Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tận đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, không khí mới yên tĩnh trở lại.
Trên cơ bản, mỗi tiết học giáo viên sẽ hỏi cô là ai, còn có người hoài nghi cô nhờ người tới học giúp.
Làm ơn! Cô có ngu thế nào cũng sẽ không tìm một người khác xa một trời một vực để học thay đâu!
Đảo mắt đã tới buổi chiều, trừ việc trong tiết bị giáo viên nghi vấn, tới năm phút giải lao, cô cũng bị vây xem.
Cơ hồ mỗi người đều tới lớp F một lần, giống như chiêm ngưỡng kì quan hiếm thấy vậy.
Diệp Oản Oản chống cằm nói thầm: “Có thể thu vé vào cửa xem người không nhỉ?”
Tư Hạ nghe vậy thì chớp mắt nhìn cô: “Tôi cảm thấy nếu tôi và cậu cùng nhau hợp tác, hai chúng ta sẽ nhanh chóng phát tài.”
Diệp Oản Oản: “…”
“Oa, tuyết rơi rồi.” Lúc này, không biết ai hô lớn một tiếng.
Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy tuyết đã bắt đầu đầu bay khắp trời.
Thời tiết tháng ba quả nhiên thay đổi thất thường, ngày hôm qua vẫn nắng như giữa hè, hôm nay lại có tuyết rơi, trên người cô vẫn còn mặc một bộ váy mỏng đây.
Chỉ mới một tiết học, tuyết bên ngoài đã rơi trắng xóa, đảo mắt đã thấy lan can và mặt đất phủ một màu trắng tinh.
Thật là lạnh.
Ngay cả kí túc xá của cô cũng không có quần áo ấm, tất cả đều là quần áo của mùa hè, ngay cả một cái áo khoác cũng không có.
May mà hôm nay mọi người cũng không khác cô là mấy, phần lớn đều mặc áo tay ngắn, lúc này đều bị lạnh đến nổi da gà.
Tư Hạ liếc cô một cái: “Lạnh không?”
Diệp Oản Oản: “Vô nghĩa.”
Tư Hạ thở dài: “Lạnh cũng không có cách gì, tôi chỉ mặc một cái áo, nếu cho cậu sợ rằng sẽ khó giữ được trinh tiết.”
Diệp Oản Oản: “….” Ha hả, cảm ơn, không cần!
Tư Hạ nói xong, đột nhiên nhìn thoáng qua cửa sổ: “Nhưng mà, sắp có người kéo đại quân đem đồ tới rồi.”
Cái gì mà kéo đại quân đem đồ đến?
Tư Hạ vừa dứt lời, ở cửa liền có một nam sinh có làn da trắng nõn đứng trước cửa, lắp bắp nhìn Diệp Oản Oản: “Học… Học tỷ, em là Trương Thụy của lớp 11. Thời tiết lạnh như thế này, hôm nay chị ăn mặc quá ít, như vậy sẽ sinh bệnh, chị… mặc cái này đi.”
“Tên tiểu hài tử ở đâu chạy đến địa bàn của chúng ta đoạt hoa khôi vậy?” Nam sinh trong lớp lập tức ồn ào.
Vì thế, trong chốc lát Diệp Oản Oản liền nhận được một đống quần áo.
“Cảm ơn, không cần, tôi không lạnh.”
“Sao lại không lạnh được, cơ thể của chị đã run hết cả rồi.”
“Một lát tôi về kí túc xá lấy đồ là ổn rồi.”
“Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, đi không tiện đâu.”
“Thật sự không cần.”
Diệp Oản Oản đang ở bên này từ chối. Phía bên kia, Tư Hạ cũng được một đội quân nữ hùng hậu tặng đồ.
Một nữ sinh nũng nịu cầm một chiếc áo khoác đen đứng trước mặt Tư Hạ: “Tư Hạ, sao cậu lại mặc ít như vậy? Cậu chỉ vừa mới khỏi bệnh, không thể bị cảm lạnh nữa, cậu mặc áo này đi, đây là áo tớ vừa mượn của anh trai tớ đấy.”
Tư Hạ nhàn nhạt mở miệng: “Không cần, tôi không có thói quen mặc quần áo của người khác.”
“À, được, vậy được rồi.” Nữ sinh thất vọng cầm quần áo rời đi. Những nữ sinh đang nóng lòng muốn thử thấy vậy cũng biết điều mà rời đi.
Diệp Oản Oản đang chiến đấu hăng hái, thấy vậy thì hơi khâm phục.
Lợi hại nha! Chỉ một câu liền đẩy lùi được quân địch.
Tư Hạ như thể biết cô đang nghĩ gì, trong nháy mắt khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Thế nào? Muốn biết kinh nghiệm không? Kêu một tiếng anh, tôi sẽ dạy cho cậu.”
Khóe miệng Diệp Oản Oản run rẩy: “Kêu cái đại gia cậu!”
Ai muốn học thứ thao tác này!
“Hắc xì!” Diệp Oản Oản vừa nói xong đã bị gió lạnh thổi đến cảm lạnh.
