Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 3: 3: Thạch Hoa Thôn



Làn khói đã tan hết xuất hiện trước mặt mọi người là một con vật nhỏ.

“Phụt.


“Hahahaha.


“Ôi con thỏ, hahaha.


“Làm tưởng thứ gì ghê gớm lắm, haha.


Những tiếng cười vang lên từ những người chơi, từ những vệ sĩ, từ những người hướng dẫn, kể cả của chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế.

Ông lão sau khi thấy cũng thất vọng, nhưng ông không biểu lộ ra ngoài.

Trần Vũ Phong nhìn con vật được triệu hồi trước mặt cũng rất ba chấm, không ngờ cậu yếu đến nổi chỉ triệu hồi được một con thỏ, tuy nó hoàn toàn không phải con thỏ giống với thế giới cậu.

Con vật được triệu hồi tuy không quá nhỏ, nhưng đối với hình thể của động vật ở thế giới này nó đã bị liệt vào thế yếu.

Cả người nó là một màu trắng, nhìn rất giống thỏ, nhưng đuôi nó khá dài, đầu nó lại giống hổ, hai lỗ tai dảnh lên cao giống như đang nghe ngóng.

“Meo.


Tiếng kêu của nó vang lên, những người chơi xung quanh liền tiếp tục phá lên cười.

Tứ tước Ales Masađơ từ nãy đến giờ mặt đều không thay đổi, sau khi thấy người cuối cùng cũng đã xong liền đứng dậy.

“Sau đây ngài Vu Quan sẽ đứng ra tổng kết.


Ông lão đứng dậy đi vài bước về phía trước, nhìn đám đông phía dưới ông từ tốn nói.

“Chào mừng những nhân tài mới của đông đại lục Alati, bây giờ các người sẽ di chuyển theo lời ta nói.


Những vệ sĩ cùng người hướng dẫn đi xuống nơi những người chơi đang đứng, khi ông lão chỉ đến người nào đó rồi nói, họ sẽ đi đến chỗ người được chỉ rồi dẫn họ đứng sang một bên.

Đến cuối cùng còn dư lại bốn mươi người, Vu Quan nhìn sơ qua sau đó cầm một lá bùa xé rách nó.

Một vòng tròn ma phá hiện ra trước mặt ông khoản năm bước chân.

“Bốn mươi người các ngươi từng người bước vào trong, chúc các ngươi sống tốt.


Trần Vũ Phong đứng trong nhóm bốn mươi người còn dư lại, sau khi ông lão nói xong ai nấy đều chừng chờ không dám bước vào, cậu nhìn người này sau đó nhìn người kia cuối cùng nhìn sang những vệ sĩ lực lưỡng.

“Tuỳ duyên đi.

” Thở dài một tiếng Trần Vũ Phong liền đi ra khỏi nhóm người, sau đó bước vào vòng tròn ma pháp.

Ánh sáng trong vòng tròn chợt loé, đầu óc cậu quay cuồng, nhịn xuống cảm giác nao nao trong người cậu nhắm mắt lại.

Đến khi cảm thấy cả người trở lại bình thường cậu liền mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là một cái cổng được làm đơn sơ bằng thân cây cùng rơm, dựng ở bên cạnh là một tảng đá đứng đề tên Thạch Hoa thôn.

Từ bên trong cánh cổng có một người đang đi ra, sau khi nhìn thấy Trần Vũ Phong đang ngơ ngác đứng liền đi đến.

Một ông lão từ từ xuất hiện trước mắt cậu, khuôn mặt ông đầy hiền từ, mặc một bộ đồ cũ, tay cầm một thân cây làm nạn chống, đi đứng chậm rãi.

Khi ông lão đứng còn cách Trần Vũ Phong năm bước liền dừng lại.

“Xin chào người tới từ phương xa, ta là An Nari trưởng làng của thôn Thạch Hoa.


“Ta đã được thông báo về sự xuất hiện của khách phương xa, từ nay cậu sẽ trở thành một dân làng trong thôn chúng tôi.


“Xin mời cậu theo tôi về nhà để đăng ký.


