Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 11: Mang đến niềm vui cho em



Bốn nghìn năm trăm tệ một tháng còn không đủ để cô chiêu đãi bạn bè một bữa và mua quần áo mới.

Sắc mặt của Hứa Úc Liêm cứng ngắc, đây là lần đầu tiên cô hạ cái tôi của mình xuống để nói chuyện.

“Có thể để cho tôi thành nhân viên chính thức được không?”

Hứa Ôn Giảo lắc đầu, lấy hợp đồng ra khỏi tay của Hứa Úc Liêm.

Tầm mắt của nàng xẹt qua từ cái cổ thon dài của Hứa Úc Liêm, đến cánh môi môi đỏ mọng hơi hé mở, mắt của nàng hơi ươn ướt.

Cơ thể của hai người như gần như xa, Hứa Ôn Giảo chỉ cần lại gần thêm một chút nữa, lập tức có thể hôn lên cái cằm của Hứa Úc Liêm.

Nàng liếm môi dưới, thở dài một hơi: “Còn có một điều cuối cùng, có được trở thành nhân viên chính thức sớm hay không phụ thuộc vào quyền quyết định của em.”

Hứa Úc Liêm mở to hai mắt nhìn, từ từ buông tay của Hứa Ôn Giảo ra, liên tục lui về sau mấy bước.

“Phụ thuộc vào cô sao?”

“Đúng vậy, là em.” Hứa Ôn Giảo hoàn toàn thả lỏng cơ thể, ánh mắt lười biếng như sư tử nhốt con mồi trong lãnh địa, ung dung ngồi nhìn nó giãy giụa trong sự tuyệt vọng.

Nàng nhấc chân phải lên và dùng tay chống cằm, xé bỏ lớp ngụy trang vô hại mà nàng đã giữ mấy ngày qua và lộ ra mặt cực kỳ xấu xa của mình.

“Làm cho em cảm thấy hạnh phúc.”

“Mang lại niềm vui cho em.”

“Em có thể để chị sớm được trở thành nhân viên chính thức.”

“Cũng cho phép chị tiêu sài bằng thẻ tín dụng của em.”

Hứa Ôn Giảo bắt đầu bộc lộ sở thích xấu xa này từ khi nào?

Tim của Hứa Úc Liêm như đang rỉ máu, cô tức giận đến trán bốc khói: “Cô là người có tâm lý biến thái sao?”

Cho hỏi đây là tiếng người sao?

Cái này còn không phải là lấy việc công để trả thù việc tư hay sao?

Cô gái bé nhỏ bé dịu dàng, dễ thương và ngoan ngoãn năm đó đâu rồi?

Người con gái lòng dạ hiểm độc trước mặt mình đến tột cùng là ai?

Hứa Úc Liêm dự định lật mặt không làm: “Tôi không đi, tôi muốn làm những gì mình thích.”

“Mẹ sẽ đồng ý sao?” Hứa Ôn Giảo nói thẳng, “Không phải chị nói tất cả thẻ tín dụng của chị đều bị cắt sao? Trước khi tan sở mẹ đã gọi điện cho em và nói rằng mẹ không muốn em cho chị quá nhiều tiền để tiêu vặt, chỉ cần lo cho chị chỗ ở, ăn no mặc ấm là đủ rồi.”

Mỗi câu đều là bình tĩnh tường thuật lại, mỗi lời là một lời uy hiếp khiến người ta nổi trận lôi đình.

Đường đường là Hứa đại tiểu thư của Hứa gia, cô chưa từng bị sỉ nhục như vậy…

Hứa Úc Liêm chưa từng phải trải qua khó khăn trước đây thế nhưng rốt cục vì tiền mà cô cũng chịu nhượng bộ.

Hứa Úc Liêm hít một hơi thật sâu: “Được, được, có thể, cô còn muốn gì nữa? Chúng ta cứ nói một lần cho xong.”

Hứa Ôn Giảo lại đưa ra hợp đồng, đổi chủ đề: “Chị, em đùa với chị thôi. Có thể trở thành thành nhân viên chính thức hay không tất nhiên còn phải xem hiệu quả công việc của chị. Em chỉ có quyền đưa ra đề nghị.”

