Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 50: Đánh dấu



Khoảng một giờ đêm, cửa phòng bệnh được mở ra, Hứa Úc Liêm cởi giày cao gót ở cửa, lảo đảo đi về phía chiếc giường ở giữa phòng.

Hứa Ôn Giảo đang nằm ngủ nghiêng về phía cô, quay mặt ra cửa. Cánh tay dưới chăn ôm lấy chiếc gối của Hứa Úc Liêm, mùi hương quen thuộc khiến nàng có cảm giác an toàn.

Bên cạnh giường bệnh có một chiếc ghế, Hứa Úc Liêm bám vào lưng ghế rồi ngồi phịch xuống. Sắc mặt của cô đỏ bừng, tầm nhìn bị mờ đi vì say, mái tóc hơi lộn xộn, vừa nhắm mắt lại là sắp ngã xuống.

Nhưng ánh mắt của cô lại vô thức bị thu hút bởi Hứa Ôn Giảo.

Đầu giường có một chiếc đèn bàn, ánh sáng và bóng tối phác họa khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của Hứa Ôn Giảo, lông mày và lông mi đen mềm mại, sống mũi thẳng tắp và thanh tú, giống như một kiệt tác độc nhất vô nhị của Nữ Oa tạo ra.

Tình trạng sức khỏe của Hứa Ôn Giảo đang có chiều hướng tích cực. Bác sĩ nói rằng nàng có thể xuất viện và về nhà nghỉ ngơi nếu không có vấn đề gì sau khi kiểm tra vào cuối tuần.

Nhưng hơi thở của Hứa Ôn Giảo yếu hơn người bình thường và gần như không nghe thấy âm thanh nào.

Em ấy vẫn còn sống đúng không?

Hứa Úc Liêm chợt nảy sinh ra ý nghĩ này trong đầu, vừa hoảng hốt vừa sợ hãi.

Bộ não chậm chạp của Hứa Úc Liêm không thể điều khiển hành vi của mình. Cô duỗi đầu ngón tay bị gió đêm làm lạnh buốt và chạm vào gò má của Hứa Ôn Giảo. Cảm giác trên đó không có thịt mềm mềm, ngay khi cô chọc vào, nó chìm xuống và đâm vào một cái xương cứng.

Cô chạm vào mái tóc mềm mại của Hứa Ôn Giảo và bóp bóp đôi tai mềm mại của nàng.

Hứa Ôn Giảo khẽ nhíu mày. Nàng chợt bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cảm thấy có người chạm vào mình và giơ tay tát đối phương theo bản năng mà không thèm nhìn người đó là ai.

Một tiếng “bốp” giòn giã vang lên.

Lực đánh của nàng không mạnh lắm nhưng lại khiến người nào đó cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

Hứa Úc Liêm choáng váng, đầu óc ong ong, trong lòng cảm thấy uất ức không chịu nổi, chóp mũi đỏ bừng, che đi cái má vừa bị tát, hai mắt rưng rưng gần như sắp khóc: “Hứa Ôn Giảo, sao em lại tát chị?”

“Em không có biết đó là chị.” Hứa Ôn Giảo kinh ngạc nhìn cô.

Khoảng mười hai giờ, Hứa Úc Liêm gửi tin nhắn cho nàng, cô nói rằng mình vẫn đang nói chuyện với đối tác ở bên ngoài, không thể về bệnh viện và có lẽ sẽ nghỉ qua đêm ở công ty. Hứa Ôn Giảo cũng không ngờ rằng đối phương sẽ đến cho nên nàng mới cảnh giác như vậy.

Nàng ngồi dậy, kéo Hứa Úc Liêm đang say khướt, ngẩng đầu lên và ngửi cái cổ đỏ bừng của đối phương.

Hứa Ôn Giảo cau mày.

Rượu, thuốc lá, nước hoa, mỹ phẩm…

Nhiều mùi hương khác nhau xộc vào mũi. Đây không phải là gặp gỡ ở một nhà hàng cao cấp, mà là một dịp giao lưu ở hộp đêm.

Hơn nữa, còn có rất nhiều mùi hương đến từ người khác.

Họ đã ở trong một không gian riêng tư trong một thời gian dài, cho nên mới có hiện tượng các mùi hương trộn lẫn vào nhau như vậy.

