Giang Nhược muốn ngăn anh, mà bị chắn ngoài cửa.
Người này rắp tâm làm loạn.
Giang Nhược nghĩ.
Người bên trong đang cởi quần áo, Giang Nhược vội nhảy xuống giường, chân trần cuống cuồng đi đến cửa phòng tắm, cô gõ cửa phành phạch: “Lục Hoài Thâm, ở đây không có quần áo của anh.”
Anh không lên tiếng trả lời, Giang Nhược liều mình, đang định mở cửa, nhưng bên trong tiếng nước đã tí tách vang lên.
Giang Nhược đứng ở cửa tiến thoái lưỡng nan, trong lòng bực bội, nhấc chân đạp một cái lên cửa.
Lục Hoài Thâm tắm xong, ra khỏi phòng tắm vòi sen, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, kéo mở cửa tủ trữ đồ phòng tắm, bên trong để hai chiếc khắn tắm dự phòng gấp chỉnh tề, anh lấy một cái ra quấn quanh hông.
Lật thử trong tủ trữ đồ, còn để một số đồ dùng hàng ngày dự phòng như bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm, nước rửa tay…!
Nhiều đồ dự trữ thế này, truyền đạt một ám thị cho anh rằng Giang Nhược dự định ở chỗ này lâu dài.
Lục Hoài Thâm chống vào cửa tủ nhìn thêm vài lần, sau đó lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng, khép cửa lại.
Ra khỏi phòng tắm, phòng ngủ không có một ai, cửa phòng mở toang.
Bấy giờ Lục Hoài Thâm mới rảnh rỗi quan sát kĩ càng căn phòng, trên cái tủ ngăn kéo đen kê sát tường bên ngoài gian để quần áo được đặt một bình hoa đã cắm hoa tươi cùng máy khuếch tán tinh dầu, thứ này trước kia Giang Nhược cũng đã mua đặt ở trong phòng ngủ của bọn họ, mùi hương thoang thoảng thiên về trung tính, ngửi mùi trong căn phòng này có vẻ nữ tính hơn nhiều.
Các ngóc ngách trong phòng thêm đủ loại đồ vật nhỏ trang trí, nồng nàn toàn hơi thở cuộc sống của phụ nữ độc thân, vật nam tính duy nhất, hẳn chính là đống quần áo anh cởi trong phòng tắm.
Giang Nhược thừa dịp Lục Hoài Thâm tắm rửa, cầm chăn đệm đi sang phòng cách vách trải giường, trải xong lại đứng bên giường, chóp mũi là mùi hương nước xả vải nhàn nhạt, cô nghĩ vì sao mình phải vẽ với thêm việc.
Tuyệt đối chẳng bao giờ có chuyện Lục Hoài Thâm không vào phòng cô, còn sẽ nghe theo ý cô đi ngủ ở phòng cho khách.
Nhưng nếu thật sự cho anh lên giường mình dễ dàng vậy, cô luôn cảm thấy không cam lòng, không cam tâm cuộc chiến tranh lạnh này nghênh đón hồi kết dựa theo cách thức như thế.
Nhưng bất kì trận giằng co nào, nếu kéo dài, đều sẽ xu hướng suy yếu theo thời gian.
Những cơn lửa giận cùng sự kiên trì ban đầu, ngày qua ngày cũng đã biến vị từ lâu.
Giang Nhược rối bời khôn tả, dứt khoát đem chăn ga đã trải xong lại 一一tháo bỏ, để gần tủ quần áo trong phòng cho khách.
Quay lại phòng ngủ chính, Lục Hoài Thâm tắm xong đi ra từ lâu rồi, cô vào cửa đã thấy Lục Hoài Thâm cởi trần đắp chăn của mình, hai mắt nhắm chặt, một cánh tay kê sau đầu, hình như đã ngủ mất.
Giang Nhược nhìn khăn tắm bị vứt bên cạnh, nghĩ thầm không phải kẻ này sẽ chẳng mặc gì bên dưới chăn chứ?
Cô vào phòng tắm nhìn thử, giỏ đồ bẩn ở cửa lộ ra một chân quần tây, vén lên nhìn, quả thật quần áo đều ở bên trong.
