-Không thể nào…chuyện này…
Trước mặt tôi lúc này, không phải ai khác mà chính là cô, người con gái “đặc biệt” đối với “tôi của quá khứ”. Tuy biết rằng đây chỉ đơn thuần là ảo ảnh, nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy rằng người đang đứng đối diện với bản thân kia là thật.
-Tại sao…tại sao…cậu lại bỏ tớ lại!?
Ngay khi cô dứt lời thì hàng loạt tiếng hét chói tay xuất hiện khiến tai và não tôi như muốn nổ tung.
-Cái…
Bấy giờ tôi để ý, nước mắt của Sakura không hề bình thường, mà đó là những hàng “lệ” bằng máu. Và kia không phải là ánh mắt của Sakura tôi biết ngày nào nữa, chúng chứa đầy sự hận thù và ham muốn sát sinh.
Áo và chân váy váy gần trở nên bẩn hơn bởi những vết máu đông liên tục xuất hiện một cách ngẫu nhiên. Từ hư không cô rút ra con dao bếp bị hoen rỉ và từ từ tiến lại tôi.
-Kazu…to…mong cậu…có thể…làm thú bông của tớ…nhé.
-Khoan đã…cậu…
Từng lời phát ra từ đôi môi của cô đều khiến tôi dựng tóc gáy. Và có lẽ vì quá hoảng sợ, tôi đã bị vấp và ngã ngửa xuống.
-Tốt lắm…cứ nằm im thế đi…
Nụ cười man rợ của cô khiến cơ thể tôi như đông cứng lại. Cô ngồi lên bụng để chắc chắn rằng tôi không thể di chuyển nữa, nhưng sức nặng tôi cảm thấy không phải tới từ cơ thể cô, mà chính là cái sát khí rợn người kia.
-Chết…đi!
-Rầm!
Bằng cách tạo ra một cơn lốc bọc quanh vị trí bản thân đang đứng, thầy Gaido đánh bật đống dao sắc nhọn kia một cách dễ dàng.
-Ồ, phòng thủ đấy. Cơ mà…
Nhìn vào con người đang thở hổn hển vì mệt kia, Tori nở một nụ cười ranh mãnh.
-…có vẻ lượng ma lực ít ỏi của anh sắp cạn kiệt rồi thì phải, có cần tôi cho thời gian để nghỉ ngơi không?
-Chết…tiệt.
Đành phải làm liều thôi, thầy Gaido thầm nhủ và lấy ra một con dao để đâm vào lòng bàn tay mình. Cơn đau này, bấy giờ không là gì so với sự phẫn nộ trong tâm trí thầy ấy.
-Cái gì vậy? Đừng bảo vì thua nên anh lên cơn ngáo nhá.
-Kratos…Raios…
-Hửm? Anh lẩm bẩm cái quái gì vậy?
Mặc kệ những câu nói của Tori, thầy Gaido vẫn tập trung vào từng từ bản thân muốn nói.
-…Eidiot…Malat, Fuebikas!
Dứt lời, thầy Gaido mạnh xuống đất, hành động tưởng chừng ngớ ngẩn đã khiến Tori có một pha giật bắn mình bởi những rễ cây to lớn trồi lên từ mặt đất.
-Chậc…hoá ra là vậy. Nè anh hai, anh học “cổ thuật” ở chỗ quái nào vậy?
Không thèm trả lời hắn, thầy Gaido lướt trên những rễ cây kia và tiến lại gần Tori.
Dù vừa bị đàn áp bởi những rễ cây to lớn, vừa phải né tránh những nhát đao đầy uy lực kia, nhưng hắn vẫn nhởn nhơ cười như thể phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về hắn.
-Dùng cổ thuật mà vẫn không thể đánh trúng tôi, có đôi chút thất vọng rồi đấy, anh hai à.
-Aaaaaa!
Dùng toàn bộ phần ma lực còn sót lại, thầy Gaido tạo thêm hàng chục, không, hàng trăm bộ rễ khổng lồ nữa để chặn mọi đường thoát của Tori.
-Cái quái…
Sau một hồi chơi trò “mèo vờn chuột” thì cuối cùng, các bộ cũng trói Tori lại được. Những bộ rễ đó như thể có ý thức riêng, chúng đều siết chặt lại mỗi khi hắn có ý định sử dụng ma pháp.
-Kết thúc rồi, Tori. Chú sẽ quay trở lại vương quốc với anh.
-Vậy sao? Kiệt sức đến nơi rồi mà vẫn to mồm gớm.
