Edit: Yan
——
Một đêm mộng đẹp, ngày thứ hai Dương tiểu thư gọi điện thoại cho hắn.
Cô là bạn học hắn quen ở nước ngoài mới về nước gần đây.
Dương tiểu thư là một phụ nữ thời đại mới, tính cách tự nhiên cởi mở, Chu Quân coi cô như bạn bè thân thiết.
Bạn thân mời tất nhiên Chu Quân vui vẻ đồng ý.
Trước khi đi ra ngoài hắn nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nói với a mụ đang thu dọn vệ sinh trong phòng: ” Nếu có điện thoại tới dì nhớ ghi lại giúp tôi nhé, buổi tối về tôi sẽ gửi điện trả lời cho họ.” A mụ cầm giẻ lau mờ mịt nhìn tiên sinh nhà mình.
Bởi vì trước nay điện thoại gọi tới cho tiên sinh không ít nhưng tiên sinh chưa từng cố ý dặn dò như vậy.
Đều là sau đó a mụ tự giác ghi lại, tiên sinh về nhà chỉ lười biếng lật sổ ghi chú bên cạnh điện thoại.
Muốn trả lời vị nào thì trả lời chứ chưa bao giờ để bụng như hôm nay.
Vì thế a mụ lau lau đôi tay ướt dầm dề lên tạp dề dò hòi; ” Tiên sinh, vẫn trả lời người ta như cũ sao?” Trước đây tiên sinh nói trả lời có lệ là được rồi, lúc hắn về sẽ trả lời sau.
Tiên sinh mặc một bộ âu phục chiết eo, đang định cong người lấy ô.
Nghe thấy lời bà nói liền quay đầu lại cười, không biết là cười cái gì.
Một lúc lâu sau mới nói: ” Không, dì nói tôi ra ngoài có hẹn, có lẽ phải mai mới về.”
Ôm tâm trạng vui vẻ, Chu Quân lái xe đi đón Dương tiểu thư.
Hai người bọn họ hẹn nhau ở tiệm cơm Tây, dùng cơm xong không đi khiêu vũ bởi Dương tiểu thư không thích những thứ đó.
Dương tiểu thư sinh ra ở nước ngoài nên rất hứng thú với văn hóa trong nước.
Sau khi ăn xong hắn mang người đi xem múa rối bóng, đi hết phố lớn ngõ nhỏ, trên người mặc tây trang nhưng lại ngồi ở đầu đường học cụ ông làm đồ chơi bằng đường.
Nhưng mà thật sự quá khó, cuối cùng hắn lươn lẹo làm thành một đóa hoa hồng, hoa tươi tặng mỹ nhân.
Dương tiểu thư được dỗ đến vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ đáng yêu phớt hồng mềm mại để lại bên tai hắn đôi lời tâm tình.
Trong lòng Chu Quân không thể nói là không hề lay động, nhưng chút động tâm này chỉ nhỏ như bọt nước, mới tản ra vài vòng đã biến mất không tiếng động.
Trên người Dương tiểu thư rất thơm, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu một chút mùi vị.
Sau đó bọn họ đi du hồ, Dương tiểu thư bung dù, mang một đôi găng tay ren ngồi trên thuyền nhỏ lay động.
Làn váy màu hoa tulip xõa tung gần như muốn ngập đến đầu gối Chu Quân.
Chân trời xanh thẳm, màu nâu của thân thuyền trên huyền còn có mỹ nhân tựa như một bức tranh sơn dầu cổ điển.
Rõ ràng rất đẹp nhưng vẫn có gì đó không đúng.
Cho đến khi Dương tiểu thư rút một điếu thuốc dài từ hộp bạc ra, để lại một vòng hồng nhạt trên thân thuốc, vị khói lành lạnh tản ra bốn phía quanh hai người.
Lúc này hắn mới cảm thấy đúng, thế nhưng cũng không nghĩ lại cuối cùng là đúng cái gì.
Dương tiểu thư dựa vào đầu thuyền, như nhớ ra chuyện gì, nói: ” Steison, hôm trước tôi nhìn thấy Alan ở rạp chiếu phim, không hiểu sao hắn lại giả làm người Anh.”
Chu Quân nắm mái chèo thuyền hơi kinh ngạc hỏi:” Alan tới Trung Quốc?”
Dương tiểu thư cười nhạo nói: “Có lẽ là không lăn lộn nổi ở Đức nữa nên tới Trung Quốc giả thần giả quỷ.”
Alan là bạn học đại học với bọn họ, thanh danh của người này không tốt lắm.
Chu Quân không tiếp xúc nhiều với người này, chỉ từng nghe có một người như vậy lại không biết rằng Alan cũng tới Trung Quốc.
Hắn hỏi: ” Chuyện giả người Anh là như thế nào?”
Dương tiểu thư híp mắt suy nghĩ: “Nghe người xung quanh giới thiệu hắn là thương nhân đến từ nước Anh, có hợp tác chặt chẽ với quân đội.
Ai biết được, ỷ vào việc người khác không biết rõ về hắn nên lung tung thổi phồng lên như vậy cũng nên.”
Chu Quân cũng không hỏi nhiều, đề tài rất nhanh đã thay đổi không bao lâu đã chuyển sang chuyện khác, nói đến thuế má bàn đến chuyện trong nước lại nói đến diễu hành của học sinh.
