“Tại sao chị lại muốn em nhắm mắt lại?” Hứa Ôn Giảo ghé sát vào tai của Hứa Úc Liêm mà hỏi. Nàng ho hai tiếng, nói tiếp: “Nếu em không thể thấy rõ động tác của chị, em sẽ sợ lắm.”
Khó có thể mà phân biệt được lời nói của nàng là thật hay giả, Hứa Úc Liêm thở dài: “Em có thể nhấc tay lên được không? Có đau hay không?”
Hứa Ôn Giảo nhìn cô, không chắc lắm: “Nếu chị di chuyển nhanh hơn thì sẽ ổn thôi.”
Đánh nhanh thắng nhanh.
Hứa Úc Liêm nhắm mắt lại, nín thở cởi áo cho nàng và đặt sang một bên.
Hứa Ôn Giảo có thân hình mảnh mai. Nàng không thể ăn nhiều vì lý do thể chất khi còn nhỏ, đến khi trưởng thành cũng không thay đổi là bao. Hoàn toàn không có khó nhìn, một loại đẹp đẽ tinh xảo, nhưng lần này có thể tận mắt nhìn thấy xương sườn lộ ra rất rõ ràng.
Bệnh viện đã sử dụng chỉ khâu thẩm mỹ nên sẽ để lại rất ít vết sẹo. Thật đáng tiếc, trước khi vết thương lành lại, có thể nhìn thấy vài vết sẹo phẫu thuật nhẹ nhưng dài, khiến ai nhìn cũng đều cảm thấy xót xa.
Hứa Úc Liêm chỉ liếc nhìn thoáng qua những vết sẹo trên cơ thể của nàng, nhưng trái tim của cô vẫn đau đến mức không thể thở được.
Cô rất thành thạo dùng kẹp cố định tóc lại cho Hứa Ôn Giảo, “Chị sẽ búi tóc cho em trước, sau đó sẽ lau người cho em.”
Hứa Ôn Giảo cắn môi không nói gì, đôi mắt sáng long lanh, ngước mắt lên quan sát từng động tác của Hứa Úc Liêm.
Hứa Úc Liêm vội vã từ công ty trở về bệnh viện, trên người vẫn đang mặc trang phục công sở. Sau khi cởi bỏ áo khoác vest, cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa đen với phần nền dài màu đen. Khuôn mặt được trang điểm khiến cô trông trưởng thành hơn, thế nhưng cũng không thể giấu được việc cô đã sụt cân rất nhiều.
Cô ngâm toàn bộ chiếc khăn đã tiệt trùng, vắt kiệt một nửa nước, nâng cằm của Hứa Ôn Giảo lên, cẩn thận xoa cổ của nàng, nơi có những đường gân xanh rõ ràng.
Nửa người trên của Hứa Ôn Giảo để trần, vì để phối hợp với đối phương cho nên nàng cũng ngẩng cổ lên, hàng mi đen dày chớp chớp, hô hấp trở nên hỗn loạn.
Cổ họng của nàng vốn rất nhạy cảm, vừa bị đối phương chạm nhẹ đã lập tức phát ra vài tiếng rên rỉ nhột nhột.
Tay của Hứa Úc Liêm run lên, làn da mỏng manh của nàng vừa mới xoa nhẹ một chút đã lập tức hiện lên vết đỏ. Một nửa gương mặt của đối phương đã nằm gọn trong lòng bàn tay của cô.
Hai người đang trong tư thế thân mật, bầu không khí vô cùng mơ hồ. Hứa Úc Liêm không biết nên nói cái gì, cố gắng tìm lời nói để xoa dịu nỗi sợ trong lòng: “Lạnh thì nói cho chị biết.”
Tất nhiên là nàng không lạnh, lòng bàn tay của Hứa Úc Liêm vẫn đổ mồ hôi và cũng không biết có phải là do khăn nóng quá hay không.
Hứa Ôn Giảo bĩu môi, sắc mặt tái nhợt trông rất đáng thương: “Có phải bây giờ em rất xấu đúng không?”
Nàng sớm biết rằng mình có làn da đẹp hơn những người cùng lứa tuổi. Đây từng là nguyên nhân dẫn đến những nguy hiểm mà nàng gặp phải, là cái bẫy được nàng dùng để săn lùng con mồi và là một con bài ẩn của nàng.
