STCCT, LBĐCN – Chương 10: Tác giả: Phong Hỏa YênCon rắn hoa lục uốn éo một cách điên cuồng trong đám lá trông rất đau đớn, Harry dè dặt bước lên một bước lén nhìn sắc mặt Voldemort, thấy hắn cau chặt mày nghiêm khắc nhìn Nagini như một vị chủ nhân đang trừng phạt sủng vật của mình làm sai chuyện – dù trên phương diện nào đó, con rắn hoa lục này rồi cũng sẽ thành sủng vật của ai kia.Nagini vùng vẫy trên lá một hồi, vẫy vẫy cái đuôi vào mặt mình, lại lấy mặt cọ cọ vào thân hình.
Coi bộ dáng của nó hẳn là bị đụng rất đau đi?!Tiếp đó, như chứng minh cho suy nghĩ của Harry, Nagini uốn éo một hồi rốt cuộc cũng lên tiếng {Đáng chết, đau, đau, đau quá đi!}Voldemort nghe được buồn cười đi đến phía trước, ngón tay khẽ nhúc nhích đề phòng.
Tựa như chỉ cần con rắn hoa lục kia có động tĩnh khác thường liền phóng ra thần chú.
Harry tò mò muốn đi đến phía trước nhìn con rắn lại bị Voldemort chặn lại.“Nó bây giờ còn chưa nghe lời đâu, coi chừng nó lại phóng tới cắn ngươi.”Harry chớp chớp mắt đây là Voldemort quan tâm cậu sao? Hướng Voldemort cười một cái híp mắt, tiểu sư tử ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, bày ra bộ dáng bé ngoan siêu nghe lời, để hai “bạn bè” có cơ hội trao đổi, dù rằng trong cuộc trao đổi này chắc chắn Nagini sẽ chịu thiệt.“Tốt lắm, ta đứng yên đây là được rồi.”Voldemort hài lòng gật đầu, xoay mặt lại đối diện với con rắn còn đang uốn éo vô cùng tức giận đang muốn bò tới cắn hắn.{Tên chết tiệt, dám làm đau lão nương.
Xem ta cắn chết ngươi đây.}Voldemort mặt mày bình tĩnh, đối với lời nói tức giận của Nagini thong thả nhả ra một câu.{Ngươi cứ việc bò tới, dù sao chúng ta cũng đang đi tìm một con rắn về làm thức ăn.
Chẳng hạn như nướng? Hay nên hầm lên nhỉ?}Câu nói ung dung nhẹ nhàng là thế lại khiến con rắn đang bừng bừng lửa giận đột nhiên đình chỉ mọi động tác, cứ như bị trúng thần chú hóa đá.{Sao? Ngươi tự nguyện?}Nagini ban đầu có chút không chắc chắn, lại thấy trước mặt mình chỉ là hai đứa nhỏ tay không vũ khí, ngay cả cành cây cũng không có thì làm sao bắt được nó.
Vậy là dũng khí của nó một lần nữa lại nổi lên.{Nhóc con, lão nương ta mới không nghe lời ngươi.
Ta cắn chết các ngươi.}Voldemort một bộ dáng hoàn toàn không bất ngờ với thái độ này của Nagini, nhẹ nhàng động động ngón trỏ “Hóa đá”Lập tức con rắn cảm thấy toàn thân không thể động đậy, nó kinh hoàng nhìn đứa trẻ có đôi mắt đỏ đến gần nó rồi xách nó lên, nhẹ nhàng như xách một cuộn dây thừng không đáng kể.Voldemort híp mắt cười nhìn nó.
{Vậy bây giờ bắt ngươi được chưa?}Toàn thân không thể động đậy được khiến nó hoảng hốt, lại nhớ tới lời thằng bé này vừa nói liền sợ hãi.
Muốn rưng rưng nhưng nước mắt cũng bị hóa đá, Voldemort làm như phát hiện ra, nhẹ điểm lên đầu nó vậy là mắt nó cử động được.