-Im đi. Tóm đc chân thể rồi thì còn lâu chú mới triệu hồi được ảo ảnh.
-Hử? Ai nói anh tóm được chân thể rồi?
-Xoẹt!
-Cái gì?
Từ hư không, một Tori hiện ra và đâm kiếm vào vai thầy Gaido. Khoảnh khắc thầy ấy gục ngã thì cũng là lúc ảo ảnh đang bị trói kia và toàn bộ rễ cây khổng lồ đều biến mất như chưa hề tồn tại.
-Anh thua rồi, anh hai ạ.
-Không thể nào…
-Chúc ngủ ngon.
-…khốn khiếp…
Vì đã cạn kiệt ma lực, cũng như chất gây mê từ lưỡi kiếm nên mọi thứ trước mặt thầy Gaido dần trở nên mờ ảo. Và cuối cùng, người được mệnh danh là “thợ săn hắc pháp sư” cũng đã gục ngã.
Tôi cố dùng hết sức nắm chặt đôi bàn tay gầy gò của cô để chặn con dao sắp vào lồng ngực tôi lại. Bình thường tôi có thể nâng được tảng đá nặng 50kg mà không cần tới sự hỗ trợ của ma pháp, nhưng không hiểu sao, chỉ nhìn vào đôi mắt kia thôi là mọi sức lực của tôi như tan biến hết.
-Sakura…đây…đây không phải cậu nữa rồi…làm ơn…dừng lại đi.
-Dừng lại? Sau tất cả những gì cậu đã làm ư?
-Tớ…
Tôi phải làm gì giờ? Tôi không biết.
Tất cả cứ như mớ hỗn độn, tôi không thể nào nói rằng bản thân là Kazuto của Trái Đất hay của thế giới này, hay chỉ là “cái kén” của Ma Vương. Mọi thứ, cứ như một cơn vũ bão ập hết lên người tôi, và tôi không thể nào gánh nổi những sức nặng đó. Một tên nhóc tầm thường như tôi thì sao có thể đảm nhiệm những thứ như vậy.
Nào là anh hùng đánh bại ma vương, nào là kẻ đã bỏ lại Sakura và chị hai. Rốt cuộc thì mình là cái gì?
Có lẽ cái chết chính là giải pháp tốt nhất.
Đúng vậy, nếu phải trả lời đâu là cách tốt nhất để chạm tới yên bình, thì chắc chắn tôi sẽ trả lời là “cái chết”.
Tôi dần dần thả thỏng cơ thể ra và để con dao kia tiến sát hơn tới lồng ngực mình.
Kết thúc rồi.
Nhưng ngay vào giây phút đó, khuôn mặt cô hiện lên trong tâm trí tôi. Người con gái với mái tóc xanh nhạt đó đang nở một nụ cười hiền dịu. Sắc trời tươi đẹp và ánh năng ban mai như thể chỉ là những thứ phụ, tô điểm cho vẻ đẹp không tả xiết của cô.
Cô thật đẹp, đẹp hơn cả những bông hoa đẹp nhất trên thế giới, hơn cả những vì sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Không chỉ có vậy, tính cách của cô, mọi thứ cô làm vì mọi người, vì tôi, đều toả sáng một cách thuần khiết, cứ như một thiên thần giáng thế vậy.
Nhưng những vẻ đẹp đó không phải lý do mà “cảm xúc đó” trỗi dậy, mà là bởi, mỗi khi ở cạnh cô, tôi đều cảm thấy yên bình và thanh thản đến kì lạ.
Phải, Yumi, cô ấy chính là lý do mà mình cố gắng. Cô ấy chính là lý do sống của mình.
-Và vì lý do đó, tớ không thể chết ở đây được!
Dùng hết sức bình sinh của mình, tôi đẩy Yumi ngã nhào xuống và ném con dao của cô đi.
-Tớ xin lỗi!
Không để cho Sakura có cơ hội kịp đứng dậy, tôi dùng hai tay để giữ chặt lấy cổ tay cô và cứ thế, giữ chặt cho cô không di chuyển được.
-Bỏ ra!
-Không!…Sakura, cậu hãy nghe tớ nói đi…làm ơn…
Những giọt nước đang chảy xuống hai hàng má của tôi kia, không hiểu sao, nó khiến mọi sát khí trong cô biến mất. Và tôi có cảm giác rằng, nếu bản thân nói ra hết tất cả những gì muốn nói, thì chắc chắn phần “tôi của quá khứ” sẽ không còn nữa. Chắc chắn, tôi sẽ trở thành một tên khốn đã bỏ lại hai người quan trọng với bản thân ở “bên đó”.