Trước đây nàng chưa bao giờ có đủ tự tin để quyến rũ Hứa Úc Liêm thành công chỉ bằng vẻ ngoài của mình. Nhưng sở dĩ cô đối xử tốt với nàng không chỉ vì thương hại nàng mà còn nằm ở ngoại hình của nàng.
Bản thân Hứa Úc Liêm cũng từng nói với nàng rằng cô là một người coi trọng ngoại hình và không cho phép những người bạn xấu xí vây quanh mình.
Bây giờ, nàng đã mất đi lợi thế duy nhất của mình.
Hứa Úc Liêm cũng đã nhìn thấy mặt xấu nhất của nàng, vì vậy đây chính là lý do khiến nàng cảm thấy không được thoải mái.
“Em còn có tâm trạng để nghĩ về những cái này à? Em có thể sống sót và quay trở về với chị là điều tuyệt vời nhất rồi.”
Hứa Úc Liêm nghe được lời kia của nàng, nghĩ đến việc mình đã lo lắng cho đối phương nhiều ngày như vậy, đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc nàng: “Đúng, đúng vậy, rất xấu. Em xấu quá! Từ bé đến giờ chị chưa bao giờ thấy một cô gái nào xấu xí như vậy luôn đó. Nếu ra ngoài cùng thì thật là mất mặt quá đi.”
Vành mắt của Hứa Ôn Giảo dần dần đỏ lên, nàng cẩn thận kéo lấy tay áo của cô: “Chị sẽ không quan tâm em nữa sao?”
Nàng không sợ cái chết, chỉ sợ Hứa Úc Liêm bỏ rơi nàng mà thôi.
Hứa Úc Liêm sửng sốt một chút, sau đó lại kéo tay áo và giặt lại chiếc khăn. Cô đặt nó lên ngực của Hứa Ôn Giảo, quay mặt đi và nhẹ nhàng lau người cho nàng.
“Nếu lần sau em còn dám đi xa nữa thì chị sẽ bỏ em thật đấy.”
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Hứa Ôn Giảo hôn mê.
Cố Vãn Tình tỉnh lại sớm hơn nàng và hiện đang bị cảnh sát theo dõi. Luật sư của cô ta khẳng định rằng cô ta hoàn toàn không biết gì về thuốc ngủ.
Sự đảo ngược kịp thời của dư luận trên mạng đã cứu được công ty của các nàng vốn đang trên bờ vực phá sản. Hình ảnh của Hứa Úc Liêm cũng từ một người ăn chơi sa đọa trở thành nạn nhân của bạo lực trên mạng và đơn giản chỉ là một người thích người cùng giới mà thôi.
Hiển nhiên là mọi người không hề quan tâm đến sự thật, họ chỉ chạy theo những điểm nổi bật vì có cái để bàn tán.
Cuộc thảo luận rầm rộ đã thu hút lượng truy cập và nhiều nhà đầu tư đã có cái nhìn khác về công ty của các nàng. Mỗi ngày Hứa Úc Liêm đều cùng những người trong nhóm đến nhiều công ty khác nhau để thảo luận về hợp tác. Cô luôn tranh thủ đọc các hợp đồng và cuộc họp đầu tư của quý này đã bị hoãn lại một tháng.
Đã lau sạch sẽ thân trên nhưng còn phần phía dưới.
Hứa Úc Liêm thay chậu nước ấm mới, lúng túng thương lượng với Hứa Ôn Giảo: “Việc còn lại em có thể tự mình làm được không?”
Hứa Ôn Giảo không có mặc áo có nhiều cúc áo như áo sơ mi, cái mà nàng đang mặc là bộ quần áo mà Hứa Úc Liêm dùng để qua đêm ở bệnh viện, cũng thuận tiện cho việc thay đồ vào ngày mai.
Nàng không nói có thể hay không, chỉ nhấc eo và hông lên để cởi quần ra, nhưng ngay sau đó lại ngã vào chăn.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra chưa đầy mười giây và mọi thứ đều xảy ra trong sự im lặng.
