Thâm Tình Không Lưu - Thâm Dạ Mộng

Chương 46: Mây mưa (Phiên ngoại) (hoàn toàn văn)



Lâm Thâm ôm Văn Thư Mặc rời đi, không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Cậu bế anh ra xe của mình rồi vội vàng mở cửa xe nhét anh vào.

“Đừng nhúc nhích.”

Lâm Thâm hơi hối hận vì đã để anh ngồi ở vị trí ghế phó lái, tay chân anh luôn không thành thật, thừa dịp cậu đang lái xe không chú ý là tay anh lại vói vào trong quần áo anh!

Đến đèn đỏ ở ngã tư, dù chỉ còn có mười giây nhưng Lâm Thâm vẫn không chút do dự đè Văn Thư Mặc lên ghế phó lái trao cho anh một nụ hôn sâu lãng mạn kiểu Pháp đúng chuẩn.

Xe chạy, Văn Thư Mặc cũng không động tay động chân với cậu nữa, chắc là an phận rồi.

Ai ngờ Lâm Thâm vừa nghiêng đầu qua xem thì phát hiện Văn Thư Mặc cũng đang nhìn cậu, cặp kính đặt hờ hững trên sống mũi, đôi mắt lấp lánh ánh nước, bờ môi cũng như vừa được thoa lên một lớp mật ong.

Văn Thư Mặc khẽ hé miệng, lộ ra chiếc răng nanh trắng noãn chỉnh tề, anh vươn đầu lưỡi ra liếm từ khóe miệng bên trái đến phần môi trên, rồi lại chậm rãi liếm qua khóe miệng bên phải, sau đó anh khẽ cắn môi một cái.

Sau khi làm xong một loạt hành động khiêu khích đó, Văn Thư Mặc lại xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và khẽ ngâm nga một bài hát.

!!!!!!!!!!

Một loạt dấu chấm than hiện lên trong đầu Lâm Thâm, bây giờ cậu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bàn tay đang nắm chặt vô lăng lúc này chỉ muốn nhào đến xoa nắn làn da của người bên cạnh mình.

Đưa anh về nhà sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Tìm một chỗ ăn sạch anh rồi nói tiếp.

Vừa đúng lúc nhìn thấy ven đường có một cái khách sạn, cậu vội vàng lái vào khu đỗ xe, sau đó cùng Văn Thư Mặc đi vào khách sạn.

“Thật xin lỗi thưa quý khách, đêm nay khách sạn chỉ còn phòng tình nhân thôi ạ.”

Cậu làm gì còn tâm trí quan tâm loại phòng nào, miễn có giường có được, dù sao thì trong xe rất hẹp.

“Chúc quý khách ngủ ngon.”

Chỉ là không biết sao ánh mắt của người phục vụ kia nhìn cậu cứ là lạ? Còn ẩn ẩn một chút sợ hãi?

Đến khi cậu bước vào phòng ngủ thì mới hiểu được thâm ý của người phục vụ!

Giấy dán tường trong phòng toàn bộ đều là màu đỏ làm cho người khác cảm thấy quỷ dị nhưng đồng thời cũng cảm thấy hưng phấn khó tả, giữa phòng là một cái giường hình tròn vô cùng lớn, trần nhà treo rèm bằng vải voan màu hồng phấn phủ xuống, trong tủ nhỏ đầu giường ngoại trừ có sẵn Durex còn có dây thừng, roi da các kiểu!

Văn Thư Mặc thấy Lâm Thâm cứ sững sờ đứng ở cửa thì cầm ly nước đá trong tay nhìn vô thử.

“Chậc.” Anh ghé môi vào tai Lâm Thâm ái muội thổi một cái: “Không ngờ Lâm tổng còn có loại sở thích này nha.”

Lâm Thâm xoay người đè Văn Thư Mặc vào ngực mình, bàn tay hung hăng nhéo đầu v* anh một cái, cố ý hạ thấp giọng nói: “Cậu rất muốn sao?”

“Lâu rồi chúng ta không làm, không lẽ anh không muốn sao?” Văn Thư Mặc vừa nói vừa đẩy cậu ra bước đến bên cạnh giường, đặt ly nước lên tủ đầu giường: “Hay ý anh là anh có hàng ngàn hàng vạn người yêu phục vụ anh mỗi đêm nên anh không cần lo lắng vấn đề này?”

Lâm Thâm cũng bước tới cạnh giường, ngồi xuống ôm Văn Thư Mặc vào trong lồng ngực: “Anh cũng biết trong lòng tôi chỉ có một người.”

“Lâm Thâm, tôi…”

Văn Thư Mặc thừa dịp Lâm Thâm không để ý dùng sức đè Lâm Thâm xuống giường, nhanh chóng ấn còng sắt lên tay cậu rồi khoá lại, sau đó cũng khoá luôn cả hai chân cậu lại.

