Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 50: 50: Chương 57



Chu Quân xuống xe hắn đi tới đi lui dọc theo đường phố thỉnh thoảng lại hút một điếu thuốc.

Thời tiết quá lạnh, ven đường có một sạp mì, nước dùng nóng hổi tản trong không khí từng đoàn sương trắng.

Chu Quân ngậm thuốc đi vào sạp, vốn dĩ muốn mua một chén canh để uống nhưng bây giờ hắn cũng không ăn nổi thứ gì.

Ngồi trên ghế gỗ, hắn cầm thìa lên còn hơi bắt bẻ mà dùng khăn lau qua.

Đợi hồi lâu, chờ đến một chén canh hoàn chỉnh đều vào bụng, không chờ được anh cả lại phát hiện một chút chuyện hay ho.

Vừa nãy lúc hắn uống canh ngoài ý muốn chạm tầm mắt với một vị mặc trường bào màu xám.

Người đàn ông kia rất bình tĩnh tùy ý để Chu Quân nhìn mặt hắn một lát, cũng không có một biểu cảm gì chỉ rủ mí mắt nhìn chằm chằm tờ báo trên tay.

Chu Quân thu tầm mắt nhìn về phía cửa lớn quán trà để lại tiền canh rồi đứng dậy quay lại xe, điều chỉnh kính chiếu hậu.

Quả nhiên không bao lâu người đàn ông mặc áo xám kia cũng gấp tờ báo lại đứng dậy.

Người nọ dù ngồi hay đứng eo lưng đều thẳng táp, mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng cũng không mặc quá nhiều.

Quần áo chỉnh tề, ngay cả tờ báo cũng gấp đến vuông vức.

Một lát sau người nọ biến mất trong tầm mắt hắn, không biết đi đâu.
Chu Quân đương tự hỏi trong lòng, đồng thời không tự chủ được sờ lên ngón giữa lại chắng sờ thấy gì.

Từ sau khi hắn nhận nhẫn của Ung Tấn gần như là mỗi ngày đều đeo, ngày ngày thưởng thức.

Thói quen này vẫn luôn giữ, lúc này chỉ cạm phải khớp xương khiến hắn không khỏi nhíu mày mím môi.

Hắn vẫn không phát hiện được mình bị theo dõi, người kia hẳn là chuyên nghiệp.

Tư thế đi đứng hay ngồi đều chuẩn chỉ có khả năng là tòng quân.

Đáng tiếc là quá trấn định tự nhiên, người bình thường nếu chạm tầm mắt đặc biệt là với người xa lạ, ít nhiều đều có hơi không được tự nhiên.

Nhưng người đàn ông áo xám này lại không tránh không né, chính là tự nhiên quá mức mới đáng nghi.

Người này hoặc là người của Ung Tấn, hoặc là người của đốc quân Ung, hắn không đoán được.

Hiện tại tất cả tình huống đều không rõ ràng, mặc cho hắn vắt hết óc suy nghĩ cũng không tìm được ra nguyên cớ.
Trước tiên hắn lái xe về nhà, lần này cố ý để mắt tới quả thực có một chiếc xe vẫn theo đuôi ở phía sau.

Chu Quân nhíu mày, hắn không muốn rút dây động rừng đành phải ra vẻ không biết trở về nhà họ Chu.

Chị dâu đã lâu không gặp hắn vừa trông thấy liền đi tới thân mật nắm tay kéo hắn một đường tới chỗ cọc gỗ ở sân luyện võ.

