Anh ta trông thấy một đôi mắt hồ ly.
Trắng đen rõ ràng, trong suốt tươi sáng.
Cô gái có đôi mắt hơi cong, đôi mắt lộ nét cười, nhưng nụ cười cũng không chạm đến đáy mắt.
Úc Diệu sững sờ tại chỗ, nhất thời không lấy lại được tinh thần.
Tiểu Bạch vẫn ngồi xổm trên ghế, đầu của nó thò ra phía sau bức bình phong.
Nó hơi nghi hoặc liếm móng vuốt, gào một tiếng.
Chủ của nó đeo khẩu trang làm gì?
Hừ.
Nó không muốn nhìn cô nữa.
“Khuynh Khuynh!” Úc Đường lại giãy giụa, “Giúp tôi gọi điện thoại.”
Không cần phải nói xưng hô, Tư Phù Khuynh đương nhiêu cũng biết Úc Đường kêu cô gọi cho ai.
Úc Tịch Hành.
Mặc dù trước đây Tư Phù Khuynh chỉ nghe nói về ba gia tộc lớn ở Đại Hạ, cho dù gia tộc lớn như thế nào, cô cũng chưa bao giờ nghe về nó.
Nhưng cô biết, miễn là có nhiều người sống chung trong một mái nhà, chắc chắn sẽ có nhiều tranh chấp.
Hành tung của Úc Tịch Hành không thể bị bại lộ.
Tư Phù Khuynh cũng không lấy điện thoại ra, côi cười cười, khá lịch sự nói: “Làm phiền nhường một chút.”
Úc Diệu cau mày: “Cô….”
Tư Phù Khuynh nghiêng người về phía trước vài bước, đưa tay ra.
Úc Diệu còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên tay bị mất sức lực, không tự chủ được mà buông ra.
Trong nháy mắt, Úc Đường đã được Tư Phù Khuynh kéo ra phía sau.
“Này, tôi nói…” Tư Phù Khuynh lười biếng nâng cằm, “Anh quấy rối bạn của tôi là có ý gì?”
Hai tay Úc Diệu vẫn tê dại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Anh ta chỉ nhớ cô gái kia lật dọc xương trụ và xương cổ tay của anh, hình như bóp chặt một huyệt đạo nào đó, dễ dàng ép anh ta buông tay Úc Đường.
Người luyện võ.
Không có gia đình hay thế lực nào ở Lâm Thành có liên quan đến võ thuật.
Úc Đường thường xuyên chạy loạn bên ngoài, việc anh không biết những người xung quanh cô là hình thường.
Nhưng cô gái này trông bằng tuổi Úc Đường, đệ tử của môn phái nào mà lại có thủ đoạn như vậy?
“Xin lỗi, đây là em gái tôi.” Úc Diệu cau mày, thở dài, “Đây là hiểu lầm.”
“Phải không?” Tư Phù Khuynh liếc nhìn cổ tay đỏ ửng của Úc Đường, mỉm cười: “Đối với một cô gái mà thô lỗ như vậy, cũng không giống là hiểu lầm?”
Vẻ mặt của Úc Diệu thay đổi, có một chút bối rối.
Anh ta mím môi, hạ giọng: “Thật xin lỗi.”
Úc Đường hơi kinh ngạc.
Vì lý do gia đình, cô thật sự không thích ở nhà, nhưng cô cũng hiểu rõ tính khí của các anh, chị, chú trong nhà.
Chú Cửu của cô thân phận thần bí thì tạm thời không nói.
Úc Diệu luôn luôn kiêu ngạo.
Vì vụ bắt cóc khi còn nhỏ và chứng mất ngôn ngữ anh ta mắc phải trong một thời gian dài, anh ta có lòng tự trọng cực cao.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh xin lỗi.
“Bất kể thế nào, em đã tự mình rời khỏi Tư Cửu thành.” Úc Diệu hạ giọng, “Em cũng phải nói với chú năm và ông nội, em có trở về hay không là việc của riêng em, đừng làm họ lo lắng.”