Nhận thấy đôi mắt được giải phóng, Nagini ra sức chớp chớp mắt, miệng nó như bị hóa đá nên chỉ có thể lấy ánh mắt ra hiệu, ánh nhìn tội nghiệp thiếu điều muốn rơi nước mắt cầu xin.Voldemort nhận thấy phát uy đã đủ liền quăng nó xuống đất rồi hóa giải thần chú, rắn ta thấy toàn thân được giải phóng liền bò rới ngóc đầu lên, cọ cọ chân hắn, còn chưa từ bỏ ý định thì một ngọn lửa xuất hiện ngay bên cạnh đống lá gần nó khiến lập tức co rụt người lại.Nagini bị dọa cho kinh hãi, nằm yên chẳng dám nhúc nhích.
Voldemort vừa lòng nhìn bộ dáng của nó cũng tùy ý nó cọ chân mình.{Ta nghĩ ngươi cũng không không muốn ngọn lửa này đốt lên người ngươi đâu nhỉ?} Voldemort còn rất nhàm chán uy hiếp.Con rắn hoa lục vội vàng gật mạnh đầu, bây giờ nó đã hoàn toàn không dám trái lời, ngọn lửa từ hư không lúc nãy vẫn còn đang cháy gần ngay trước mắt nó đây.
Nó cũng không dám đắc tội với thằng nhóc mắt đỏ này.
Đặc biệt lúc hắn cười làm nó cảm thấy ớn lạnh.“Ha ha ha…”Lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười rất không hợp thời, một người một rắn quay đầu nhìn lại, tiểu sư tử mắt xanh nào đó ôm bụng cười thắt ruột, nước mắt chực trào.
Voldemort nhìn thấy Harry cười lớn như ánh mặt trời mùa hạ, rực rỡ đến chói mắt, gương mặt nho nhỏ của trẻ con bừng sáng khiến không khí lạnh lẽo của cuối thu này trở nên ấm áp làm hắn có chút ngây ngẩn.Nagini nhìn cậu bé có đôi mắt xanh đang cười đến gập người lại nhìn đến đứa nhỏ có đôi mắt đỏ đang nhìn không chớp mắt, lấy trí tuệ hiện tại của nó thì nó chỉ nghĩ rằng, đứa nhỏ này không hài lòng khi đứa nhỏ kia cười như thế.Mà để lấy lòng đứa nhỏ đáng sợ này nó cần làm một chuyện có lợi với cậu nhóc đó, cho rằng cậu ta không thích thằng nhóc đang cười thì nó sẽ cắn một phát.
Nghĩ vậy, Nagini liền bò tới, ác ý trong mắt không cần nhìn cũng biết.Định bụng sẽ tới cắn con người ta một miếng lại không nghĩ tới cậu bé này lại nói :”{Ta có thể nghĩ ngươi không muốn nếm thử ngọn lửa của Voldemort nhưng lại muốn nếm thử ngọn lửa của ta sao?}”Con rắn lập tức dừng động tác bởi vì trên ngón tay của cậu bé mắt xanh kia đang có ngọn lửa cháy bưng bừng.
Thấy ngọn lửa từ trên tay cậu nhóc rớt xuống đám lá trước mặt nó khiến chúng bùng cháy lên, Nagini quấn quýt bò lại về chân của Voldemort, quấn chặt!{Sao thế? Sợ rồi?} Harry cười hỏi.Nagini gật đầu liên tục, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng: “{Khoan đã, như thế nào các ngươi lại có thể nói chuyện với ta? Các ngươi là Xà Khẩu?}”Voldemort túm nó lên, vỗ vỗ đầu nhỏ của nó.{Ngươi không cần chú ý nhiều chuyện như vậy, việc ngươi cần biết chính là nhận thức chủ nhân là được rồi.
Mà ta, chính là chủ nhân của ngươi.
Hiểu chưa?}Nagini ngoan ngoãn gật đầu, nếu người này là Xà Khẩu vậy thì nó lại càng không có lí do nào làm hại được.