An Nari nói xong liền xoay người đi, nhưng sau đó vô tình nhìn con thú bên chân cậu liền nhắc nhở “Đúng rồi cậu nhớ bảo thú triệu hồi của cậu không được tấn công linh tinh, nếu không ta chỉ có thể dùng quy tắc làng để xử lý.


Trần Vũ Phong nghe trưởng làng nói liền kinh ngạc nhìn xuống chân, vừa lúc chạm vào ánh mắt ngây thơ của con thú đầu hổ nhưng mình thỏ.

“Ngươi theo ta từ lúc nào thế.


“Meo.


Trần Vũ Phong nghe nó trả lời mà ôm đầu, cậu không hiểu, nó nói gì cậu không hiểu được.

“Meo.

” Nó nhìn cậu ôm đầu mà khó hiểu.

Được rồi là do cậu vô dụng, không hiểu được nó là do cậu, không phải lỗi do chức nghiệp Triệu Hồi Sư.

“Được rồi, để tao ôm mày.


Trần Vũ Phong chấp nhận sự thật cậu không thể giao tiếp với con thú do chính cậu triệu hồi, khẽ khom người ôm nó vào lòng rồi đi theo sau trưởng làng.

Thôn làng được bao bọc bằng một lớp hàng rào bằng cây đơn giản, bao quanh là rừng cây rậm rạp, làng khá đơn sơ mộc mạc, nhà cũng chỉ là mấy cái túp lều nhỏ, dường như họ không thể xây nhà bởi vì quanh năm dã thú đều sẽ tấn công làng vài lần, nhà cửa được xây lên cũng sẽ bởi vậy mà sụp đổ.

dường như người cai quản cũng không mấy quan tâm đ ến cái làng nhỏ xíu này.

“Như cậu đã thấy, làng chúng tôi khá nhỏ, điều kiện sinh sống cũng bình thường, ở đây chúng tôi nhờ trồng trọt cùng săn bắn, nếu trong nhà thiếu thứ gì thì sẽ vào nội thành mua sắm, tuy nội thành không bằng chính thành nhưng nơi đó vẫn sung túc cũng có đủ mọi thứ mà những ngoại thành như chúng tôi cần.


“À đúng rồi cậu không biết nhỉ, nơi này của chúng ta chia thành ngoại thành, nội thành, chính thành.


“Ngoại thành là gồm những thôn làng bên trong rừng rậm, ngoại trừ khu rừng này còn bốn khu rừng khác, mỗi khu rừng có thể từ hai mươi đến bốn mươi ngôi làng lớn nhỏ khác, còn nội thành là nơi sinh sống của quý tộc không thực quyền, tuy được xem là quý tộc nhưng bọn họ không khác gì chúng ta, cũng chỉ là người thường, trên hết nơi đó cũng có chức nghiệp giả, tuy không mấy lợi hại nhưng vẫn được một hai.


“Mà lãnh địa này cũng có bốn nội thành, phía chúng ta gọi là thành Lita, sau cùng là chính thành nơi người cai quản vùng đất này cùng các quý tộc thực quyền sinh sống, mà chức nghiệp giả sinh sống ở nơi này là những người có sức mạnh nhất nhì ở phía đông đại lục này.


“Vậy người cai quản ở đây chắc mạnh lắm.

” Trần Vũ Phong nghe xong không khỏi cảm khái.

An Nari nghe cậu hỏi liền mỉm cười vẻ mặt đầy tự hào “Tất nhiên, ngài ấy là người mạnh nhất ở phía đông đại lục này.


“Thật lợi hại.

” Nghe xong Trần Vũ Phong không biết phải nói gì chỉ có thể khen theo.

Cậu cảm thấy mình bị đưa đến nơi này có lẽ vừa may mắn, vừa bất hạnh.

May mắn vì nơi cậu ở có một người mạnh mẽ như vậy cai quản, mà bất hạnh là vì bị đưa đến một ngôi làng nhỏ xíu này đến cái móng chân của người mạnh mẽ đó cũng không thấy được.

Thật không công bằng mà.

