có đá vụn và mảnh vỡ thủy tinh, nhưng cậu hiển nhiên với cái này kinh nghiệm phong phú, mặc dù không cúi đầu, lại chuẩn xác không lầm tránh được chúng nó.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Carlos thấp giọng niệm một cái chú văn, sương mù màu trắng dày đặc hiện ra, bên trong thành thị ở bốn phía lan tràn màu xanh lục, mơ hồ truyền đến mùi tanh hôi.

Carlos cúi đầu liếc mắt nhìn ký hiệu trận pháp trên mu bàn tay, đang phát sáng, điều này nói rõ Shadden phu nhân còn sống, như vậy đến tột cùng bà gặp phải chuyện gì?

Trong rừng khí tức âm lãnh càng ngày càng dày đặc, cậu tận lực thả nhẹ hơi thở rời khỏi thân thể lập tức biến thành sương trắng, Carlos điều chỉnh động tác cổ tay một chút, cả người nằm trong trạng thái căng thẳng kỳ dị liền thả lỏng, giống như một con liệp báo tùy thời chuẩn bị công kích.

Cậu men theo mùi tanh hôi đi vào trong bụi cây rậm rạp, bỗng nhiên, dưới chân đụng phải một vật. Carlos cúi đầu, phát hiện mình đá phải một thân thể người, nam, thể trạng cường tráng, ngửa mặt lên trời, đôi mắt đã bị móc đi, khóe miệng chảy ra vết máu, ngực giống như bị thứ gì đè ép, vặn vẹo thành một độ cong quỷ dị.

Không cần nhìn kỹ cũng biết hắn đã chết.

Carlos cẩn thận ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xốc ống tay áo người chết lên, phát hiện ống tay áo hắn có một cái huân chương hình chữ thập —— đó là dấu hiệu của thợ săn đang làm nhiệm vụ.

Carlos mấp mái môi, nửa quỳ xuống, hai tay sờ sờ trên thân thể của vị đồng sự đã chết, tìm ra huy chương của hắn cất cẩn thận, sau đó trầm mặc nhìn thoáng qua gương mặt vỡ vụn của hắn, chần chờ một chút, lấy giày đã bỏ đi của nam nhân mang vào chân, lặng yên không tiếng động đứng lên đi về phía trước.

Tôi sẽ vì anh giết chết nó, người anh em không biết tên —— cậu lặng lẽ nghĩ.

Mặt trăng cũng không thấy, ngay sau đó, là người chết thứ hai, người chết thứ ba…

Mỗi người đều bị móc đi đôi mắt, chết do nội tạng vỡ vụn, Carlos xác định, đây không chỉ có một con địch hủ, thế nhưng nhất định chúng nó sẽ có một con là tay trống.

Cạu đi trên đường này chẳng khác nào đi về địa ngục, một đường thu thập huân chương người chết, một tay để bên trong túi áo, trong khi đi lại, đầu ngón tay đụng phải huân chương băng lãnh, thỉnh thoảng sẽ dính vài vệt máu sền sệt, cũng không phải cậu tâm lạnh như sắc nhắm mắt làm ngơ, thật sự là bởi vì thi thể nhóm thợ săn nằm ngang dọc trong trận chiến quy mô lớn này, đối với Carlos mà nói, là cảnh tượng trong thói quen cũ.

Cuộc đời lưu lạc dày dằng dặc, cậu vô số lần một mình hành tẩu trong nơi dã ngoại không người, dọc theo đầm lầy, xuyên qua đám thực vật có chứa độc, dẫm lên chướng khí mù mịt cùng mùi thối địch hủ, cứ như vậy bình tĩnh không liếc mắt mà đi ngang qua thi thể đồng loại.

Một âm thanh sắc bén, cú mèo từ trên nhánh cây hướng bầu trời thẳng tắp bay đi, một khắc kia Carlos cơ hồ không chút suy nghĩ, đột nhiên vung tay lên, một cây mây căn bản đã khô héo bỗng nhiên mọc dài ra ba, bốn mét, như một mũi tên bén nhọn đuổi theo, không hề trì hoãn mà xuyên qua tim con chim kia.

Thi thể cú mèo thẳng tắp rơi xuống, đồng thời rơi xuống còn có một đôi con ngươi, giống của con người, đỏ đậm thật đậm.