Mà cậu bé kia….Thấy Nagini chớp chớp mắt nhìn Harry, Voldemort đột nhiên có chút không thỏa mái, như thế nào con rắn của mình lại đi nhìn chằm chằm vào đối thủ kiếp trước của mình.Chọt chọt cái đầu nhỏ khiến Nagini phải tỉnh táo lại nhìn mình, Voldemort rất không hài lòng đánh nhẹ đầu nó một cái {Ta mới là chủ nhân của ngươi, không được nhìn cậu ta như thế!}{Cậu ta cũng là Xà Khẩu!} Nagini nhanh chóng nói ra nguyên nhân vì sao mình để ý Harry.
Ừ, sao nó cảm thấy ánh mắt của chủ nhân lạnh lẽo như phóng điện vậy?{Không cần quan tâm đến cậu ta, chỉ cần đừng cắn lộn xộn là ổn rồi.} Voldemort căn dặn.{Vâng.} Biết không nên nhiều lời, Nagini rất hiểu biết gật đầu.Voldemort thỏa mãn, nói tiếp {Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ gọi ngươi là Nagini.
Ngươi phải đi theo chúng ta, hiểu không?}Nagini lại gật gật đầu.
Nó có tên? Có chủ nhân? Chủ nhân lại là một Xà Khẩu?Ô? Lạ lùng!{Gọi chủ nhân} Voldemort điểm điểm đầu nó, Nagini lập tức nghe theo {Chủ nhân}{Tốt lắm} Voldemort phi thường hài lòng, lập tức một vòng tròn ma thuật hiện lên giữa đôi mắt rồi biến mất, minh chứng cho khế ước nhận sủng vật của Voldemort hoàn thành.
{Được rồi, đi theo chúng ta nào!}Nagini uốn lượn lên cánh tay của Voldemort, hắn thong thả nói: “{Nếu ngươi dám có ý nghĩ nào khác thì hãy lập tức nhớ đến ta sẽ cho ngươi trở thành con rắn nướng bất cứ lúc nào}.”Lập tức nhận thấy một sự cứng ngắc từ phía rắn nhỏ.Voldemort tâm tình rất tốt thả tay áo xuống, trước khi tầm mắt của mình bị chắn lại, Nagini còn thấy chủ nhân mới của mình cười với cậu bé này rất dịu dàng.Lúc nãy một câu, hai câu cũng là “chúng ta”, lại còn cười như vậy.
Rốt cuộc thì cậu bé mắt xanh này cũng là chủ của nó phải không? Phải không?—————-Gần đến cô nhi viện, Harry tung ra vài lá bùa che mắt.
Dù sao bây giờ cũng chỉ mới là cuối thu, áo quần bọn họ mặc không đủ dày để che đi sự kì lạ trên tay Voldemort.
Cô nhi viện vốn chẳng ưa bọn họ, nếu lần này để bọn họ kiếm thêm chuyện chẳng phải mất nhiều hơn được?Voldemort nhìn Harry muốn tung bùa chú với cánh tay mình, liền tự nhiên nâng tay lên cao một chút cho cậu dễ dàng thực hiện mà Harry làm xong cũng thực tự nhiên chỉnh chỉnh lại tay áo của Voldemort.Cả hai không hề phát hiện ra thái độ của mình đối với người kia có sự thay đổi.
Một người chỉ đơn thuần nghĩ đến chuyện che chắn, một người lại đơn giản nghĩ rằng không phải nâng cao cánh tay, cả hai không hơn cũng chẳng kém chẳng nghĩ gì sâu xa lại không hẹn mà đồng thời ăn ý.Nhìn đến cảnh này, chẳng ai nghĩ hai đứa trẻ này lại là kẻ thù sống chết của nhau.Về đến phòng, cả hai thong thả từ từ đóng cửa, thái độ không khác bình thường là bao.
Thật ra, cả hai chẳng ai có chút cảm giác tội lỗi nào khi thả một con rắn nọc độc đầy người trong một bầy trẻ cô nhi viện.