Trần Vũ Phong nhìn trời hét thầm trong lòng, thể chất tầm thường của cậu đúng là đi đâu cũng không thoát khỏi.

Lều của trưởng thôn cách cổng làng không xa, bởi vì là trưởng thôn nên ông phải xây dựng lều ở đầu làng.

An Nari đưa cậu vào lều, nhìn bên ngoài túp lều khá nhỏ nhưng khi vào bên trong nó lại rộng một cách không bình thường, có giường, bàn ghế kệ sách cùng các vật dụng dùng cho bếp núc.

“Không có gì phải ngạc nhiên cả, bên ngoài chỉ là hình thức, bên trong có thể dùng kết giới không gian để tạo kích thước.

” Thấy sự kinh ngạc trong mắt cậu An Nari giải thích.

Những thôn làng sống trong rừng rậm luôn bị thú dữ tấn công, để bảo hộ an toàn cho gia đình cùng tài sản họ phải mua kết giới không gian để tạo kích thước trong lều, tuy thuộc tính của nó khá thấp do số tiền họ bỏ ra không nhiều nhưng cũng đủ để tạo sự an tâm đối với họ.

“Làm sao mới có cái này ạ.

” Trần Vũ Phong quan sát xung quanh, hứng thú bừng bừng hỏi.

“Có thể mua trong nội thành, hoặc chức nghiệp của cậu là Pháp Sư.


Nghe ông nói cậu không khỏi thất vọng, đừng nói chức nghiệp Pháp Sư đến cả tiền cậu còn không có thì làm sao mà mua.

“Đến đây nào, sau khi điền thông tin vào đây, cậu sẽ chính thức trở thành một dân làng trong thôn chúng tôi.

” An Nari gọi Trần Vũ Phong đến cạnh bàn sau đó trải một tấm giấy ra, bên trên có vài điều khoản bắt buộc phải chấp hành.

1: Khi trở thành thôn dân của Thạch Hoa thôn không thể giết thôn dân bừa bãi, nếu thôn dân đó phạm lỗi không thể tha thứ thì tuỳ vào lỗi mà có thể đưa ra hình phạt.

2: Khi trở thành thôn dân của Thạch Hoa thôn cần phải đống thuế nhất định 1 năm cần nộp cho trưởng làng 1000 C.

3: Khi trở thành thôn dân của Thạch Hoa thôn cần phải chung tay bảo vệ làng, không thể ngồi không mà chẳng làm gì.

Đọc xong ba điều khoản trên giấy, Trần Vũ Phong cảm thấy không có vấn đề gì cả liền ký vào.

“Đây là lều của cậu, sau khi vào làng có thể lựa chọn chỗ cậu thích mà dựng lều, không thể cướp lều của người khác, trong thôn làng chúng ta cấm cướp giật nếu không hậu quả tự gánh vác.

” An Nari thấy cậu ký xong liền quăng cho cậu một cái lều sau đó đuổi cậu ra ngoài.

Một tay ôm lều, một tay ôm thú cưng.

Trần Vũ Phong ngơ ngác đứng bên ngoài lều của trưởng làng.

Thở dài một tiếng, xoay người bước vào sâu trong làng.

Dọc đường đi gặp rất nhiều thôn dân, họ nhìn thấy cậu chỉ gật đầu xem như chào hỏi sau đó tiếp tục công việc của mình.

Trần Vũ Phong đi một vòng quanh thôn cuối cùng lựa chọn mảnh đất gần nhất với hàng rào rồi dừng lại dựng lều, những dân làng khác đều dựng lều cách xa hàng rào nên những mảnh đất gần hàng rào đều không có ai ở.

Chọn được đất rồi nhưng cậu lại không biết dựng lều, nhìn cái lều trên tay sau đó nhìn qua thú cưng đang nhảy nhót xung quanh chân.

“Mày biết dựng lều không.


“À mà hỏi nó cũng như không, nhìn hai chân nó xem dù biết dựng cũng không có điều kiện dựng đi.

” Trần Vũ Phong tự hỏi rồi tự trả lời, sau đó nhăn mặt trải tấm liều ra bắt đầu nghiên cứu cách dựng lều.

