Vương Quốc Màu Xám

Chương 14: Hôn



Tiết mục cô đọc tôi nghe để nghi nhớ lại bắt đầu, nhờ vậy mà Tần Thái cũng học thêm được không ít kiến thức. Và Lã Lương Bác bắt đầu giúp cô hiểu rõ về hoàn cảnh lúc này của chính cô.

“Hiện tại trong Trật Tự có hai chủ nhân, một là sứ giả Yến Trọng Hoan, một là cha tôi.” Mỗi khi nói chuyện cùng cô Lã Lương Bác không bao giờ vòng vo, “Và tiên tri đứng về bên nào thì bên ấy sẽ chiếm thế thượng phong.”

Tần Thái bắt đầu thấy nghi ngờ: “Lã Lương Bác.”

“Hả?”

“Không phải cha anh phái anh tới để thực hiện mĩ nhân kế với tôi đấy chứ?”

Lã Lương Bác bật cười thành tiếng, “Thật vinh hạnh cho tôi khi được cô đánh giá là có tố chất về phương diện ấy, có điều không phải thế. Nơi này linh khí nhiều, ông ấy….hi vọng có thể chữa khỏi mắt cho tôi.”

“Ồ” Tần Thái tỏ vẻ thất vọng, “Tôi còn đang muốn tương kế tựu kế cơ đấy.”

Nụ cười trên môi Lã Lương Bác dần dần biến mất, không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường khiến trái tim người ta cũng đập nhanh hơn. Tần Thái chờ đợi anh ta thổ lộ, nhưng rất lâu chẳng thấy anh ta có động tĩnh gì. Tần Thái là người thẳng thắn, nên cô hỏi luôn: “Tại sao anh không nói gì đó?”

Rất lâu sau Lã Lương Bác mới khẽ đáp: “Người mù mà, không dám.”

Tần Thái hào khí ngất trời: “Anh mù có muốn không?”

Lã Lương Bác lại im lặng, im lặng, cuối cùng mặt đỏ bừng, nghiêm túc đáp: “Muốn!”

Tần Thái lấy hết can đảm, đột ngột nhào tới, không nói không rằng, áp chặt môi mình lên môi Lã Lương Bác. Lã Lương Bác chị bị điện giật, đứng ngây ngốc tại chỗ.Tần Thái mặt đỏ bừng bừng, hôn xong, cô quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy còn vừa ngượng quá hóa giận: Anh ta chỉ là một người mù, Tần Thái mày chạy gì chứ!

Huyết mạch cuồn cuộn dậy sóng, trái tim tuổi trẻ đột nhiên đầy ắp mật ngọt. Tần Thái nằm bò trên giường, cuối cùng cũng đã dám đi đến bước này.

Năm phút sau, bên ngoài có người gõ cửa. Tần Thái thót tim, quả nhiên người đến là Lã Lương Bác, Tần Thái tránh ra nhường đường cho anh vào, đột nhiên anh loạng choạng: Thì ra là vấp phải chiếc dép mà lúc chạy về cô đá ra giữa phòng.

Tần Thái vội đỡ lấy anh, rồi nhanh nhẹn đá chiếc dép vào góc phòng: “Xin lỗi, tôi….”

Lã Lương Bác rõ ràng cũng bị giật mình, vừa rồi suýt nữa anh đã ngã vào người Tần Thái: “Em đã đặt được bẫy trong phòng nhanh như thế sao….”

Anh cảm thán, mặt Tần Thái nón g tới sắp bốc lửa đến nơi, “Đâu có!”

Vừa dứt lời, một đôi tay đã chầm chầm vòng ôm lấy cô.

Lã Lương Bác lần tìm nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn, “Anh đến để đáp lễ.”

Khi môi quấn lấy môi, Tần Thái cố gắng khống chế để mình không run lên, môi Lã Lương Bác nóng rẫy, bàn tay siết chặt em cô, khiến cô cảm thấy không thở nổi.

Khi lưỡi anh thăm dò, theo đuổi, rồi cuối cùng lưỡi quấn chặt lưỡi, Tần Thái có cảm giác như mình đã uống say thật rồi, cả người cô mềm nhũn đổ vào lòng Lã Lương Bác, sau đó cô cảm nhận đươc nhịp đập của trái tim tim anh, còn hoảng loạn hơn cô.

Tới lúc mãnh liệt nhất, đột nhiên Lã Lương Bác buông Tần Thái, quay người đi ra ngoài. Anh có ý né tranh “cái bẫy” mà Tần Thái giăng trước đó, đi áp sát vào tường. Không ngờ Tần Thái vừa đá “cái bãy” về phía đó.

Đúng lúc anh hoảng loạn muốn bỏ trốn cảm xúc thì lại vấp đúng cái bẫy của cô, bộp một tiếng, lần này ngã thật.