Nàng dù bận nhưng vẫn ung dung: “Hợp đồng lao động chính thức này bao gồm một thỏa thuận bí mật trong giới kinh doanh, không được phép cho các thực tập sinh biết. Hãy coi đó như một món quà đầu tiên của em để khích lệ chị sớm ngày trở thành một nhân viên chính thức.”

Hứa Ôn Giảo suýt chút nữa đã nói thẳng ra, chị nhìn xem em đối xử tốt với chị bao nhiêu đi.

Hứa Úc Liêm siết chặt nắm đấm, nghiến nghiến răng, suy nghĩ nghiêm túc với kiến ​​thức pháp luật ít ỏi của mình.

Trong lúc nóng giận cô lỡ tay phạm tội, bóp chết Hứa Ôn Giảo sẽ bị phán mấy năm tù? Có sự cảm thông từ gia đình, đoàn luật sư đứng đầu cả nước của Hứa gia ra mặt hẳn là có thể bị trì hoãn đi.

Cuối cùng, Hứa Úc Liêm bị lương tâm thuyết phục, cô cầm lấy hợp đồng ngồi trên ghế sofa đọc.

Từ góc nhìn của Hứa Ôn Giảo, Hứa Úc Liêm tựa như một con hổ nhỏ có bộ lông đẹp, nhưng là bị mưa to làm ướt đầu mà ỉu xìu đi.

Nàng thực sự muốn xoa đầu của đối phương.

Hứa Ôn Giảo giơ tay lên, nhưng Hứa Úc Liêm đã quay lại, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng. Lần này đối phương lại biến thành một con hổ nhỏ có răng và móng vuốt.

“Tôi sẽ làm công việc gì ở công ty?”

“Ngày mai đến công ty, chị sẽ biết.”

Miễn cưỡng rút lại mọi động tác, Hứa Ôn Giảo cười lớn và đứng dậy khỏi ghế sofa.

“Tối nay chị đã ăn no chưa?”

Nàng nhìn thấy một hộp đồ ăn mang đi ở trong thùng rác, thế nhưng chỉ ăn có như vậy, Hứa Úc Liêm chắc chắn đang đói bụng.

Hứa Úc Liêm không muốn để ý đến nàng, dùng sự im lặng để đáp lại.

Hứa Ôn Giảo mặt không đổi sắc: “Buổi tối em không có thời gian nấu cơm, tắm rửa xong sẽ nấu chút đồ ăn khuya, chị theo em xuống nấu cùng có được không?”

Trước kia vào đêm hôm khuya khoắt, các nàng cũng thường xuyên xuống lầu để ăn khuya. Hứa Úc Liêm có cũng được, không có cũng chẳng sao, chỉ đáp một tiếng “ừ”.

Trong bếp, sau khi tắm rửa xong, Hứa Ôn Giảo mở tủ lạnh, tìm một ít nguyên liệu còn sót lại, chuẩn bị làm món mì cà chua và trứng đơn giản.

Nàng mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng tinh và quần ngắn giản dị màu xám. Đôi chân thon dài, mái tóc được búi cao và tấm lưng thon gọn toát lên vẻ thoải mái như ở nhà.

Mùi thơm của mì bay vào phòng khách, khơi dậy cảm giác thèm ăn trong bụng của Hứa Úc Liêm. Cô không khỏi đứng dậy khỏi ghế sofa, lặng lẽ đi tới.

“Hứa Ôn Giảo, nấu xong chưa? Tôi sắp chết đói rồi!”

Hứa Ôn Giảo đột nhiên quay lại, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Người con gái lười biếng ngồi ở sau lưng nàng, tay chống cằm, mặt mày thận trọng, cảm giác người này được sinh ra là để được mọi người yêu thương và chiều chuộng.

Trong mắt của Hứa Ôn Giảo có sự thiếu kiên nhẫn, dường như là đói khát, thèm muốn người kia.

Nàng muốn kéo chị gái của mình xuống.

Muốn người ấy cùng làm với mình những chuyện của năm đó thêm một lần nữa.