Nhưng mình đã quyết định rồi.
-…tớ biết…tớ là một tên đểu cáng thế nào…khi bỏ cậu và chị hai ở lại…nhưng…
Lồng ngực tôi như càng thắt lại chặt hơn, cảm giác như mọi thứ trong tôi như sắp “vỡ” ra.
-…tớ đã chọn rồi…tớ…đã không còn là “Kazuto đó” nữa…vậy nên…tớ xin lỗi.
-…vậy à…
Nụ cười của cô, chúng thấm đẫm những nỗi buồn đến đau đớn. Nhưng tôi cũng không thể để bản thân nao núng thêm chút nào nữa, đây đã là hồi kết cho “phần kia” rồi.
-…mình hiểu rồi.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi và lau đống nước mắt đang tuôn chảy không ngừng kia.
-Vĩnh biệt, Kazuto.
Cơ thể đột nhiên phát sáng rồi biến mất vào hư không, toàn bộ sương mù xung quanh cũng theo đó mà tan biến theo, để hiện ra “vật thể to lớn đó” trước mặt tôi.
-Chúc mừng, con người, ngươi đã hoàn thành thử thách.
Hít một hơi thật sâu và định thần lại bản thân, tôi đứng dậy và cúi đầu, cảm ơn ngài ấy.
-Hừm…ngươi biết đó là ảo ảnh, vậy sao…
-Chỉ là…tôi cảm thấy nó rất thật thôi.
-…ra vậy, ta hiểu rồi. Giờ thì nhìn vào ta đây.
-Vâng.
Vừa mới nhìn thẳng vào mắt Garmadon trong chốc lát thì tôi cảm thấy có gì vừa “xâm nhập” vào cơ thể bản thân, nhưng kì lạ là không hề có gì thay đổi trên thay đổi cả.
-Xong rồi. Hãy nhớ rằng, chỉ kích hoạt chúng khi cần thiết, bởi với cơ thể con người của ngươi, thì chỉ chịu được 10 phút là cùng.
-Vâng…nhưng…làm thế nào để kích hoạt nó ạ?
-“Leap of faith”.
-Hả?
-Ngươi lấy được kí ức rồi thì phải hiểu chúng là gì chứ.
-Đúng là vậy…nhưng tôi không hiểu ngụ ý của ngài lắm.
Chỉ bằng một cái thở dài, Garmadon đã khiến tôi bay ra xa đến 10m.
-Ta không giải thích nữa. Ngươi phải tự hiểu thôi.
-Thế…cho tôi hỏi thêm một câu được không?
-Hửm?
Chỉ tay vào phần cánh rách rưới kia, tôi tiến lại gần và hỏi về nó.
-Điều gì đã khiến cánh ngài bị thế này.
-Hừm…cũng đã khá lâu rồi, một tên khốn đã làm ta ra nông nỗi này.
-Là Ma Vương ạ?
-Hahaha, tên bán quỷ yếu ớt đó còn không động nổi vào ta chứ nói gì đến việc này.
-Vậy à…
Tôi đặt tay lên cằm và suy nghĩ xem liệu thế giới này còn ai mạnh hơn Ma Vương nữa. Nhưng đương nhiên, nếu không có chút thông tin gì, thì sự tò mò vẫn sẽ chỉ là sự tò mò thôi.
-Vậy…xin tạm biệt ngài.
-Và nhớ rằng…
-Vâng?
-…”Kẻ thù lớn nhất chính là bản thân”.
-Hể?
-Vậy thôi, ngươi đi được rồi, để ta ngủ, con người.
Không để cho tôi có cơ hội hỏi thêm câu nào, Garmadon đã dịch chuyển tôi lại về vị trí trại của bản thân.
-Rõ là một con rồng ham ngủ.
Tôi thở dài và cố quên đi những suy nghĩ làm bản thân tò mò kia.
Đến lúc trở về rồi.
Từ trong bóng tối, hắn bước ra với nụ cười đầy mãn nhạn khi mọi thứ vẫn diễn ra đúng với kế hoạch.
-Làm tốt lắm, Garmadon. Ta quyết định sẽ tha cho cái mạng ngươi, tốt hơn hết là nên biết ơn đi.
Con rồng đó liếc nhìn hắn, kẻ có sức mạnh huỷ diệt to lớn chứa đựng trong hình hài nhỏ bé.
-Sao cũng được.
Dù cảm thấy có lỗi với đứa nhóc kia, nhưng chính TITAN hùng mạnh, vua của loài rồng cũng phải quy phục dưới sức mạnh kia.