Một người chỉ đam mê nghệ thuật như cậu chưa bao giờ xem kênh dã ngoại sinh tồn thì làm quái nào biết lều là cái gì nói chi cách dựng lều.

Nhìn bầu trời càng ngày càng khuất sau hàng cây, Trần Vũ Phong cảm thấy hôm nay phải ngủ khách sạn ngàn sao rồi.

“Meo.


“Ngoan, đừng phiền tao.

” Trần Vũ Phong thở dài đẩy đầu thú triệu hồi ra khỏi người cậu, tiếp tục mặt khổ qua mà nghiên cứu lều.

Mặt trời xuống những túp lều xung quanh liền lên đèn, mùi thơm toả ra khắp nơi báo hiệu bữa tối đã sẵn sàng.

Rột, rột, rột.

Tiếng kêu phát ra từ bụng của một người một thú.

Trần Vũ Phong đau khổ ôm bụng, đã một ngày chưa có gì vào bụng, hiện tại ngửi thấy mùi thịt khiến cơn đói của cậu càng không thể nhịn xuống.

Từ xa một chàng trai đi lại gần, trên tay cầm một bát canh thịt, nhìn cậu ôm bụng ngồi xổm trên đất, liền bật cười.

Trần Vũ Phong nghe tiếng liền nhìn qua, thấy chàng trai lạ mặt liền cảnh giác, thú cưng bên người cậu cũng dựng lông lên, một bộ dáng gầm gừ nhưng vì hình thể mà động tác này của nó lại trở nên đáng yêu.

“Xin chào, tôi là Mạnh Nari con trai của trưởng làng.

” Nhìn ra sự đề phòng của cậu chàng trai liền ngừng cười nói.

“Bởi vì hôm nay cậu mới đến nên cha kêu tôi đưa thức ăn đến cho cậu.


Trần Vũ Phong gật đầu rồi nhận bát canh thịt trong tay chàng trai, cậu ăn một nữa sau đó để một nữa cho thú triệu hồi.

Tuy nó khá vô dụng nhưng dù gì cũng là thú triệu hồi của cậu, cậu phải có trách nhiệm nuôi nó.

“Cậu không biết dựng liều à.

” Nhìn cái lều chưa được dựng lên mà trải dài trên đất, Mạnh Nari hỏi.

“Tôi không biết.

” Trần Vũ Phong gật đầu, chuyện này cũng không có gì để giấu diếm.

“Tôi có thể nhờ cậu chỉ tôi cách dựng lều không.


Mặc dù hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn xin sự giúp đỡ của chàng trai, dù sao ngủ trong lều còn đở hơn ngủ bên ngoài không có gì che.

“Haha, cậu không cần câu nệ vậy đâu.

” Nói rồi Mạnh Nari đi đến nhặt cái lều của cậu lên rồi bắt đầu dựng.

Trần Vũ Phong cũng đứng lên phụ một tay, dù gì đây là nơi cậu ngủ sau này, người ta chịu giúp thì cậu cũng không thể mặt dày để người ta làm hết được.

Sau khi lều được dựng xong Mạnh Nari liền tạm biệt cậu.

“Cảm ơn cậu rất nhiều.

” Trần Vũ Phong cúi người.

“Không có gì đâu, không có gì đâu.

” Mạnh Nari liên tục xua tay “Thôi trễ rồi tôi về đây, cái bát cậu cứ giữ lại mà dùng.


“Cảm ơn cậu cùng gia đình cậu rất nhiều.

” Trần Vũ Phong cảm tạ rồi nhìn Mạnh Nari từ từ đi xa.

“Hên quá, tao với mày còn có ăn có chỗ ngủ, không phải nhịn đói, ngủ đất rồi.

” Trần Vũ Phong vui vẻ chạy đến sờ đầu thú triệu hồi.

“Meo.

” Thấy cậu sờ đầu, thú triệu hồi khó hiểu kêu một tiếng.

Trần Vũ Phong cười rồi ôm nó lên đi vào liều.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.