Nghe Tiểu Bạch nói vậy anh cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu đưa cô ra xe rồi quay lại ca trực của mình.
Tiểu Bạch trên đường về nhà cô có ghé siêu thị mua ít đồ ăn cùng đường cô ghé vào tiệm thuốc mua thứ gì đó rồi nhanh chóng ra xe về nhà.
– Cô chủ, cô về rồi sao?
– Dì Triệu sao lại qua đây? Còn ba tôi ở nhà ai chăm sóc – bà Triệu vốn là người cô thuê về để bên cạnh chăm sóc lo cơm nước cho ba cô, nay thấy bac xuất hiện ở đây cô cảm thấy khá bất ngờ.
– Ông chủ dẫn một cô gái về nhà nói là từ nay không cần tôi đến làm việc nữa, tôi đến đây để chào tạm biệt cô chủ.
– Ba tôi dẫn một cô gái về nhà?
– Phải, cô gái đó chắc cũng chạc tuổi của cô hai người họ hình như đang trong mối quan hệ nam nữ.
Thôi tôi đi đây.
– Khoan đã- cô kéo dì Triệu lại mở ví đưa cho bà ít tiền mặt còn lại trong ví của mình.
– Dì cầm lấy đi ở đây con không còn nhiều nhưng dì cứ cầm lấy, con biết A Chừng năm nay nên cấp ba thiếu thốn nhiều thứ, dì cầm lấy mua đồ cho thằng bé.
Có gì khó khăn dì cứ đến gặp con đừng ngại.
– Tiểu thư, già này mang ơn cô nhiều lắm.
– Dì đừng nói vậy, mấy năm qua nhờ có dì chăm sóc con mới yên tâm về ba con.
Nhưng nay chyện thành ra như này con thật rất bất ngờ, thôi không còn sớm nữa dì mau về chuẩn bị cơm trưa cho A Chừng đi.
– Được vậy tôi đi đây.
– Ừm – cô đứng đó nhìn bóng dì Triệu khuất xa dần chuẩn bị vào nhà thì cảm thấy chóng mặt, lắc đầu vài cái rồi đi vào nhà chuẩn bị cơm trưa cho Lưu Nhiên và canh bổ cho An Lạc.
Vì thấy đã trễ cho cố gắng nấu nhanh một chút rồi mang tới bệnh viện.
Chỉ kịp gửi đồ ăn cho y tá rồi cô nên xe trở về Khổng gia.
– Bác sĩ Lưu, cô Khổng gửi cơm trưa cho anh còn phần này là của cô Lâm – y tá đưa hai hộp thức ăn cho anh
– Còn cô ấy đâu? Sao lại nhờ cô mang đến
– Tôi gặp cô ấy dưới sảnh, cô ấy nhờ tôi mang nên còn cô ấy thì nên xe ra về rồi có vẻ đang rất vội đi đâu đó.
– Được rồi cô ra ngoài trước đi, cám ơn vì đã mang thức ăn nên giúp tôi.
Cô y tá gật đầu rồi ra khỏi phòng làm việc của anh, Lưu Nhiên thấy lạ nhanh chóng nhấc máy gọi cho cô.
– Alo
– Tiểu Bạch em đi đâu vậy?
– Bác sĩ Lưu là tôi Trương Hoa tài xế của cô Khổng
– Cô ấy đang ở đâu thế?
– Tiểu thư đang ở nhà ba cô ấy Khổng gia, hình như có chuyện gì đó tôi thấy sắc mặt tiểu thư không được vui cho lắm.
– Nhớ đưa cô ấy về nhà cẩn thận.
– Vâng.
Lúc này ở phòng khách Khổng gia, Khổng lão gia cùng cô gái được xem là “vợ” hiện tại của ông đang ngồi trên ghế sofa.
– Ba, cô ta là ai? – cô đứng đối diện hai người họ cất cao giọng hỏi
– Là dì của con, từ nay cô ấy sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho ba quãng đời còn lại.
– Ba, cô ta còn nhỏ tuổi hơn cả con cô ta đáng tuổi con gái của ba.
Tại sao ba lại làm vậy?
– Tiểu Bạch, thời buổi nào rồi con còn quan trọng phân biệt tuổi tác như vậy?
– Câm miệng, ở đây không đến lượt cô nên tiếng.
– cô nhìn cô ta quát to, Khổng lão gia có chút tức giận vì thái độ cảu cô mà đập tay nên bàn âm thanh phát ra khiến người làm trong nhà và cả cô ả ngồi bên cạnh giật mình.
– Khổng Bạch con im miệng cho ta, ta dạy con ăn nói như vậy sao?
– Ba, ba là đang tức giận với con sao? Vì cô ta mà ba nổi nóng với con gái mình sao?
– Tiểu Bạch, nghe ta nói mẹ con đã mất lâu như vậy con nay đã trưởng thành vả lại không sớm thì muộn con và Lưu Nhiên sẽ kết hôn m, con sẽ có gia đình riêng của mình.
Ta, ta cũng cần người bên cạnh, cần người chăm sóc.
– Ba nghĩ cô ta sẽ hy sinh thanh xuân của mình để bên cạnh bầu bạn và chăm sóc cho ba sao?
– Cô đừng ngập máu phun người, tôi là thật lòng yêu thương ba cô.
– Yêu ba tôi hay yêu tài sản của ông ấy.
Cô gái cô nghĩ tôi là con nít ba tuổi sao nói cái gì liền tin đó là thật.
– Đủ rồi, con ngoan ngoãn quay về đi đừng để thằng bé Lưu Nhiên lo lắng.
Ta và anh chị Lưu đã bàn bạc chuyện cưới xin của hai đứa, trễ nhất là cuối năm nay.
– Đám cưới nhất định sẽ diễn ra nhưng cô ta không được tham dự lễ cưới của con.
– Con… ngang ngược, vậy tối nay ở lại gọi điện cho Lưu Nhiên qua ăn cơm.
Ta có chuyện cần nói với nó..