“Chị sẽ làm cho em.” Hứa Úc Liêm thở dài và kéo tay của nàng ra.
Hứa Ôn Giảo xoay người, ngồi ở mép giường, hai chân buông thõng. Hứa Úc Liêm cúi xuống, vừa lo lắng vừa xoa xoa từ bắp đùi lên phía trên.
“Ưm.” Thân thể của Hứa Ôn Giảo khẽ run lên, vành tai nhuộm một màu hồng nhạt.
Bây giờ, Hứa Ôn Giảo mới hiểu được cảm giác của Hứa Úc Liêm khi toàn thân bị xoa xoa ở lần say rượu kia. Nàng vừa xấu hổ lại vừa thoải mái, chẳng trách sau khi thức dậy, đối phương lại tức giận đến như vậy.
“Em đừng phát ra âm thanh.” Sắc mặt của Hứa Úc Liêm giống như một con cua bị nấu chín. Cô cúi xuống và không dám ngẩng đầu lên.
Hứa Ôn Giảo nắm chặt chăn bông, ánh mắt của nàng lướt qua đôi mày đang hoảng sợ của đối phương, cong môi.
Một tiếng rưỡi sau khi gội đầu và sấy tóc cho đối phương, Hứa Úc Liêm bế Hứa Ôn Giảo lên và đặt nàng lên ghế sofa trong phòng. Cô cũng yêu cầu y tá đẩy chiếc giường di động ướt ra và ngồi xuống ăn tối với nàng.
Hứa Úc Liêm chưa ăn được mấy miếng thì Trương Viên Chi đã gọi cho cô để báo cáo công việc. Cô không thể không đặt bát đũa xuống, cầm cuốn sổ lên và bắt đầu gõ phím trên ghế sofa.
“Ừ, cô cứ nói cho tôi biết, còn gì nữa không?”
“Đêm nay nộp hợp đồng để bên pháp lý xem xét, ngày mai tôi trở lại công ty sẽ ký duyệt.”
“Đừng bận tâm, hàng trăm vạn có ích gì? Chúng ta đâu phải ăn xin?”
“Vay ngân hàng, cô hẹn gặp quản lý Thôi, để Tiểu Bắc bên bộ phận PR mời mấy người đi ăn tối với cô ấy.”
Lời nói của Hứa Úc Liêm bất chợt bị gián đoạn bởi quả anh đào được đặt trên môi. Cô nhìn Hứa Ôn Giảo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có vẻ như có người nào đó đang không vui thì phải. Nàng vừa nhướng mày vừa ăn trái cây, Trương Viên Chi vẫn say sưa bàn công việc với cô qua điện thoại.
Không thể không nói khả năng làm việc của trợ lý đặc biệt Trương rất đáng để mọi người noi theo.
Cuộc điện thoại kéo dài khoảng nửa tiếng, đồ ăn đã nguội lạnh. Hứa Úc Liêm mệt mỏi, không có cảm giác thèm ăn chút nào.
Cô liếc nhìn Hứa Ôn Giảo đã ăn xong, không giấu được sự bối rối của mình: “Em no chưa? Chị dìu em vào phòng tắm để đánh răng. Tối nay em đi ngủ sớm đi.”
Có vẻ như Hứa Ôn Giảo đang suy nghĩ điều gì đó: “Còn chị thì sao?”
Hứa Úc Liêm tưởng rằng nàng hỏi tối nay mình ngủ ở đâu. Cô bình tĩnh trả lời: “Chị cũng ngủ ở đây với em.”
Hứa Ôn Giảo nhếch lên khóe môi nhợt nhạt, nhẹ nhàng cười: “Em hỏi mấy giờ chị đi ngủ?”
“Không biết, làm xong công việc rồi ngủ sau.”
Hứa Úc Liêm cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái.
Hứa Ôn Giảo bị tai nạn xe, người người trong công ty đều lâm vào tình trạng hoang mang. Để mọi người có thể yên tâm mà tập trung vào công việc, Hứa Úc Liêm chỉ có thể chăm chỉ làm việc hơn.
Bỗng nhiên, Hứa Ôn Giảo nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Gì thế?” Hứa Úc Liêm nghe không rõ, hỏi lại, “Em nói cái gì vậy?”