– Nhanh lên, nhanh lên – người phụ nữ khua kua cánh tay miệng liên tục nói, hối thúc người làm trong nhà.
– Được rồi, bà ngồi xuống đi là con gái bà cưới chứ có phải bà cưới đâu sao phải nôn nóng chứ? – người đàn ông vừa nói vừa nhâm nhi tách trà
– Sao không nôn nóng chứ? Con gái tôi, tôi không lo ai lo chứ
– Bà yên tâm, tình cảm của Dinh An với Thừa Dương lâu dài như vậy đám cưới chắc chắn không có chuyện gì thay đổi
– Biết là vậy, à phải An Lạc đâu sao sáng giờ không thấy con bé?
– Con bé từ sớm đã ra ngoài, cũng không nói là đi đâu.
Người phụ nữ thở dài rồi tiến lại ghế sofa ngồi xuống tiếp tục nói:
– Sau khi đám cưới của Dinh An và Dương Thừa kết thúc tôi sẽ đưa An Lạc sang Mỹ
– Tôi nghĩ bà nên bỏ cái ý định này đi, An Lạc tính cách nó hoàn toàn trái ngược Dinh An muốn con bé làm theo ý bà.
Tôi nghĩ chỉ có khi trời sập xuống
– Khi xưa An Lạc còn bé nếu như tôi nghe lời mẹ cho nó sang Mỹ có lẽ mọi chuyện đã khác.
Con bé như bây giờ lỗi cũng là ở tôi.
Người đàn ông nghe câu này cũng bỏ tách trà xuống bàn, miệng nuốt ngụm trà khi nãy rồi nói
– Chuyện này không thể trách bà, có trách cũng là trách tôi.
An Lạc từ nhỏ đến lớn đều chịu thiệt thòi hơn Dinh An.
– Chúng ta nợ con bé quá nhiều rôì
– Phải, chúng ta chính là nợ con bé quá nhiều nên sau khi Dinh An về nhà chồng tôi và bà sẽ dành thời gian cho An Lạc nhiều hơn.
Vừa lúc ông hết lời từ ngoài cửa cô gái có mới tóc dài ngang vai, làn da trắng hồng bước vào.
– Ba, mẹ con về rồi – An Lạc cất tiếng nói
– An Lạc về rồi sao? Con đã ăn sáng chưa?
– Con ăn rồi thưa ba, con xin phép nên phòng.
– Được nên phòng chuẩn bị thay đồ đi, hôm nay nhà chồng chị con đến cũng nên chỉnh chu mộ chút.
– bà Lâm nhẹ giọng nói
– Vâng con biết rồi – cô không nói gì mà đi thẳng nên phòng của mình, thật sự cô chẳng muốn xuống nhà tiếp đón khách một chút nào nhưng vì chị hai cô sẽ miễn cưỡng mà xuống nhà coi như có mặt.
Đúng bảy giờ tối chiếc xe đắt tiền đã đậu trước biệt thư Lâm gia, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa.
Một cậu thanh niên tầm hai bảy tuổi nước xuống tiếp đó là cặp vợ chồng trung niên, cả ba cùng bước vào nhà.
– Ây ya, lão Dương, bà Dương ông bà đến rồi sao? Mau vào trong
– Dương Thừa con cũng mau vào trong thôi Dinh An nó đợi con lâu lắm rồi – bà Lâm kéo tay anh vào nhà
Cùng lúc đó An Lạc thấy có chút khát nước liền chạy xuống nhà, vừa đi hết cầu thang đã thấy gia đình Dịch gia cũng là nhà chồng của chị hai cô đứng ở phòng khách.
Cô lễ phép cúi đầu chào rồi không nói gì chỉ lẳng lặng vào trong bếp lấy nước.
– Bà Lâm, An Lạc đã lớn như vậy rồi sao? Con bé càng lớn càng đẹp giống bà hồi trẻ – mẹ Dương Thừa vừa cười vừa nói
– Bà quá khen, quá khen rồi.
– Bà Lâm vừa hết câu thì An Lạc đi ra định bụng đi thẳng nên lầu nhưng bị mẹ gọi lại
– An Lạc, con nên gọi chị con xuống đây cũng đến bữa tối rồi.
– nghe mẹ nói vậy cô cũng chỉ xoay người lại gật đầu một cái.
Cô đứng trước phòng chị hai gõ cửa, từ trong phát ra tiếng
– Vào đi, cửa không khoá
– Chị à, Dịch gia tới rồi mẹ bảo em nên gọi chị xuống – An Lạc cất tiếng
– Được, em cũng mau chóng xuống nhà hôm nay là ngày quan trọng của chị, đừng để chị mất mặt.
– Dinh An nói rồi đi thẳng ra ngoài để lại An Lạc vẫn đứng ngây người ra đó.
Chuyện này đối với An Lạc mà nói cũng chả phải lần đầu, dần dần cô cũng đã quen đối với người chị này của mình có lẽ mãi mãi cô cũng chẳng thể nói chuyện một cách vui vẻ, nhìn những cặp chị em khác cô cảm thấy rất ghen tị với họ.
Cô đứng ngây người cho tới khi bị một người làm trong nhà vô tình đi ngang qua làm cô giật mình rồi cũng bỏ lại mớ suy nghĩ hỗn độn kia mà xuống nhà.
Khi vừa xuống mọi người đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn, cô cũng nhanh chân bước vào chỗ ngồi của mình cô ngồi bên cạnh mẹ đối diện cô là Dịch Thừa Dương, người đàn ông này từ đầu đến giờ vẫn không nói bất kì câu nào mặc dù mọi người đang cười nói rất vui vẻ.
Cô có cảm giác không thoải mái khi ngồi trước người đàn ông này, anh ta như khúc gỗ biết thở, biết di chuyển.
Cô càng không hỏi tại sao chị hai của cô lại yêu tên khúc gỗ này được chứ.
– Thừa Dương, em đã nhờ đầu bếp làm món này cho anh đấy ăn nhiều một chút – Dinh An vừa gắp đồ ăn cho anh rồi nói
Cô thầm nghĩ anh ta sẽ cười tươi mà nói cám ơn chị mình nhưng không cái cô nhìn thấy là anh ta chỉ gật đầu hoàn toàn không cười cũng không nói.
Nhìn anh ta người ngoài không biết còn tưởng là anh ta đang bị chị cô ép cưới cũng nên..