“Bọn họ còn ước rằng em đi.” Úc Đường hừ lạnh một tiếng, cô nắm lấy cánh tay của Tư Phù Khuynh, phớt lờ Úc Diệu, “Khuynh Khuynh, chúng ta gói lại, mang về nhà ăn.”
Tư Phù Khuynh ừ một tiếng, đặt con cho nhỏ vẫn đang xem náo nhiệt vào túi, rời đi cùng Úc Đường.
Tiểu Bạch: “…..”
Hú hú hú, nó không thể thở được.
Úc Diệu vẫn còn sững sờ, đến khi Tư Phù Khuynh rời đi một lúc lâu, anh ta mới dần hoàn hồn.
Kỳ lạ.
Cô gái đó có một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt, khiến anh không thể không muốn lại gần.
Úc Diệu đút điện thoại vào túi, thở dài nặng nề.
Anh ta phải tìm được Quỷ Thủ Thiên Y.
***
Trên đường.
“Chán chết đi được.” Úc Đường rất buồn bực, “Vất vả mới được ra ngoài ăn cơm, cuối cùng vẫn gặp người của Úc gia.”
“Hửm?” Tư Phù Khuynh một tay xoa đầu con chó Tỳ Hưu nào đó, giương mắt: “Chú Cửu của cô không phải người Úc gia sao?”
“Chú Cửu và những người khác không giống nhau.” Úc Đường lắc đầu, “Nói thế nào nhỉ, chú Cửu mặc dù tính tình lạnh như băng, nhưng chú ấy rất giỏi chăm sóc người khác.”
“Nhưng ở cùng chú Cửu có áp lực quá lớn, chú nhìn tôi một cái, tôi còn tưởng rằng sáng nay phải đi bái kiến hoàng thượng, thật sự nên mời chú ấy đi đóng phim cổ trang.”
“Ông chủ đúng là quan tâm đến mọi người.” Tư Phù Khuynh lúc này mới nhớ lại, “Nói đến, tôi dường như đã gặp anh ba của cô.”
“Tôi vẫn muốn hỏi cô!” Úc Đường cũng đột nhiên nhớ tới, “Không phải trên mạng nói cô vì anh ba của tôi mà tiến vào giới giải trí sao?”
Cô lắp bắp: “Kết quả, cô còn không nhận ra anh ta.”
“Những thứ trên mạng, có thể có mấy phần là thật.” Tư Phù Khuynh thờ ơ, “Cô xem, tôi đã gặp người đàn ông hoàn mỹ như chú Cửu của cô, còn theo đuổi người khác làm gì?”
“Cũng đúng nha.” Úc Đường nắm chặt tay, “Khuynh Khuynh, cô đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô theo đuổi chú Cửu!”
Tư Phù Khuynh, người chưa nói chữ “tiền”: “…….”
Tiểu Bạch rên rỉ vài tiếng, duỗi móng vuốt mềm oặt ra vỗ vai cô.
Tư Phù Khuynh lạnh lùng cười, “Không có, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Mặt dây chuyền vàng đáng giá duy nhất của cô cũng đã bị ăn!
Thứ ngu ngốc!
Úc Đường rất tò mò: “Khuynh Khuynh, nó nói gì vậy?”
“Nó nói nó muốn lăn trong vũng bùn, tôi không cho.”
“Ái chà, lúc nãy quên nói bác sĩ thú y kiểm tra não của nó.”
Tiểu Bạch: “……”
Làm mất uy tín của nó.
Cẩu chủ nhân đáng ghét.
***
Ngày thứ hai.
Căn cứ huấn luyện .
Lớp huấn luyện chính thức bắt đầu.
Có sáu thực tập sinh dưới trướng Tư Phù Khuynh, những thực tập sinh chọn rời đi hoặc là đến lớp Lâm Khánh Nhan nghe giản, hoặc là chọn tự luyện tập.