Tần Thái vội chạy tới đỡ anh dậy, hơi thở của anh vẫn chưa ổn định, chỉ còn biết cười khổ: “Bẫy của em cũng thật là…..đặt cái nào trúng c ái ấy….”

Tần Thái sợ anh buồn, nên cười đáp lại một cách tự nhiên nhất: “Đương nhiên, ở quê em thường đi bẫy chuột đồng mà.”

Cô ngồi xổm xuống xem kĩ, thấy đầu gối Lã Lương Bác bị trầy da, đột nhiên đau lòng kì lạ, vội đỡ anh ngồi lên ghế sô pha. Trong phòng thứ gì cũng có, cô nhanh chóng tìm thấy hộp thuốc. Bên trong có thuốc cảm, thuốc đỏ, Ugo….

Cô xắn quần Lã Lương Bác lên, ở quê mọi người bị thương đều để tự khỏi, dù bị đứt tay hay bị bỏng cũng không dùng thuốc bao giờ. Cô bối rối: “Dùng Ugo được không?”

Lã Lương Bác điềm đạm đáp: “Xé bông ra, nhúng một ít cồn, dùng cồn rửa vết thương trước hoặc bôi bằng thuốc đỏ cũng được.”

Giống như dạy Tần Thái dùng máy nước nóng, dùng vi tính, anh suy nghĩ chỉ bảo hết sức kĩ càng. Tần Thái vốn đang rất bối rối trước hành động quê mùa của mình. Lúc này Lã Lương Bác ngồi trên ghế sô pha, cô quỳ trước mặt anh, bắt đầu bôi thuốc đỏ lên đầu gối cho anh.

Sau đó cô phát hiện nguyên nhân khiến Lã Lương Bác hoảng loạn phải bỏ chạy, nhưng cô thôn nữ thuần khiết vẫn chưa hiểu lắm: “Trong quần anh đút cái gì mà cộm thế kia?”

Sắc mặt Lã Lương Bác lập tức đỏ mọng tới mức chỉ cần chạm vào là rỉn ra máu, anh đẩy Tần Thái, lần này thì đúng là cướp đường mà chạy. Nhưng rất bất hạnh, anh lại đạp trúng “cái bẫy” đặt chính xác 100% kia, có điều anh vẫn nghiến răng lao ra cửa.

Khi Tần Thái phản ứng lại được chạy đuổi theo, anh đã dùng gậy dò đường đi xuống lầu. Và khi đó Tần Thái mới đột nhiên hiểu ra đấy là thứ gì!

Trời ạ, cô đưa tay lên ôm mặt: Cũng may anh bỏ chạy rồi.

Hôm sau, Lã Lương Bác lên tầng chín muộn một tiếng. Tần Thái đến muộn hai tiếng. Hai người thiếu niên ngượng ngùng ngồi vào chỗ. Tần Thái mặt đỏ tía tai cầm cuốn “Trương Quả Lão thần số”, đọc được mười chương, cô nhận ra Lã Lương Bác hoàn toàn lơ đãng.

Trương Quả Lão: là một trong số 8 vị tiên (Bát Tiên) của Đạo giáo. Cùng với Hán Chung Li và Lã Động Tân, ông là vị tiên có nguyên mẫu là nhân vật có thật trong lịch sử; các vị tiên còn lại chỉ có trong truyền thuyết

“Lã Lương Bác?”

Lã Lương Bác cúi đầu im lặng.

“Lã Lương Bác?!” cô cao giọng.

Lã Lương Bác chẳng ữ hừ.

Tần Thái thấy lạ, trước kia việc chần chừ do dự đều là đặc quyền của cô, từ bao giờ đã bị Lã Lương Bác tiếm quyền rồi?!

Đang định nói tiếp,bất ngờ một đôi tay giữ chặt vai cô, Tần Thái khẽ sững lại, ngay sau đó mặt đã vùi vào lòng anh, anh hôn miết lên trán, lên mũi cô, hai tay Tần Thái túm chặt vạt áo Lã Lương Bác.

“Lương Bác, kính tì vào em.”

“Bỏ ra giúp anh.”

“Ừm.”

Nụ hôn dần sâu hơn, Tần Thái hừ khẽ, “Lúc nào cũng có thể có người lên đấy.”

Lã Lương Bác mặc kệ, cứ ôm riết lấy Tần Thái, nói thế nào cũng không chịu buông.

Trên người Lã Lương Bác có mùi thơm tho sạch sẽ, giống như hương thơm nhàn nhạt của xà phòng còn lưu lại. Tần Thái có cảm giác như mình đang thoát tục thành tiên, cả người bay lên trên mây. Phóng mắt nhìn ra, đầu ngón tay chạm vào cụm mây mêm như bông, cô không thể đứng vững nữa.