Giang Nhược lấy quần sịp đùi của anh ra giặt sạch, lại bỏ vào máy sấy hong khô tiêu độc, kế đó xách theo miếng vải ấy đi ra ngoài, “Anh mặc quần vào.”
(quần chữ nhật/ quần sịp đùi/ quần boxer brief: bác nào thích gọi là gì thì gọi nhá, không nhiều bác lại bảo không biết)
Lục Hoài Thâm mới vừa mở mắt ra, liền bị một đống vải phủ lên mặt.
Vị trí vốn dĩ của mình bị người đàn ông cao to chiếm cứ, cô đành phải ngủ bên kia.
Đi đến đuôi giường, Lục Hoài Thâm xốc chăn lên đứng dậy mặc quần, khóe mắt Giang Nhược như cố ý lại như vô tình ngắm thấy, vành tai hơi nong nóng.
Cô giả vờ bình tĩnh, dáng vẻ trải sự đời, mặt tỉnh bơ cởi áo khoác ngoài đặt ở ghế đôn sofa, lên giường kéo chăn đắp, giọng ồm ồm truyền ra: “Tắt đèn.”
Đèn tắt, đệm sau lưng phập phồng lồi lõm theo động tác của anh, lòng Giang Nhược chẳng cách nào bình tĩnh giống khi một mình được nữa.
Căn phòng yên lặng, Giang Nhược không nhớ được lần trước nằm cùng giường nhưng không có bất kì giao lưu gì là vào lúc nào.
Thỉnh thoảng, Giang Nhược cảm giác phía sau có tiếng sột soạt chỉnh sửa chăn, trong bóng tối, tầm mắt bị ngăn trở, thính giác bèn trở nên nhạy bén nhất, lực chú ý liền bị hấp dẫn.
Phía sau đột nhiên có một bàn tay mò mẫm tới, cơ thể Giang Nhược cứng đờ ngay tức khắc.
Lục Hoài Thâm phát hiện vẻ cứng nhắc của cô, dừng một chút, ôm eo cô từ đằng sau kéo người đến trước mặt.
Sau lưng kề sát lồng ngực nở nang nóng rực, dây váy ngủ lộ ra nửa lưng, da thịt hai người hoàn toàn dính sát nhau.
Gần đây thời tiết dở dở ương ương, nhiệt độ ban đêm đan xen lưng chừng giữa nóng với lạnh, trong điều kiện không mở điều hòa, không đắp chăn sẽ lạnh, đắp kín chăn thì nóng, ngả sát vào nhau thế này, Giang Nhược cảm thấy không thoải mái.
Hơn nữa kiểu không thoải mái này, hoàn toàn không chỉ về nhiệt độ, còn cả về tâm lý nữa.
Suy cho cùng thứ kia cứ chống vào eo, cô không thoải mái nổi.
Nhưng anh chỉ ôm cô như vậy, cũng chẳng làm thêm bước nữa, đã đòi hỏi lại thiếu lòng thành nhưng biểu đạt một cách trần trụi dựa vào cách thức khác, chỉ đợi cô ra ám chỉ như một lời đồng ý.
Qua một lúc, Giang Nhược không chịu được cứng giọng gọi anh: “Lục Hoài Thâm.”
“Hở?” Phía sau truyền đến tiếng trả lời của anh mang theo âm mũi trầm thấp.
“Không phải anh uống say rồi à?”
Anh không tiếp lời.
Giang Nhược lại hỏi: “Anh giả vờ?”
“Không.”
“Vậy mà anh còn có thể…!cái kia lên được?” Giang Nhược hơi thẹn.
Không phải đều nói khi đàn ông uống nhiều, chức năng kia sẽ bị ảnh hưởng sao?
Lục Hoài Thâm cười ầm ừ, Giang Nhược cảm giác được ngực anh rung lên khe khẽ, “Say bí tỉ mới không cứng được.”
Khi anh nói chuyện, hơi thở lướt sau tai cô, ngứa đến mức cô giơ tay muốn gãi, tay vừa mới chạm tới lỗ tai, đã bị anh bắt lấy.