Chu Quân vừa cười dối trá vừa đưa đẩy kêu: “Chị dâu, chị đừng lôi kéo em, người ngoài nhìn vào lại ra cái dạng gì.”
Chị dâu quay đầu lại liếc hắn một cái, một câu lập tức giết sạch khí thế của hắn: “Lâu như vậy rồi không gặp, cậu lại trưởng thành thành bé gái sao, thật không dễ dàng.

aii.” Chu Quân xụ mặt, nghiêm nghị nói: “Nói cái gì đâu, em là đàn ông nhé.” Chị Dâu hừ một tiếng: “Nhóc con!” Dứt lời giơ tay đánh lén, móng tay sơn đỏ như điện ập đến mặt hắn, vòng tay trên cổ tay bị lực ép va vào nhau kêu ong ong.
Chu Quân sợ tới mức sắc mặt khẽ biến, vừa lui vừa chắn, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một cái quét chân đá ngã lăn xuống mấy bậc thang, lăn đến độ đầu váng mắt hoa.

Chu Quân đỡ eo giãy giụa trên đất cả buổi, chị dâu đứng trên bậc thềm nhìn hắn từ trên cao, dùng xưng hô đã lâu không dùng gọi hắn một tiếng: “Sư đệ, sao đệ lại hư nhược thành như vậy.”
Chu Quân bị nghi ngờ hư nhược thân thể đỡ eo già, mặt lúc hồng lúc trắng, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Em chỉ là không kịp phản ứng, nào tiếp.”
Hai người bọn họ trực tiếp so chiêu trong đình viện làm lá khô bay tứ tán.

Mặc dù Chu Quân lêu lổng ngần ấy năm nhưng hãy còn nhớ rõ chiêu thức.

Chỉ là không có lực, cuối cùng bị chị dâu đánh từ công tử ca phong lưu thành cả người chật vật mặt xám mày tro.

Chị dâu so chiêu xong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, vẫy vẫy tay bảo người làm đi chưng một chén tổ yến cho cậu hai bồi bổ.

Chu Quân ngồi dưới đất lấy khăn lau mồ hôi, nâng mặt dường như lơ đãng mà cười nói: “Tổ yến cho chị dưỡng nhan là được rồi, cho em một chén canh bồ câu đi.”
Chị dâu như nghe không hiểu trừng hắn một cái: “Cho dù là cậu kén ăn canh bồ câu cũng không có đâu lát nữa chị xuống nhà bếp làm cho cậu bát canh gà.

Sao mới mấy ngày không gặp cậu lại gầy rồi?” Vẫn nói chị dâu như mẹ, chị dâu vẫn luôn đắn đo có đủ.

Lòng Chu Quân không hi vọng nhất chính là cái nhà này sảy ra chuyện, hắn không muốn hoài nghi chị dâu, nhưng cái nhà này vững chãi đúng như hắn nghĩ sao?
Hắn đứng lên, làm nũng bán manh với chị dâu: “Rõ ràng nhà có bồ câu, em muốn ăn thịt bồ câu non, chị bảo chị Lý đi ra ngoài xem có hay không.” Chị dâu không hề do dự đẩy cánh tay hắn nắm lấy tay mình ra, thuận tay nhéo một cái lên mu bàn tay hắn: “Toàn là xương xẩu.” Chu Quân cười ai ai kêu đau, cả miệng đều nói muốn tố cáo với anh cả.

Chị dâu giơ tay làm bộ muốn đánh, lại bị Chu Quân hi hi ha ha tránh được.

Đợi chị dâu xuống phòng bếp, Chu Quân liền cười âm trầm, hắn cầm một chén vụn bánh mì nhẹ nhàng đi vào sân.

Mỗi góc đều để lại một ít, đến khi trong chén trống không bèn tùy tay ném cái bát vào trong hồ.

Hắn thẳng eo giương mắt nhìn bầu trời.

Khoảng trời phía trên tường bao, mây đen cuồn cuộn dường như muốn chạm tới đầu tường.

Hắn ngơ ngác nhìn ngày hôm nay, trong lòng trống rỗng không thôi.

Có chút ướt át chậm rãi rơi xuống mặt hắn, hắn duỗi tay chạm vào, tuyết rơi rồi.

Lúc cơm chiều, cuối cùng Chu Diêm cũng trở về.