Lúc cậu đến gần giường thì phát hiện ra bốn cái còng tay bằng sắt này. Bây giờ cả người Lâm Thâm đang bị khoá chặt thành hình chữ “Đại” trên giường, chỉ có cánh tay hơi nâng lên một chút.

Văn Thư Mặc ngồi khoá trên người anh, cúi người tặng cho anh một nụ hôn thật sâu.

“Nếu đã đến đây rồi thì tại sao không hưởng thụ hết mình đi?”

Gương mặt than của Lâm Thâm rốt cuộc cũng nở một nụ cười, nhưng sao nụ cười lại làm cho người khác cảm giác có chút đáng khinh?

Văn Thư Mặc đầu tiên là cởi bỏ quần của mình và Lâm Thâm ra để hai tiểu huynh đệ chạm mặt nhau, phân thân của Lâm Thâm trong không khí càng có tinh thần. Anh cầm thử, suy nghĩ một chút, với cái độ cứng và kích cỡ này có khi nào sẽ đâm chết mình không?

Sau đó anh tháo kính xuống đặt một bên, hai tay đặt lên ngực Lâm Thâm, anh cúi đầu dùng miệng cắn đứt một nút áo sơ mi của anh.

Cả quá trình Cậu làm rất chậm rãi, Lâm Thâm khó chịu nhẫn nhịn, hô hấp cũng dần trở nên nặng nhọc.

Cảm nhận được ngực của cậu phập phồng lên xuống, Văn Thư Mặc ngẩng đầu cười khẽ: “Mới như vậy thôi mà anh đã không nhịn được rồi sao?”

Tốt lắm, bây giờ thì cơ ngực và cơ bụng hoàn mĩ của Lâm Thâm đã hoàn toàn lộ ra trước mắt anh. Không biết anh lấy từ đâu ra một lợi lông chim lớn, bắt đầu chậm rãi từ cổ cậu quét một đường xuống.

Khi anh lướt cọng lông chim qua từng tấc da thịt, nhất là khi lướt qua nách và bẹn là Lâm Thâm lại thở hổn hển, thân thể không khống chế được giãy giụa vài cái, cậu sợ nhột.

Văn Thư Mặc ác ý quét qua một chút, Lâm Thâm cong thắt lưng lên, vô tình khiến cọng lông trên tay cậu chạm đến Tiểu Lâm Thâm.

Văn Thư Mặc ho nhẹ một tiếng, vứt chiếc lông chim trong tay đi, lấy cái ly trên tủ đầu giường, chọn viên đá lớn nhất rồi ngậm vào miệng.

Cậu ngậm viên đá đặt giữa hai bên xương quai xanh của anh rồi lăn một đường đi xuống, lúc lăn đến ngực cậu còn cố ý lăn viên đá vài vòng quanh hai điểm nhô lên của anh, cậu cũng không quên tranh thủ mút vào vài cái.

Viên đá bị làn da nóng rực như lửa của Lâm Thâm làm tan thành nước đọng lại trên người cậu.

Cuối cùng khi lăn đến rốn thì Văn Thư Mặc ngậm viên đá vào miệng rồi đút cho Lâm Thâm.

Sau đó anh đổ từ từ ly nước đá từ trên đỉnh đầu xuống làm chiếc áo sơ mi ướt đẫm, hai hạt đậu đỏ trước ngực như ẩn như hiện.

Anh cởi trói cho hai tay của Lâm Thâm và đặt tay cậu lên ngực mình. Lâm Thâm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng khẩy viên đậu đỏ trước ngực anh cách một lớp áo sơ mi chọc cho Văn Thư Mặc thét lớn một tiếng, rồi cậu lần lượt cởi bỏ từng cái nút áo sơ mi của Văn Thư Mặc, đầu ngón tay học theo dáng vẻ vừa rồi của Văn Thư Mặc trượt một đường xuống dưới.

Đầu ngón tay Lâm Thâm như có ma lực, mỗi nơi anh lướt qua trên thân thể Văn Thư Mặc đều kêu gào không đủ, muốn nhiều hơn nữa. Cuối cùng Lâm Thâm cầm lấy tiểu Thư Mặc, chuẩn xác tìm đúng vị trí nhạy cảm của anh và bắt đầu vận động lên xuống.

Văn Thư Mặc đặt hai tay lên đùi Lâm Thâm, ngửa đầu hưởng thụ sự phục vụ của cậu.

Nhìn từ góc độ của Lâm Thâm chỉ có thể thấy chiếc cằm hình tam giác nhỏ và hầu kết không ngừng di chuyển lên xuống của Văn Thư Mặc, toàn bộ làn da trơn bóng nhẵn nhụi cũng bị cậu nhìn không sót một chút gì khiến ánh mắt của Lâm Thâm càng tối sầm lại.