“Rất tốt, thả lỏng.” Tư Phù Khuynh chậm rãi duỗi người, cô nheo đôi mắt hồ ly, gật đầu, “Sáu người, vừa đủ một nhóm, cũng thuận tiện để huấn luyện.”
Ngoài các buổi battle (quyết đấu) cá nhân trong các màn diễn sau.
Ngoài ra, còn có các cuộc thi giữa các nhóm.
Cuối cùng, các ứng cử viên cho việc ra mắt trong tương lai sẽ thành lập một nhóm nhạc nam, làm việc theo nhóm cũng rất quan trọng.
“Tư, cô Tư…” Một thực tập sinh giơ tay, giọng nói yếu ớt, “Tôi, tôi không thể nhảy.”
“Điều đó không quan trọng.” Tư Phù Khuynh chỉ vào Hứa Tích Vân, “Cậu ấy cũng chưa từng tập qua, vừa bắt đầu đã nhảy như một con khỉ đột, giờ đã nhìn như người rồi.”
Hứa Tích Vân: “……”
Đừng nói những chuyện này trước mặt nhiều người như vậy!
“Các người, đến đây để ra mắt và thực hiện ước mơ của mình.” Tư Phù Khuynh ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Có thể nhìn các nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu quốc tế, dù là ca sĩ cũng sẽ biết nhảy.”
“Để thành công trở thành một thành viên của nhóm nhạc nam, tôi yêu cầu các người phải học tất cả các kỹ năng hát, nhảy và rap.”
Câu này vừa nói ra, các thực tập sinh đều sửng sốt.
Ngay cả động tác của Tạ Ngọc cũng dừng lại.
Hứa Tích Vân há to miệng: “Tư, cô Tư cũng có thể hát và đọc rap?”
Tư Phù Khuynh suy nghĩ: “Có biết một chút.”
Vài thực tập sinh nhìn nhau: “Liệu có quá muộn để học mọi thứ không?”
Bây giờ họ chỉ là thực tập sinh, ngay cả việc ra mắt vẫn còn xa, sao có thể nghĩ đến chuyện quốc tế?
“Sẽ không.” Tư Phù Khuynh bình tĩnh nói, “Tôi sẽ thu xếp, còn thời gian hai tháng để huấn luyện, đủ rồi.”
Chuông điện thoại vang lên vào lúc này.
Tư Phù Khuynh chỉ liếc nhìn, trực tiếp nhấn tắt.
Tạ Ngọc bên cạnh có thị lực tốt, nhìn thấy hai từ “Chị Phùng”.
Anh mơ hồ nhớ rằng người quản lý của Starry Girls họ Phùng.
Tạ Ngọc lùi về sau một bước, khách khí nói: “Cô Tư không nhận điện thoại sao?”
“Không, đừng quan tâm đến chị ta.” Tư Phù Khuynh bỏ điện thoại vào túi, hất cằm, ra hiệu: “Nào, đến phòng tập nhảy, tôi sẽ lập một kế hoạch luyện tập riêng cho các người.”
Sáu người đi theo Tư Phù Khuynh đến phòng tập nhảy.
Vừa bước vào, Hứa Tích Vân đã sửng sốt: “Thiết bị âm thanh và nhạc cụ đâu?”
Anh nhớ rõ vị trí đó, có rất nhiều loa.
Mặc dù nó là một phòng tập nhảy, nhưng cũng có nhiều thứ cần thiết như guitar, bass và organ điện tử.
Sao nó lại đột ngột biến mất?
Tạ Ngọc nheo mắt, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi đi hỏi.”
Anh đến gặp nhân viên hậu cần.
“Ồ, ý cậu là thiết bị âm thanh và nhạc cụ trong Phòng khiêu vũ 2?” Tại bàn làm việc, nhân viên cũng không ngẩng đầu lên, không nóng không lạnh, “Phòng khiêu vũ 1 của cô Lâm không đủ, tất cả đều đã được chuyển đến đó, nếu cậu muốn sử dụng, hãy đợi một lúc.”.