Giang Nhược sững người, bỗng nhiên Lục Hoài Thâm ngậm ngón út của cô.
Vành tai và mặt Giang Nhược nóng như thiêu đốt, theo phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, Lục Hoài Thâm lại nắm chặt lấy cổ tay cô, đè tay cô ở phía trước, ôm trọn cả người lẫn tay, hôn từng tí một từ vành tai dịch xuống dưới, mãi đến khi hai cánh môi mỏng in lên bờ vai cô, hàm răng gẩy bỏ dây váy, Giang Nhược mới đột nhiên bừng tỉnh sau cơn đắm chìm, chìa tay đẩy đầu anh đi.
“Dừng lại, anh đừng động đậy nữa.”
Lục Hoài Thâm hoặc là dứt khoát không làm, chứ đã làm là phải làm đến cùng, trực tiếp lật người mà lên, đè tay cô ở hai bên sườn, sẵn chút men say còn sót lại muốn cứng lên.
Ban đầu Giang Nhược cho rằng anh sẽ không làm thật, hiện tại lực trên tay đã cho cô biết, người này hứng thú đang cao, phần nhiều có ý không được làm quyết không thôi.
“Lục Hoài Thâm!” Giang Nhược suýt chút nữa đã thốt ra chuyện mang thai thì Lục Hoài Thâm bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Giang Nhược do dự, lời nói một lần nữa lại nuốt vào họng.
Trong bóng đêm, cô đáp trả ánh mắt anh, nói tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi nói, hôm nay không muốn.”
Anh nhìn cô một lúc rõ lâu, khẽ thắc mắc: “Em có người khác ở ngoài à?”
Giang Nhược nén xuống kích động muốn đạp cho anh một phát, cười giả lả nói: “Ờ đấy.”
“Có lợi hại bằng anh không?” Lục Hoài Thâm cúi đầu tìm môi cô.
Giang Nhược ngoảnh đầu đi, nụ hôn rơi xuống khóe môi cô, cô nhịn cười: “Thần kinh…”
Lục Hoài Thâm lại hôn mấy cái ở khóe miệng cô, mút môi dưới cắn nhẹ rồi mới buông ra, “Nếu sau này em thực sự có người khác, cứ nói với anh.”
Hô hấp của anh có phần nặng nề, trong giọng nói trầm thấp chứa vẻ khẩn thiết vẫn chưa đã thèm, tản ra hơi thở nam tính nồng đậm, Giang Nhược bị anh chòng ghẹo đến mức tâm viên ý mã.
Cô nhìn anh không hề nhúc nhích, “Anh định tác thành cho tôi hả?”
“Em nghĩ hay quá,” ngữ khí của Lục Hoài Thâm như chứa sự vui tươi: “Trước tiên phế bỏ nòi giống của hắn sau đấy đánh gãy chân em, đây có tính là một kiểu tác thành khác không?”
Giang Nhược sửng sốt, nhưng mà nghe giọng điệu kia đủ tàn nhẫn, lập tức đá chân anh một cái ở dưới chăn: “Đến mà chặt chân tôi này.”
Một cái không đủ, lại thêm cái nữa, cô nổi cáu nói: “Chặt đi.”
Lục Hoài Thâm giữ chặt đầu gối cô, thuận tay vơ chiếc eo thon rồi vỗ một cái vào mông kia, nói uy hiếp: “Bớt kiêu ngạo đi nhá.”
Giang Nhược im lìm chăm chăm nhìn anh, tay còn đang bị anh ấn trên gối đầu như tư thế đầu hàng, trong bóng tối, đôi đồng tử đen láy sáng long lanh như có ánh nước.
Nhìn mãi nhìn mãi, Lục Hoài Thâm đang định hôn cô, cô bỗng há miệng ghé lên vai anh, còn cắn rất mạnh.
Lục Hoài Thâm không đề phòng, chau mày “xuýt xoa” một tiếng.
Giang Nhược lập tức nhả miệng, “Đau chứ?”
Lục Hoài Thâm sờ sờ dấu răng trên vai, tay lại vỗ vài cái vào mông kia: ” Gần đây em thật sự quá ngạo mạn, ông đây hôn em, thì em lại dùng trò cắn?”