Sau đó Văn Thư Mặc lại còng tay phải dính đầy chất lỏng khả nghi của Lâm Thâm.

Quá mệt mỏi, anh ghé vào ngực Lâm Thâm thở hổn hển.

Chiếc caravat của Lâm Thâm cậu còn chưa kịp tháo rốt cuộc cũng phát huy tác dụng, anh thắt lại caravat cho cậu, giọng nói không hề khách khí: “Hôm nay anh và Thẩm Tình đã nói chuyện gì?”

“Chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”

“Thẩm Tình vẫn chưa kết hôn, tôi thấy tám phần là cô ấy thích anh rồi đó.”

“…”

Lâm Thâm vô tội nhìn Văn Thư Mặc, Thẩm Tình chưa kết hôn cũng đâu liên quan đến cậu.

“Lâm Thâm.”

Giọng của Văn Thư Mặc đột nhiên dịu đi, trong mắt bắt đầu dâng lên một tầng hơi nước, Lâm Thâm nhìn mà trái tim như quặn thắt lại.

“Đồng ý với tôi, sau này dù có chuyện gì thì hãy nói chuyện thẳng thắn với nhau, cùng nhau đối mặt, có hiểu lầm gì cũng có thể kịp thời giải quyết, còn nữa, anh không được ép buộc tôi nữa.”

“Được.” Do dự trong chốc lát, Lâm Thâm khó khăn mở miệng, dù sao thì trước đây cậu cũng chưa từng nói ra những lời này: “Ép buộc anh chỉ vì tớ nghĩ cậu không yêu tôi.”

“Thân thể và trái tim anh muốn cái nào?”

Lâm Thâm trả lời không hề qua loa chút nào: “Đương nhiên là tôi muốn cả hai.”

Văn Thư Mặc bất đắc dĩ cười, thật đúng là bá đạo.

Anh nới caravat của Lâm Thâm ram sau đó dùng caravat bịt kín mắt Lâm Thâm lại.

Sau khi tự mình bôi trơn và mang bao cao su vào cho Lâm Thâm, anh nhìn chằm chằm tiểu Lâm Thâm thật lâu, nếu anh tự mình đến thì liệu có xảy ra chuyện không?

Quên đi, mặc kệ vậy…

Văn Thư Mặc nhắm chặt mắt, cắn răng.

Mạnh mẽ ngồi xuống.

“A…”

Anh hít vào một ngụm khí lạnh, đau quá.

Trong khi đó Lâm Thâm lại rất hưởng thụ.

Nhưng Văn Thư Mặc ngồi xuống xong lại không làm thêm động tác gì nữa, như vậy không được.

Nhưng ngay cả khi Văn Thư Mặc đã trói chặt tay chân nhưng thắt lưng của Lâm Thâm vẫn hoạt động tốt. Cậu hít sâu một hơi, dùng sức đỉnh tiểu Lâm Thâm lên trên với một lực có thể đâm thủng cả bầu trời.

Văn Thư Mặc lúc này trực tiếp mềm nhũn nằm trên ngực Lâm Thâm, hai tay vô lực đặt trên ngực cậu không ngừng thở dốc theo tần suất của Lâm Thâm.

Cảm giác của Lâm Thâm hiện tại chính là…

Sướng, rất sướng, rất kích thích, thật sự rất kích thích.

Sau trận đại chiến rung trời lở đất…

Văn Thư Mặc đứng thẳng dậy, chiếc áo sơ mi buông thõng trên người, caravat trước ngực anh ướt đẫm mồ hôi, cả người ửng lên một tầng màu hồng nhạt trông cực kỳ mê người.

Anh thực sự hối hận muốn chết, lúc học đại học vì để quyến rũ Lâm Thâm mà anh đã xem qua không ít phim GV, hôm nay mới được nếm mùi, tại sao diễn viên trong mấy phim đó lại có thể sướng thoải mái đến vậy, rõ ràng là đau muốn chết.

Trong lúc anh còn chưa vượt qua được cú sốc thì lại bị Lâm Thâm đỉnh thêm một cái, đau đến suýt nữa anh đã hét lên.

Hầu kết Lâm Thâm khẽ chuyển động, giọng nói gợi cảm như muốn đòi mạng: “Bảo bối, cái này muốn rách rồi, đổi cái khác đi.” ( cái bao su á =)))

“Lăn.”

——

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tài xế lái xe bước vào trong xe.

Tôi cảm thấy chiếc xe này chắc chắn rất siêu tốc.

Hốt hoảng!!!!!!!!!

TOÀN VĂN HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.