Dù sao, Nagini thật ra mà nói cũng là một con rắn…rất nghe lời – Chỉ cần đe dọa nó một chút là được.Harry trèo lên giường ôm gối, đôi mắt xanh chớp chớp nhìn Voldemort: “Voldemort, ta muốn ngủ!”Voldemort rất tự nhiên mà nhích người lên một chút, chừa ra một khoảng cho Harry nằm thỏa mái rồi vén tay áo lên, để Nagini bò vào một góc ,”{Ngươi ngủ ở đây, còn nữa, không có lệnh của ta, không được tùy ý cắn bất cứ tên nào ở cô nhi viện này.
Nhưng ngươi cũng không nên để tên nào thấy được mình.
Hiểu?}”{Vâng.
Nhưng nếu lỡ như bị phát hiện thì thế nào?} Nagini hỏi lại.Lông mày Voldemort khẽ nhướng, trực tiếp hạ lệnh: “{Chẳng thế nào cả.
Cắn chết hắn!}”.
Hắn là Chúa Tể Hắc Ám, cái chuyện đơn giản này cũng chẳng cần tý cảm xúc nào đâu.{Ồ} Ngay khi Nagini chuẩn bị gật đầu thì Voldemort cùng nó bị Harry đá một cước.
Harry hung dữ trừng đôi mắt đẹp lên nhìn cả hai: “{Voldemort, ngươi nói cái gì vậy hả?}”{Hừ} Voldemort không hài lòng hừ một tiếng nhưng không nói gì, chỉ xê dịch ra xa khỏi tầm đá của Harry, rất không vừa ý bồi lại cho Nagini một câu {Được rồi, ngươi cứ theo bên người chúng ta là được.}Nagini {….} – Rốt cuộc, cậu bé mắt xanh kia cũng là chủ nó phải không?Cứ như vậy, Nagini trốn trong phòng của hai đứa trẻ mà nó nhận thức là chủ của mình, phải nói, dù là hai đứa nhỏ nhưng Nagini không biết vì sao, cứ cảm thấy suy nghĩ và ánh mắt của cả hai đứa đều không giống con nít bình thường.Nhất là cậu chủ của nó – Voldemort!Nagini thật sự là một con rắn rất nhạy cảm, nó nhanh chóng phát hiện sự khác biệt rất lớn của đứa bé chỉ mới vài tuổi đang làm chủ nhân của nó.
Trên người đứa trẻ này, nó cảm nhận một luồng nguy hiểm rất mãnh liệt, đặc biệt là khi đối mặt với tất cả đám người trong ngôi nhà lớn tên là “cô nhi viện” này.
Ngoại trừ một người, không sai, là với cậu bé tên Harry.Đứa nhỏ tên Harry này, Nagini có một cảm giác khá kì lạ với cậu ta, nếu như nói Voldemort là chủ của nó, Harry này không hề liên quan nhưng nếu như nó làm trái ý của Harry, Voldemort liền cho nó nhịn đói hôm đó.Nagini thật không hiểu nổi, không phải chủ nhân nó luôn xung đột với cậu nhóc này sao, hoàn toàn chẳng nói lời ngon ngọt nào, suốt ngày câu nói nào cũng có thể làm bọn họ trừng mắt với nhau, thế mà nó dám trái lời Harry, Voldemort liền phạt nó.Chỉ hai tháng sau, Nagini đã tự đúc cho mình một kết luận, dù cậu chủ của nó có gây sự với đứa trẻ tên Harry hay không thì nó cũng không được ngỗ nghịch với cậu ta.
Hơn nữa, dù cậu bé này khá hiền lành, nhưng trực giác của một độc xà như nó cho hay, đứa trẻ này cũng giống như chủ nhân hiện giờ của nó, đều là loại người không dễ chọc.Harry chọt chọt Nagini đang cuốn lấy cánh tay Voldemort, mặc kệ nó không phản ứng vẫn không biết chán mà chọc phá con rắn tội nghiệp.
Voldemort trừng cậu, che chắn cho Nagini: “Đừng nghịch nữa, để nó ngủ đi.”Mùa đông lạnh băng đều đã tới, thời gian ngủ đông của Nagini trễ hơn những con rắn khác nhưng dù sao bản chất nó cũng là động vật máu lạnh, đấu không lại bản năng.