Trái tim cần được nuôi dưỡng kiên nhẫn đang đập nhanh đến mức Hứa Ôn Giảo quên trả lời.

“Cô nhìn cái gì?”

Hứa Úc Liêm vén tóc ra sau, khiến cô trông rất quyến rũ chỉ với những động tác nhỏ.

Cô hơi nâng cằm, nhìn Hứa Ôn Giảo bằng ánh mắt khó hiểu: “Mì chín chưa?”

Hứa Ôn Giảo thu hồi ánh mắt tràn đầy cảm xúc, quay người nhìn nồi: “Hiện tại có thể ăn.”

Hứa Ôn Giảo tắt bếp, mở tủ khử trùng, lấy ra hai đôi bát đũa, múc ra cà chua và mì trứng đã nấu chín từ trong nồi.

Hứa Úc Liêm mở vòi bồn rửa và rửa tay, đợi nàng mang đồ ăn khuya lên bàn.

Món mì cà chua và trứng do Hứa Ôn Giảo làm có màu thật đẹp, mùi thơm khiến người ta cảm thấy món ăn này chắc chắn là rất ngon miệng.

Hứa Úc Liêm kiềm chế ý muốn cầm đũa ăn, khiêu khích hỏi: “Chỉ vậy thôi sao? Hứa Ôn Giảo, cô chỉ có thể làm được thế này thôi sao?”

Hứa Ôn Giảo ngồi đối diện cô giật mình, cụp lông mi dài xuống, nhíu mày nói: “Trong tủ lạnh chỉ có những nguyên liệu này, sau này em sẽ làm món khác cho chị.”

Hứa Úc Liêm đang nghĩ đến việc tuần sau sẽ đến chi nhánh làm việc, cổ họng của cô phát ra một âm thanh không vui: “Cô học được điều này khi nào? Du học ở nước ngoài có được ăn những món như ở đây không?”

Hứa Ôn Giảo trả lời cô: “Em học được nó từ nửa năm nay kể từ khi trở về nước.”

“Ồ, vậy cô rất lợi hại.” Hứa Úc Liêm cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được. Cô vùi đầu, cầm đũa găm sợi mì trong bát.

Hứa Ôn Giảo không tiếp tục khiêu khích cô mà bắt đầu động đũa.

Phương pháp chế biến món mì cà chua và trứng rất đơn giản, sau khi thêm hành lá xắt nhỏ vào ăn sẽ ngon hơn, Hứa Úc Liêm ăn ăn, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

Trong đêm yên tĩnh và khác thường này, Hứa Úc Liêm đột nhiên nhận ra rằng mình thực sự dường như không biết rõ lắm về Hứa Ôn Giảo.

Đặc biệt là vào học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, Hứa Ôn Giảo ra nước ngoài du học mà không nói một lời, thuận tiện đi chữa bệnh ở đó vài năm và kể từ đó nàng cũng cắt đứt mọi liên lạc với cô.

Hứa Úc Liêm từ chờ mong đến thất vọng, lo lắng đến quan tâm, và cuối cùng trở thành oán hận còn tệ hơn cả việc nếu như cả đời này không gặp thì có chết cũng không muốn nhìn mặt nhau.

Hứa Ôn Giảo dường như đã trở thành một con số trừu tượng.

Những chuyện hoang đường kia trong quá khứ đã trở thành tội lỗi của nàng khi nàng bỏ rơi cô.

Vài năm sau, Hứa Ôn Giảo đột nhiên trở về nước, gọi cô là “chị” như trước khi mối quan hệ của cả hai chưa tan vỡ, và quan tâm đến cô một cách không thể nào giải thích được.

Thế nhưng khoảng trống không trong năm năm qua đã cứa vào trái tim của Hứa Úc Liêm một vệt dài và sâu. Làm thế nào mà vá lại được những vết thương không bao giờ lành?

Hứa Úc Liêm không biết phải làm gì với nàng trong một thời gian dài, chỉ có thể liên tục tránh mặt, thậm chí còn sợ hãi.