Nàng nhìn chằm chằm Hứa Úc Liêm còn chưa tỉnh táo lắm, ánh mắt quét qua dái tai trống rỗng của cô, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại.

“Khuyên tai của chị đâu rồi?”

Đó là đôi khuyên tai mà Hứa Ôn Giảo đã đưa cho Hứa Úc Liêm vào lúc ấy, cô ngay lập tức nhận ra rằng nó đã biến mất.

Hứa Úc Liêm sờ sờ vào tai của mình, lắc đầu: “Có lẽ lúc về chị đã đánh rơi nó trong xe. Ngày mai đi làm chị sẽ đi tìm.”

Vật dụng cá nhân quý giá như vậy sẽ không dễ dàng bị đánh rơi.

Vẻ mặt của Hứa Ôn Giảo rất lạ lùng: “Tối nay ngoài việc gặp Lý tổng, chị còn gặp ai nữa?”

Hứa Úc Liêm cảm giác cách nàng hỏi thật kỳ lạ, khiến cô cảm thấy tội lỗi giống như bản thân bị bắt gặp lừa dối bạn gái.

Hơn nữa, cô cũng không thích mùi trên người của mình cũng không muốn lây vào người của Hứa Ôn Giảo, cho nên cô tránh xa nàng ra một chút.

“Chị gặp Lý tổng và bà ấy có dẫn một người đến. Chị không biết cô ấy là ai. Sau bữa ăn tối, chị và cô ấy đến KTV để bàn bạc hợp đồng.”

Hứa Úc Liêm dừng lại, nghiêng đầu nói thêm: “Trợ lý Trương cũng ở đó, người kia cũng gọi cho một số người khác từ công ty của Lý tổng đến.”

Tuy rằng không biết tại sao mình lại thêm câu này vào, nhưng trực giác của cô mách bảo nếu không nói thì Hứa Ôn Giảo sẽ rất tức giận.

“À.” Hứa Ôn Giảo đáp lại, một cảm giác không nặng nề cũng không nhẹ nhàng chút nào.

“Cô ấy có trẻ không?”

“Có xinh đẹp không?”

Hứa Úc Liêm sững sờ một lúc, đầu óc sắp nổ tung sau khi say. Cô dựa đầu vào chăn của nàng, nhắm mắt lại, khịt mũi một cách khó chịu.

“Cô ấy cũng rất đẹp.”

Dưới góc độ của một người có kinh nghiệm kinh doanh trong lĩnh vực này, nếu như người ta không yêu cầu gặp trực tiếp mình, thì cô đã gọi cho người ở bộ phận điện ảnh và truyền hình đến đàm phán hợp đồng thay cho mình. Cô cũng không muốn phải đi từ chỗ này sang chỗ khác, rất là mệt mỏi.

Hứa Ôn Giảo đưa tay ấn vào thái dương của cô, cụp mắt xuống và nhẹ nhàng hỏi: “Chị có thích cô ấy không?”

Hứa Úc Liêm ngáp một cái, lẩm bẩm một câu nửa giả nửa thật: “Người có tiền thì ai lại không thích.”

Trong mắt của Hứa Ôn Giảo có chút bất mãn, trong lòng sinh ra một ngọn lửa tức giận không thể nào diễn tả được.

Nàng biết có rất nhiều ong bướm vây quanh đối phương, những người mà Hứa Úc Liêm tiếp xúc không chỉ là những người giàu có, quyền lực mà còn có những cô thư ký xinh đẹp và có kiến ​​thức sâu rộng của đối tác.

Trước đây đối phương không muốn cũng có thể né tránh được, nhưng giờ người ấy phải tiếp xúc với những người này vào mỗi ngày vì công việc.

Sau khi tiết lộ xu hướng tính dục của mình cách đây một thời gian, những tiểu thư danh giá của thành phố A đã bị sốc. Một số nghệ sĩ từ các công ty điện ảnh và truyền hình cũng đã ám chỉ với Hứa Úc Liêm thông qua quản lý của mình rằng họ có thể hỗ trợ cô. Nhưng đó là mặt ngoài, còn bên trong thì họ muốn bao nuôi cô.

Hứa Úc Liêm xinh đẹp, xuất thân giàu có. Những người thầm thương trộm nhớ cô đều cảm thấy tự ti, giống như ngọn cỏ ven đường thì làm sao với được mây. Những năm gần đây, cô cũng không có bất kỳ một bê bối nào, so với những người cùng lứa tuổi trong giới thượng lưu, cô chính là một luồng gió mới.