Dương tiểu thư rất đồng tình, cô cảm thấy đây là biểu hiện của tư duy và phấn đấu cho tự do.
Con người có tư duy và trí tuệ mới có thể nhận thức về thế giới này, biết đến ngu muội bất công của thế giới.
Thái độ về chuyện này của Dương tiểu thư là việc diễu hành này sẽ không lộn xộn đến mức đổ máu nhưng nếu như được đăng báo thì nỗ lực của học sinh và áp lực của dư luận có thể khiến những người kia thay đổi quyết định.
Chu Quân cảm thấy những cán bộ cấp cao kia muốn làm gì sao có thể chỉ dựa vào mấy học sinh với trận diễu hành náo động nhỏ bé kia là thay đổi được, chỉ sợ cuối cùng cũng là việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không.
Nhưng mà hắn sẽ không phản bác Dương tiểu thư, Dương tiểu thư nói, hắn liền nghe thỉnh thoảng nói theo vài câu, mặc dù trong lòng không đồng tình nhưng cũng sẽ không cho thấy thái độ của mình.
Buổi tối, hắn về đến nhà hâm nóng món mì a mụ đã chuẩn bị cho hắn để ăn khuya rồi mang đến sô pha ăn.
Hắn cầm sổ ghi chú lên, phía trên có viết mấy người gọi điện đến.
Có họ Lý, họ Văn còn có phu nhân Alice, nhưng mà không có họ Ung.
Chu Quân cuốn mì vào dĩa đưa vào miệng.
Vừa ăn vừa cân nhắc, đánh giá phân lượng bản thân ở trong lòng Ung Tấn.
Cuối cùng quyết định không thể tiếp tục tự rước lấy nhục, nên nhanh chóng trở lại bình thường mới phải.
Vì thế ngay cả mì cũng ăn không vô, còn thừa hơn nửa hắn đã mang đổ vào bồn nước.
Hắn pha cho mình một tách trà lớn, cảm thấy tay nghề a mụ không còn được như trước đây nữa.
Đĩa mì này thật sự khó ăn, trách không được hắn lại ăn không vô.
Hắn đổi áo ngủ, trước đây hắn luôn đọc vài quyển sách, mở nhạc, uống rượu vang đỏ hoặc là làm vài việc khác cho đỡ buồn chán.
Nhưng bây giờ hắn đang buồn bã mất mát cực kỳ, đi qua đi lại trong phòng lại đẩy cửa nhìn ra bên ngoài.
Trên đường cũng không vắng vẻ, vẫn còn rất nhiều người đi trên đường, có đủ loại màu sắc mũ váy sườn xám.
Cuối cùng như là đã nghĩ ra nên làm gì, một cỗ xúc động đột nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Muốn làm liền làm.
Chu Quân ôm điện thoại từ phòng khách lên cứ thế kéo thẳng vào thư phòng.
Dây điện thoại kéo dài trên mặt đất, thỉnh thoảng va vào làm đổ mấy thứ, đáng lẽ Chu Quân phải quay lại nhặt nhưng hắn không có kiên nhẫn đó, toàn bộ kiên nhẫn đều dành cho việc muốn làm trong lòng, ẩn ẩn chờ mong khiến hắn dần hưng phấn.
Trong thư phòng có một cây đàn dương cầm không thường sử dụng, được phủ một tấm màn bằng tơ lụa màu xanh lục.
Hắn đặt điện thoại sang bên cạnh, xốc tấm vải lên.
Tơ lụa mềm mại chạm vào mặt đất, rơi xuống mu bàn chân trần của hắn.
Lúc này hắn mới nhận ra mình quên không đi giày.
Đôi dép lê màu xanh nhạt bị chủ nhân quên lãng đang nằm im dưới sô pha, từ lúc mở cuốn sổ ghi chép kia ra hắn đã cảm thấy tâm thần không yên.
Hắn gọi điện thoại đến Ung công quán, báo cho người nhận điện thoại rằng hắn tìm thiếu tướng Ung.
Cho đến khi bên kia điện thoại rốt cuộc cũng vang lên âm thanh quen thuộc thì Chu Quân lại không nói gì.
Hắn gác microphone qua một bên, mười ngón tay múa trên phím đàn.
Đó là bản nhạc cổ điển u buồn phiền muộn tên《 ánh trăng 》.
(Mình nghĩ là bản sonata ánh trăng của Beethoven)
Nhưng hắn càng đàn mặt lại càng đỏ, cuối cùng gần như không đàn nổi nữa, nhạc không thành nhạc âm chẳng thành âm, Chu Quân cảm thấy mất mặt cực kỳ, đông một tiếng buông lỏng phím đàn rồi đóng cây đàn lại.
Sau đó nhanh chóng gác điện thoại, nghĩ nghĩ lại rút dây microphone ra.
Tối nay hắn không muốn phải nghe thêm bất cứ cuộc điện thoại nào nữa.
Trên thực tế cũng cũng không có, bởi vì rất nhanh hắn đã cắm lại dây microphone về nhưng cũng không có chuông điện thoại, không có ai gọi đến.
Lại thêm một lần tự mình đa tình, hắn thất vọng về bản thân cực kỳ.
????????????
Quân Quân sa vào lưới tình đáng yêu thế nhỉ =))).