Chị dâu mang canh sâm đã hâm nóng qua bảo anh cả nhân lúc còn nóng mau uống.

Chu Quân nhấc một đôi đũa không nhanh không chậm chọc chọc bát cơm.

Trông hắn rất không có khẩu vị, Chu Diêm không quen nhìn dáng này của hắn lại quát lớn vài câu.
Lúc này trong sân truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, mơ hồ nghe thấy chị Lý kêu to không may rồi.

Mặt anh cả vốn đã ba phần ủ rũ càng thêm không kiên nhẫn, anh gọi quản gia tới cho người đi xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi quản gia trở về thì sắc mặt lo sợ không yên: “Cậu cả, cá trong ao bị chết vài con, trong sân còn có chim chết.” Chu Quân lẳng lặng ngồi tại chỗ hắn quay đầu, cùng lúc đó chị dâu cũng nhìn hắn.

Sắc mặt chị dâu trắng bệch, môi khẽ run.

Chị nhìn hắn dường như muốn nói gì, Chu Quân lại cúi đầu dùng khăn lau khóe môi nhấc lên dáng vẻ thiếu gia: “Ồn ào cái gì, cá chết thì chết, mua lại mấy con bỏ vào không phải được rồi sao.”

Tầm mắt anh cả theo đó nhìn lại, anh với vợ mình nhìn chằm chằm thằng em nhà mình.

Nhưng người nọ lại thản nhiên, thậm chí không thèm để ý mà ném khăn sang một bên: “Ồn ào đến mức tôi cũng chẳng muốn ăn nữa.”
Chu Diêm thấp giọng nói: “Cút về phòng cậu đi.” Chu Quân lại không chịu nghe lời như mọi khi, bên miệng hắn treo lên một nụ cười ngả ngớn: “Anh cả, em có việc muốn hỏi anh.” Chu Diêm lại nói: “Tôi không muốn nói với cậu, cút về đi.” Lại không ngờ ngay sau đó Chu Quân đột nhiên đứng lên, hùng hổ doạ người nói: “Được thôi, không muốn nói với em, anh đi gặp ai em cũng mặc kệ vì sao anh lại muốn gặp hắn?”
Chu Diêm không hề để ý đến hắn, mang theo quản gia đi xem chuyện ở hoa viên phía sau là sao.

Chu Diêm vừa đi, Chu Quân lại ngồi lên ghế lần nữa cầm đũa lên.

Lúc này lại nghe thấy chị dâu run giọng hỏi: “Là cậu sao?” Chu Quân
mang vẻ mặt không ngờ trả lời: “Cái gì?” Chị dâu cúi đầu không nói.

Chu diêm đi rồi quay lại, phân phó tiếp tục ăn cơm.

Trò khôi hài cơm nước này giống như vốn không ảnh hưởng đến ai ngoại trừ chị dâu.

Anh cả vẫn luôn ăn không ngon cơm, đều là chị dâu gắp thức ăn cho anh.

Nhưng hôm nay chị dâu lại liên tiếp thất thần, thậm chí làm đổ một bát canh.

Anh cả trấn an chị dâu vài câu rồi đứng dậy nói với Chu Quân: “Ăn xong tới thư phòng.”
Chu Quân vội uống ngụm trà súc miệng: “Bây giờ có thể đi luôn.” Hắn rất vội vã, hắn có rất nhiều điều muốn nói.

Một loạt hành động của hắn như trẻ con náo loạn muốn đồ mình thích, mà lần náo loạn này làm anh cả vô cùng đau đầu.

Quả nhiên, vừa mới vào thư phòng lại là một cái nghiên mực đập về phía hắn.

Chu Quân nhanh nhạy tránh được lập tức nghe Chu Diêm cả giận nói: “Cái thứ khốn nạn, những thủ đoạn đó là cậu dùng để đối phó với người trong nhà hay sao?!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.