Nếu cô chấp nhận Hứa Ôn Giảo bước vào cuộc đời của mình một lần nữa, liệu nàng sẽ mang đến cho cô một tổn thương mới hay một món quà? Đừng cho ai nhìn thấy vết thương của mình, làm sao mà biết được họ đến để xát muối vào hay là xoa dịu nó.

Nghĩ mãi mà không rõ, cô không muốn nghĩ đến nữa.

Tựa như cô chưa từng đào sâu vào tâm lý của Hứa Ôn Giảo trong suốt một năm dây dưa không thành với nàng.

Hứa Úc Liêm ngẩng đầu lên nhìn người ngồi đối diện. Ánh sáng mong manh làm mờ đi đường nét trên khuôn mặt của nàng, dáng người mỏng manh, trông giống như một bông hoa quỳnh nở vào ban đêm. Nàng vô hình nhưng luôn luôn có thể khiến người ta kinh ngạc.

Tối hôm đó ăn xong bữa khuya, Hứa Úc Liêm tùy ý ném hành lý vào phòng khách, ôm chăn đi vào phòng khách để ngủ, còn cố ý cài báo thức dậy thật sớm.

Ngày hôm sau, Hứa Úc Liêm trang điểm nhẹ, chọn một bộ trang phục giản dị hơn một chút rồi đi chung xe với Hứa Ôn Giảo đến công ty.

Lúc đầu không muốn cùng đối phương ra ngoài, nhưng Hứa Úc Liêm trong đời chưa bao giờ đi xe buýt hay tàu điện ngầm, nếu bắt một chiếc xe khác để đi thì sẽ rất uổng phí tiền lương của tháng này.

Thế là Hứa Úc Liêm miễn cưỡng đi theo xe của Hứa Ôn Giảo, ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, nhắm mắt ngủ bù.

Ở ghế sau, trợ lý đắc lực Trương Viên Chi đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay cho Hứa Ôn Giảo.

Cuộc trò chuyện giữa hai người thỉnh thoảng lại vang lên từ phía sau.

Trạng thái bàn chuyện chính sự của Hứa Ôn Giảo rất khác với trạng thái riêng tư của một người đã nắm quyền lâu năm và có lý trí của một người trưởng thành trong xã hội.

Hứa Úc Liêm mím môi dưới, tựa đầu vào cửa sổ xe, đột nhiên cô không nhớ được dáng vẻ thường ngày của Hứa Ôn Giảo.

Chẳng mấy chốc, xe đã đưa họ xuống tầng dưới của công ty.

Một nhóm ba người, từ đi qua quầy lễ tân đến thang máy, trên đường đi đều là âm thanh chào hỏi liên tiếp nhau.

“Xin chào tiểu Hứa tổng.”

“Xin chào trợ lý Trương.”

Hứa Úc Liêm đi phía sau Hứa Ôn Giảo, không ai chào đón cô, nhưng ánh mắt của mọi người sẽ tập trung vào cô trong một thời gian rất ngắn.

Đôi chân của Hứa Úc Liêm như bị gắn đầy chì. Cô bước đi một cách khó khăn trước ánh nhìn của mọi người. Lần đầu tiên cô biết rằng bị chú ý không phải là một điều tốt.

Đặc biệt, một số người trong số họ đều có ánh mắt dò xét và dò hỏi, đầy vẻ thù địch, như muốn nói: “Cô mà cũng xứng đứng cùng với tiểu Hứa tổng sao?”

Cuối cùng, Hứa Ôn Giảo đưa cô đến văn phòng của tổng giám đốc.

Phòng làm việc của tổng giám đốc được trang trí đẹp hơn dự kiến, không sang trọng như dát vàng hay bạc, đồng thời cũng thay đổi từ đồ nội thất bằng gỗ cứng theo phong cách cổ điển.

Cấu trúc bên trong có thể mở rộng hơn, thiết kế thiên về phong cách nghệ thuật trẻ trung, hiện đại, tất cả đều thể hiện gu thẩm mỹ ưu nhã của chủ nhân.

Nó phù hợp với tính thẩm mỹ nhất quán của Hứa Úc Liêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.