“Ai chẳng từng hôn rồi, dùng trò cắn kích thích bao nhiêu.”
“Đổi chỗ cắn thử nhé?”
Giang Nhược: “…”
Lục Hoài Thâm kéo tay cô xuống, Giang Nhược nắm chắc tay thành nắm đấm, anh nửa dỗ nửa lừa: “Ngoan nào, mở tay ra, không bắt em cắn đâu.”
Giang Nhược không chịu nổi anh kì kèo mãi, buông ra tay, vùi mặt sang bên.
……
Giang Nhược gần đây quen dậy muộn, thời điểm Lục Hoài Thâm rời giường đã đánh thức cô, cô không vui mở cặp mắt nhập nhèm lườm lườm anh.
Về sau mãi cho đến lúc anh đi, cô vẫn nửa ngủ nửa tỉnh mơ mơ màng màng, giữa chừng Bùi Thiệu đưa quần áo tới cho anh, anh nói để lại bữa sáng cho cô, còn bảo tối nay lại sang đây.
Giang Nhược ậm ừ như lấy lệ cho qua.
Lục Hoài Thâm vừa ra khỏi nhà, trong nhà lập tức yên tĩnh, ngược lại cô đột nhiên tỉnh táo, mới nhớ ra hôm nay phải tái khám, tối hôm qua bị Lục Hoài Thâm làm loạn như vậy, quên đặt báo thức.
Cô vội rời giường đi rửa mặt, may mắn bệnh viện cách nơi này cũng không tính là xa, hơn hai mươi phút lái xe, đã qua giờ cao điểm buổi sáng, qua đó hẳn sẽ không bị tắc đường.
Thu dọn xong ra khỏi nhà, đến bệnh viện tái khám, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Kết quả kiểm tra đã ra, chỉ số hCG bình thường, nhưng progesterone vẫn có chiều hướng hơi thấp, bác sĩ bảo cô tiếp tục bổ sung progesterone, ngày thường phải cố gắng hết sức nằm yên tĩnh dưỡng.
Biết được vấn đề không lớn lắm, Giang Nhược có phần an tâm, ghi nhớ các mục cần biết, sau đó đi về nhà.
Giang Nhược về nhà ăn xong cơm trưa, sau giờ nghỉ thì trang điểm nhẹ nhàng rồi mới chuẩn bị ra ngoài.
Cô cố ý mặc bộ váy body liền thân có thể tôn lên vòng eo nhỏ, màu xanh nhạt lộ vẻ thon thả, còn định đi giày cao gót đến chỗ hẹn, sau đó đi giày đứng ở cửa thử qua thử lại, vẫn tháo bỏ, đổi sang đôi giày da dê đế bằng hợp với màu sắc quần áo.
Đỗ Thịnh Nghi ở nhà dưỡng thương, cho nên mời cô đến nhà.
Hơn nữa hiện tại danh tiếng Đỗ Thịnh Nghi đang nổi rầm rộ, nếu muốn cô ta đến nơi công cộng, cũng không thích hợp lắm.
Nhà Đỗ Thịnh Nghi ngược hướng Hoa Lĩnh Phủ, Giang Nhược lái xe mất gần một tiếng, lúc tới nơi đã khoảng 4h.
Đến được chung cư Đỗ Thịnh Nghi ở, thế mà đúng như báo đưa tin, là một căn biệt thự phẳng kiểu thang máy riêng.
Giang Nhược đỗ xe ngoài tòa chung cư, là trợ lí của Đỗ Thịnh Nghi mở cửa an ninh cho cô.
Giang Nhược lên tầng, trợ lý chờ ở đó, đưa dép lê, Giang Nhược nói: “Cảm ơn.”
Trợ lý nói: “Chị Đỗ chờ chị đã một lúc rồi.”
Giang Nhược gật đầu, không nói tiếp.
Vào cửa xong là đến ngay phòng khách, Đỗ Thịnh Nghi đang ngồi ở sofa đơn sát ban công, chân bị thương bó thạch cao đặt ngang trên chiếc ghế kê chân trước mặt..