Không có cách gì mà. Cô ngồi ở hàng đầu tiên ngay bên cạnh cửa ra vào, lúc này cửa lại không đóng, cô đương nhiên ăn trọn gió lạnh ở bên ngoài.
Bởi vì thời tiết đột nhiên thay đổi, lúc này đã có không ít gia đình tự mình hoặc sai người hầu trong nhà đưa quần áo đến cho con cháu.
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ không biết có nên về kí túc xá lấy thêm áo mặc vào hay không, đột nhiên ánh mắt lướt qua khu A ở đối diện, phát hiện một hình bóng quen thuộc.
Nhìn thấy người nọ, sắc mặt của Diệp Oản Oản trong nháy mắt liền thay đổi, vội đứng lên.
Anh trai…
Chỉ thấy Trầm Mộng Kỳ mặc một bộ váy tay ngắn màu hồng nhạt từ ban công đi ra, Diệp Mộ Phàm cầm một cái áo bông trong tay, mặc cho cô ta. Anh ấy bao bọc hai bàn tay của Trầm Mộng Kỳ lại, sau đó khuôn mặt thoáng lên vẻ đau lòng cùng cô ta nói gì đó.
Diệp Oản Oản như người mất hồn ngơ ngẩn nhìn một màn kia, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ ửng.
Tư Hạ lập tức phát hiện Diệp Oản Oản khác thường, nhíu mày nhìn theo phương hướng của cô. Đầu tiên là thấy Trầm Mộng Kỳ, sau đó thấy được một người đàn ông cao ráo, có khuôn mặt vô cùng tinh xảo đứng bên cạnh cô ta.
Cho dù cậu ta hay bắt bẻ, nhưng cũng không thể không thừa nhận người đàn ông kia là một mỹ nam khó gặp. Hơn nữa khiến cậu ta kinh ngạc hơn nữa là, người kia có khuôn mặt dường như rất quen thuộc, lại có điểm giống với Diệp Oản Oản…
“Nhìn trai đẹp đến phát ngốc rồi sao?” Tư Hạ khó hiểu.
Diệp Oản Oản không có chút phản ứng nào, tầm mắt luôn rơi vào người đàn ông kia. Nhìn anh ra ân cần dặn dò Trầm Mộng Kỳ cái gì đó, nhìn anh ta tiến vào ban công, lại nhìn anh ta đi xuống lầu, nhìn anh ra lái xe rời khỏi cửa lớn của trường học.
Thẳng đến khi chiếc xe kia từ từ biến mất ở trong tuyết trắng, Tư Hạ mới thấy đôi mắt đang đỏ bừng của cô.
Thấy Diệp Oản Oản đột nhiên khóc, Tư Hạ tức khắc bị hoảng sợ: “Đang êm đang đẹp sao cậu lại khóc? Cậu không sao chứ?”
Diệp Oản Oản vẫn nhìn theo phương hướng lúc rời đi của Diệp Mộ Phàm, nước mắt không ngừng trào ra, cô cũng không khống chế được cảm xúc.
Sau một lúc lâu, Diệp Oản Oản từ từ ngồi xuống, ghé mặt vào trên mặt bàn, chôn khuôn mặt tràn đầy nước mắt vào hai bàn tay, bả vai run nhè nhẹ, nhẹ nhàng khóc nức nở lên: “Đồ xấu xa!”
Biết rõ cô và Trầm Mộng Kỳ học cùng trường, biết rõ cô học ở đối diện cô ta. Anh ấy lại đem quần áo cho Trầm Mộng Kỳ, nhưng lại không đưa gì cho mình cả.
Đây là trừng phạt sao?
Nếu đúng như lời anh ấy nói, vậy anh ấy thành công rồi!
Bây giờ cô đã ấm ức, khó chịu đến sắp chết rồi!
Tưởng tượng đến anh trai đã từng yêu thương mình như vậy, hiện tại lại đem tất cả những thứ đó tặng cho Trầm Mộng Kỳ.
Nhưng những việc cố tình này, tất cả đều do cô tự tạo ra.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sống lại cô cảm thấy cảm xúc của mình bị mất khống chế, cô cũng không nghĩ mình sẽ khống chế được, thật sự, quá khó chấp nhận.
Tay chân của Tư Hạ luống cuống, vội mở miệng: “Diệp Oản Oản, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Đồ xấu xa là ai, ai là người xấu… Aiz, cậu đừng khóc mà.”
Người bên tai vẫn không ngừng hỏi han, Diệp Oản Oản đã đau đầu sắp chết rồi: “Cậu đừng đụng tôi, tôi im lặng khóc cũng không được sao?”
Tư Hạ mấp máy môi, nhìn chằm chằm cô gái nằm gục trên bàn, nhỏ giọng thì thầm: “Lão tử thật là sợ cậu.”
Nói xong, cậu ta nắm vạt áo thun của mình, nhanh chóng kéo lên, lưu loát cởϊ áσ khoác lên người Diệp Oản Oản.
Không khí im lặng khoảng tầm mười giây sau đó, nhìn nửa phần thân trên của Tư Hạ, từ cơ bụng, đến xương quai xanh…
Toàn bộ nữ sinh trong lớp hét lên giống như bom nguyên tử phát nổ vậy: “A a a a a a a!!!”