Voldemort và Harry khi nào đến giờ ăn thấy nó mơ màng tỉnh lại thì đút cho nó vài miếng thức ăn trong khẩu phần của bọn họ, còn lại đều giúp nó ủ ấm bằng nhiệt độ cơ thể mình.
Nagini đặc biệt thích ngủ trên cánh tay của Harry nhưng nó lại chịu không nổi ánh nhìn sát khí của Voldemort.Thân nhiệt Voldemort khá thấp, cũng chỉ ấm hơn của nó nên Nagini thực thích quấn trên cánh tay Harry, nhưng hiển nhiên, cậu chủ của nó vô cùng mất hứng.“Nagini muốn ngủ như vậy đến khi nào?” Harry khó hiểu lầm bầm, cậu không biết Nagini còn phải ngủ đông đến lúc nào, bây giờ đã là mùa xuân rồi đó.Voldemort không thèm nhiều lời với cậu, hôm qua mới “mừng” sinh nhật hắn, hôm nay vừa mới là ngày đầu năm, người kia lại giục Nagini thức dậy.
Cái tên thiếu kiến thức thông thường này khi nào rảnh rỗi hắn phải giúp tên nhóc này bổ sung kiến thức cơ bản mới được!Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Voldemort hoàn toàn không tính tới chuyện bản thân vì sao phải giúp tên nhóc mà mình cảm thấy phiền phức đó bổ sung kiến thức.Voldemort lúc này cũng chẳng có sự yêu thích hay luyến tiếc gì sất, hắn chỉ cảm thấy, cùng với tên nhóc này cũng không tồi nhưng Potter rất không biết quy củ, cứ thích ở trước mặt hắn ồn ào những chuyện không đâu.Rất đáng ghét!Voldemort đôi khi tức giận muốn nổi điên sẽ suy nghĩ không dưới một vạn cách làm sao trừng phạt thằng nhóc không biết nghe lời này, đáng tiếc không có cách nào dùng được.
Thỉnh thoảng bị Harry chọc tức đến mức hắn nổi lên ý nghĩ không biết có tên nào tới trừng phạt thằng nhóc không nghe lời này giúp mình để hắn được yên tĩnh vài ngày.Voldemort nghĩ, bản thân sẽ thật vui vẻ đứng bên cạnh nhìn tên nhóc này bị quăng vào căn phòng tối – nỗi sợ của toàn thể đứa trẻ ở đây, và đương nhiên, cũng là nơi hắn căm hận muốn hủy nhất trong cô nhi viện này – hắn muốn cho tên nhóc này thử cảm giác bị nhốt, ít nhất là…vài ngày.Thế mà khi ngày đó đến, đừng nói là vài ngày, ngay khi biết tin Harry bị nhốt, Voldemort liền không kiên nể gì mà trước mặt vị tài trợ chính của cô nhi viện kia dọa cho hắn sợ đến mức suýt ngất, còn luôn miệng gọi “quái vật”, “quái vật”.Voldemort lạnh lùng nhìn người đàn ông béo múp, ăn mặc một thân vest sóc đen trắng, ria mép hai bên đang hoảng sợ nhìn hắn.
Trong lòng thầm trách bản thân vì sao lại quên đi sự kiện sẽ diễn ra sắp tới, nhìn người đàn ông này hắn mới nhớ ra sắp tới sẽ có loại “chuyện vui” gì.
Năm tháng trôi đi, ở cạnh con sư tử ngu đần kia khiến hắn cũng bị lây nhiễm năng lực trí tuệ kém rồi.Còn đang suy nghĩ, đột nhiên sau cổ nhói lên, trước mắt Voldemort liền tối sầm.
Trước khi hắn hoàn toàn mất ý thức còn không quên xoay người nhìn kẻ ám toán mình.
Lại là đứa con gái chua ngoa thích tìm hắn gây chuyện.Tốt lắm Laura, ta sẽ để cô nếm trải cái gì gọi là sự trả thù của ta!.