Cho dù cô có công khai thừa nhận mình và Hứa Ôn Giảo có mối quan hệ mập mờ, thì trong suy nghĩ của mọi người, chưa chính thức là gì của nhau thì người khác vẫn có cơ hội.

Hứa Úc Liêm giống như một chiếc bánh thơm lừng mà rất nhiều người thèm thuồng muốn có được. Cô không cảnh giác với người cùng giới và nhiều khi cũng không thể phát hiện được đối phương đang nghĩ gì.

Hứa Ôn Giảo không có ở công ty nên chỉ có thể nghe ngóng thông tin từ người khác.

Tối nay Hứa Úc Liêm thực sự khen ngợi thư ký của một người xa lạ vì vẻ ngoài xinh đẹp của người đó. Hứa Ôn Giảo càng nghĩ càng tủi thân, nằm trong phòng bệnh đã lâu, tâm trạng bất an không có việc gì làm của nàng bị bùng nổ bởi câu nói “Có tiền thì ai lại không thích”. Nàng bực bội hét lên: “Hứa Úc Liêm…”

Lần này may mắn thoát chết, bây giờ thân phận thật sự của mình đã được tiết lộ, vậy thì nàng còn sợ cái gì nữa?

Cô đang nằm mơ sao? Hứa Ôn Giảo dường như đã gọi đầy đủ cả họ tên của cô.

Hứa Úc Liêm ngồi thẳng người lên, hơi cau mày, nhưng ánh mắt lại không thể tập trung.

Cô cắn môi, giống như một đứa trẻ con hét lại: “Ôn Kiểu, chị muốn em gọi chị là chị.”

Hứa Ôn Giảo tức giận đến mức không kiềm chế được, nhắm ngay gương mặt của cô mà cắn một cái thật mạnh.

Nghe được tiếng kêu đau của Hứa Úc Liêm, nàng hơi cong môi.

Đánh dấu đối phương.

Để lại vết cắn của mình trên đó để khẳng định chủ quyền.

Tốt nhất thì người kia nên trở thành người của nàng, vĩnh viễn không thể tách rời.

Ngày hôm sau Hứa Úc Liêm dậy muộn hơn thường lệ, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của Hứa Ôn Giảo và nhìn thấy dấu răng trên mặt của cô. Vì y đức của mình, ông ấy nghiêm túc nhắc nhở: “Đại tiểu thư, thân thể của Hứa tiểu thư vẫn chưa bình phục. Tạm thời hai người không được quan hệ trong khoảng thời gian này. Xin cô hãy biết kiềm chế vì sức khỏe của người bệnh.”

Hứa Úc Liêm là người biết rõ sự thật hơn ai hết, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cô không có, cô không có làm, đừng nói những điều không đúng về cô như thế.

Sau khi bác sĩ rời đi, cô nhìn thủ phạm đã gây ra cho mình, cau mày nói: “Em làm như vậy thì làm sao chị đi làm được đây?”

Mọi hành động của cô hiện đều bị theo dõi chặt chẽ. Nếu đến công ty với dấu răng này, chắc chắn cô sẽ xấu hổ trước mặt đối tác.

“Em làm cái gì?” Hứa Ôn Giảo vừa khuấy cháo trong bát vừa hỏi. Để xoa dịu đối phương, nàng cười nói: “Vậy để em cho chị cắn lại em, đừng tức giận nữa.”

Vì không muốn cho người kia được nước làm tới, Hứa Úc Liêm lạnh lùng từ chối: “Em ăn đi, lần sau đừng có cắn chị.”

Đối phương không giống như đang tức giận cho lắm thì phải.

Hứa Ôn Giảo nhìn cô, đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc.

“Vậy thì em cắn vào chỗ không ai nhìn thấy, chị sẽ không giận em đúng chứ?”

Hứa Úc Liêm ngây ngẩn cả người.

Hứa Ôn Giảo càng ngày càng mạnh bạo hơn so với lúc trước khi gặp tai nạn, thỉnh thoảng nếu không cảnh giác, nàng chỉ cần dùng một câu nói là đã có thể đánh thủng lớp phòng bị của cô.

Hứa Úc Liêm nuốt nước bọt, sờ sờ dấu răng trên mặt, tự lẩm bẩm: “Có lẽ vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.