Carlos ngồi chồm hổm xuống, kéo xuống một góc áo sơ mi của mình, cách lớp vải bốc con ngươi dữ tợn kia lên, đưa qua đưa lại nghiên cứu một trận, mới nhẹ nhàng a ra một hơi: “Tiến bộ giống như cứt chó, thế nhưng là tàng châu trai.”

Đó là một loại địch hủ mà ngay cả ở niên đại của Carlos cũng cực kỳ hiếm thấy, phần lớn thích bám trên người con người hoặc động vật, cực ít người có thể thấy chân thân của nó, nó ăn con ngươi của người, nhưng đặc biệt rất yêu thích —— chỉ yêu thích “đôi mắt nhìn thấy tội ác”.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, những bộ lạc cổ xa xưa thậm chí mê tín tin rằng nhãn cầu có một sức mạnh đặc thù, mà từ tàng châu trai, đây đúng là thật, bên trong đôi mắt nhìn thấy tội ác tỏa ra mùi hương khiến nó mơ tưởng mong ước.

Nghĩ như vậy, vô luận là kỹ nữ hay thợ săn, đều cực kỳ hợp khẩu vị của nó… Còn vị Laura tiểu thư đầu tiên kia, có thể là có ẩn tình gì khác.

“Tàng châu trai và tay trống, thật là tổ hợp chết chóc tuyệt vời.” Carlos thở dài, tâm trí cấp tốc phán đoán tình huống bốn phía, bây giờ nhìn lại, rất có thể đã điều tra trình tự bên trong, bản thân thợ săn mùi vị hấp dẫn súc sinh kia —— nhìn bọn họ điều động tập thể, huân chương và vũ khí trên người đeo chỉnh tề, ở trong rừng phân bố trận như thế, rất có thể là đang tìm thứ gì, trúng bẫy đối phương.

Carlos sống hơn hai mươi năm, xưa nay chưa từng nghe nói tay trống và tàng châu trai có quan hệ cộng sinh gì, như vậy tại sao chúng nó lại đồng thời hành động?

Cậu cảm giác được tóc gáy sau lưng đều dựng lên, đó là một loại bản năng cảm ứng nguy hiểm, liền tại lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng của nữ nhân —— đó là tiếng kêu thảm thiết chỉ cái chết ập xuống mới phát ra, Carlos da đầu nổ rang, chạy như điên thật nhanh về hướng kia.

Người lúc nói chuyện âm thanh có lẽ có khác nhau, lúc hét rầm lên sai biệt tương đối nhỏ, Carlos trong nháy mắt đó tâm đều nhấc lên —— là… Là bà ấy sao?

Cậu xuyên qua lùm cây, tầm mắt nháy mắt trở nên rộng rãi, ngay sau đó, Carlos tinh tường nhìn thấy một cô gái xa lạ bị treo lên, đầu cô hướng xuống dưới, tóc đi che khuất cả khuôn mặt, trên người tràn đầy vết máu.

Đồng tử Carlos co rút lại —— không đúng! Tay trống có thể trong nháy mắt chấn vỡ nội tạng người, cô tại sao có thể có thời gian hét chói tai?!

Trong nháy mắt bước chân chạy trốn còn chưa xuống, Carlos liền không tiếng động niệm một cái chú văn, từng cái bảo hộ khẩn cấp từ trên người cậu phóng ra, làm không khí mơ hồ gợn sóng, còn chưa kịp hoàn toàn thành hình, cô gái bị treo trên cây bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đỏ ngầu, tay nắm thành quyền, đột nhiên gõ vào ngực bụng chính mình.

Không phát ra bất kì âm thanh gì, nhưng mà năng lượng khổng lồ gợn sóng đụng thẳng tắp tới Carlos, tầng chú văn bảo vệ ngoài cùng nháy mắt vỡ vụn, Carlos lui về sau mười mấy bước, trọng kiếm che ở trước ngực, ngón tay ở trong phạm vi nhỏ vẽ ra một  pháp —— đây là ứng đối tiết kiệm thời gian nhất, nhưng cần chuẩn xác mà biết đến vị trí công kích đối phương không nhìn thấy, đồng thời chỉ có thể dựa vào chú văn bị đánh nát phán đoán, hơi có sai lầm, trên căn bản là có thể làm bạn với những người anh em nằm trên đất lúc này!