“Tần Thái.” Anh nắm tay cô, áp chặt vào ngực mình, giọng khản đặc.

Tần Thái ừm khẽ một tiếng, dùng hết sức lực trả lời anh, cuối cùng anh vùi đầu Tần Thái vào ngực mình, tì cằm lên đầu cô th ở dốc.

Tần Thái lần tay trên ngực anh, chưa bao giờ cô ở gần một người nào như thế, chưa bao giờ cô mê muội ai như thế, cũng chưa bao giờ….dịu dàng yếu đuối như thế này trước mặt bất kỳ ai. Trước kia cô chỉ là một chú chó được cha mẹ mình nuôi, hàng ngày phải chạy đi khắp nơi bán sức, gặp phải người mình không thích thì cắn thì sủa, thỉnh thoảng lại bị “chủ nhà” đánh đòn.

Còn bây giờ, cô là chú mè ngoan ngoãn, chỉ muốn được nằm trong lòng người khác, đợi người ta ve vuốt yêu thương.

Khi hai người ngày ngày quấn quýt bên nhau, thì Trật Tự xảy ra một việc lớn! Bất Ki Các kín như bưng một giọt nước khó lọt trong truyền thuyết lại bị người ngoài đột nhập, hắn còn vô cùng huênh hoang để lại vật chứng, tờ giấy ghi: Mở khóa chuyên nghiệp, số điện thoại: 138000*****

Trật Tự triệu tập cuộc họp khẩn cấp vào giữa đêm, thề phải rửa nỗi nhục lớn này, không ngờ ngày hôm sau, bên dưới tờ giấy mở khóa kia lại có thêm một tờ giấy nữa ghi: Thông tắc bể phốt, số điện thoại: 139000*****

Lãnh đạo của Trật Tự nổi điên, bảo vệ kết hợp với đội bảo vệ của trường trung học kĩ thuật Tam Họa cắt cử canh gác khắp nơi, kết quả, ngày thứ ba, trên tần tám lại xuất hiện một kiệt tác khác: Cho vay tiêu dùng, điện thoại: 134000*****

Cơn thịnh nộ của các vị lãnh đạo trong Trật Tự bắt đầu là điên cuồng, sau thì bi ai, tới giờ đã kiệt quệ…trò khốn kiếp gì thế này…

Cho tới ngày thứ tư, trên cửa lại xuất hiện thêm một mảnh giấy quảng cáo “Rèm cửa nghệ thuật”, thì các vị lãnh đạo của Trật Tự đờ đẫn thật sự: Thời buổi này, bảo vệ chuyên nghiệp tới đâu cũng chẳng chọi nổi với đám chuyên đi dán quảng cáo vặt.

Lã Liệt Thạch ngày nào cũng mang theo người ra ngồi canh ở hành lang, chán nỗi không đủ chuyên nghiệp, nên không bắt được lần nào. Ngược lại còn khiến tầng tám vốn yên tĩnh là thế bỗng dưng hỗn loạn. Hoặc lúc nào cũng có người rình mò ở đấy, hoặc lại mở cuộc họp dưới tầng chín, Tần Thái và Lã Lương Bác bị ảnh hưởng, mấy ngày liên tiếp không dám nói chuyện.

Tần Thái không muốn ở đây trong tình cảnh này. Nhưng Lã Lương Bác không đi, anh vẫn ngồi ở góc cuối cùng, ngày nào cũng đến. Thế là Tần Thái cũng không nỡ không đến, cô đờ đẫn ngồi xuống cái nơi được gọi là bục giản như con rối, nghe Lã Liệt Thạch vạch “kế hoạch tác chiến”, nhưng tâm tư lại phiêu du tận đẩu đâu.

Tần Thái len lén liếc mắt về phía anh, Lã Lương Bác yên lặng ngồi ở hàng cuối cùng, cúi đầu trầm mặc đọc sách, hoàn toàn không quan tâm tới “tạp âm” xung quanh.

Sự phối hợp ăn ý hết sức lặng lẽ, khiến cô cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót: Thực ra Lã Lương Bác còn chán ghét hoàn cảnh này hơn Tần Thái nhiều.

Đến ngày thứ năm thì lãnh đạo của Trật Tự tức phát điên.

Một thần nhân nào đó có lẽ là được rất nhiều nơi thuê, không nói không rằng chạy thẳng một mạch từ tầng một lên tầng tám dán chi chit quảng cáo. Từ làm giấy tờ, chuyển nhượng nhà đất, môi giới hôn nhân, cho thuê mặt tiền đến chữa bệnh lậu, giang mai, vô sinh!

Tầm thường, thật sự quá tầm thường!

Trật Tự cuống lên: Tên dán quảng cáo vặt kia, hắn bị điên thật rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.