Ngay sau đó, pháp trận cùng công kích lẫn nhau chạm vào nhau, phát ra một tiếng “ong”, chấn động đến làm người ta tê dại cả da đầu.

Cô gái cả người co giật hét rầm lên, thân thể phảng phất như bị hút khô mà nhanh chóng khô héo, giống như con búp bê vải rách nát treo ở trên cây, trong đôi mắt vừa mới phảng phất tràn ngập máu tươi không còn một chút ánh sáng —— đó bất quá là một bộ thi thể chết đến không thể chết hơn.

Dĩ nhiên đã chạy.

Ngực Carlos vừa bị đánh trúng có một chút đau, cậu ho khan một tiếng, đi qua đem thi thể cô gái thả xuống, đôi con ngươi đối phương giống như con cú mèo kia, thẳng tắp mà rơi xuống.

Xem ra nhóm thợ săn chính là bị loại thủ đoạn này hấp dẫn, Carlos nghĩ, như vậy Shadden phu nhân đâu? Bà hiện tại đang ở nơi nào?

Sương mù ngày càng dày đặc, hai con địch hủ cũng không có đi xa, Carlos biết chúng nó chỉ là đang ở phụ cận băn khoăn, chờ đợi thời cơ thôi.

Ardo sáng sớm liền chuyển đến nhà Gaer, ngài Gudrun tự mình lái xe đưa hắn đến đây, hắn ưu nhã mà gật gật đầu với Gaer chờ ở cửa: “Làm phiền cậu.”

Gaer cười gượng một tiếng: “Nào có, Carlos còn chưa rời giường, tôi đưa ngài đến khách phòng trước.”

Ardo “Ân” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Thân thể hắn thế nào, ngày thường có phải không có tinh thần gì không?”

“Nga, không,” Nhắc tới cái vị tràn đầy tinh lực cùng lòng hiếu kì không ngừng không nghỉ, Gaer cười khổ một tiếng, “Hoàn toàn ngược lại, tôi cảm thấy cậu ấy hoàn toàn không tin chẩn đoán có căn cứ của trị liệu sư Berg, trên thực tế cậu ấy thoạt nhìn cũng phi thường khỏe mạnh, có thể gọi là sức sống bắn ra bốn phía.”

Ardo dừng bước, nhíu mày: “Phải không?”

Carlos cũng không phải người thích ngủ nướng.

“Đúng vậy, chỉ là hôm nay không biết là chuyện như thế nào, vừa rồi gọi cậu ấy ăn cơm sáng cũng không có ai đáp lại.” Gaer nói, sau đó liền nhanh chóng bổ sung nói, “Đương nhiên, tin tức ngài muốn dọn qua tôi cũng chưa nói cho cậu ấy biết, cho nên cậu ấy không phải là…”

Ardo dừng bước chân: “Hắn ở phòng nào?”

Gaer chỉ tay: “Nơi đó.”

Ardo xoay người đi qua, Gaer ở phía sau hắn nói: “Cũng có thể là hôm qua cùng bọn nhỏ chơi đến mệt mỏi, hoặc là…”

Không —— Carlos đường nào chưa đi qua, khổ nào chưa từng ăn? Cùng hai đứa bé chơi một hồi, tuyệt đối không làm cậu mệt được, cậu tuy sinh hoạt không có quy luật, cũng tuyệt đối không phải người lười nhác, ít nhất Ardo biết cậu nhiều năm như vậy, người này chưa từng ngủ nướng.

Một cổ nôn nóng thình lình đánh trúng Ardo, Gaer còn chưa nói xong, hắn liền một cước đá văng cửa phòng Carlos.

Gaer âm thanh nghẹn trụ —— bên trong không có một bóng người.

———————

Thông báo: Năm nay An năm cuối rồi, sẽ khá bận nên không thể đăng truyện thường xuyên như trước, mình sẽ đăng truyện vào mỗi thứ 7 hàng tuần, tùy vào thời gian An có được. Cảm ơn mấy nàng đã ủng hộ truyện mình edit 😘😘😘


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.