Ôn Nhu Như Hạ

Chương 46: Chương 46



Buổi sáng, Cố Yên Chi bị ánh nắng mặt trời đánh thức, nàng muốn trở mình nhưng phát hiện lãnh địa của mình đã bị người khác xâm chiếm.

Nàng đang nằm sát vách tường căn bản không thể thoải mái trở mình được.

Cố Yên Chi nhíu mày, bần thần ngồi dậy, nàng ngồi im lặng một chút để qua đi cơn buồn ngủ mới mở mắt xem xét tình hình.
Kẻ xâm phạm lãnh địa của nàng, Hạ Thanh Khê đang ngủ rất ngon, trên môi còn mỉm cười.

Cố Yên Chi bị dáng vẻ thanh thản này của Hạ Thanh Khê làm cho vừa bực tức vừa buồn cười.

Người nào đã nhiều lần nói với nàng là tướng ngủ của mình rất tốt.

Bây giờ xem nàng bị ai đánh thức đây, còn đang năm trên gối đầu của nàng nữa chứ.
Cố Yên Chi vươn tay muốn nhéo cái mũi của Hạ Thanh Khê một cái để trả thù người này phá hỏng giấc ngủ của nàng.

Nhưng nàng không giống Hạ Thanh Khê, Cố Yên Chi không có đành lòng chọc phá một người đang chìm trong mộng đẹp.

Nàng nhẹ nhàng rời giường mà không đánh động Hạ Thanh Khê.

Mang dép lê vào rồi rời khỏi phòng đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Hạ Thanh Khê tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh đã không có ai, chỗ nằm của Cố Yên Chi cũng không còn hơi ấm, có lẽ nàng đã rời giường từ lâu.

Hạ Thanh Khê mắt nhắm mắt mở ngồi dậy đi đánh răng và thay đồ.

Hạ Thanh Khê đi xuống giữa cầu thang đã thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Lúc này cái bụng của cô cũng bắt đầu kêu gào, Hạ Thanh Khê lấy tay xoa xoa bụng đi thẳng xuống bếp.
Cố Yên Chi đang đứng cạnh bếp nấu mì, mùi thơm mà Hạ Thanh Khê ngửi được là từ cái chảo thịt viên sốt cà chua ở bên cạnh.

Cố Yên Chi thành thục vớt mì vào một cái bát nước lạnh, sau đó lại mang đếm bồn rửa xả nước, rồi lại bỏ vào một cái rổ chờ ráo.

Một loạt hành động của nàng vừa dứt khoát vừa nhanh nhẹn, Cố Yên Chi vốn không phải người nhanh nhẹn như vậy, chỉ có những việc nàng đã làm rất quen thuộc mới thành thạo không sai sót.
Hạ Thanh Khê kéo ghế ngồi xuống bàn ăn bên cạnh căn bếp.

Cố Yên Chi lúc này mới phát hiện ra cô đang ở đây.

Nàng quay sang nhìn Hạ Thanh Khê chớp chớp đôi mắt đen láy rồi mỉm cười.
_ Cậu có muốn thêm một phần phô mai không?
_ Cũng tốt! – Hạ Thanh Khê không nhiều lời, qua những nguyên liệu mà cô nhìn thấy cũng thừa biết Cố Yên Chi đang nấu món mì ý sốt cà.
Nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lấy hai cái đĩa, cho mì ý vào đĩa, lại thêm sốt cà chua và thịt viên, Cố Yên Chi đi đến tủ lạnh lấy một bịch phô mai bào sợi bỏ lên mặt dĩa mì đang nghi ngút khói, rồi lại rắc một ít bột hương thảo lên trên.

Rất nhanh phô mai bị hơi nóng làm tan chảy hòa quyện vào sốt cà chua đỏ đỏ, một mùi hương thơm béo lan tỏa trong không khí.

Nàng bưng hai bát mì đi đến bàn ăn, Hạ Thanh Khê đứng lên ra hiệu nàng ngồi xuống còn mình thì đi lấy nước uống và nĩa để ăn mì.
Hai nàng ăn uống no say, Hạ Thanh Khê là người rửa bát, Cố Yên Chi như thường đứng một bên lau bát úp vào kệ.

Hạ Thanh Khê vừa tráng nước mấy cái đĩa vừa nói.
_ Mùng 6 nhóm Hà Phương rủ chúng ta đi ra ngoài chơi.

Cậu có muốn đi không?
_ Bọn họ du lịch về rồi? – Cố Yên Chi dừng động tác quay sang hỏi Hạ Thanh Khê, cô “ừm” một tiếng, Cố Yên Chi lại hỏi.

– Có nói là đi đâu chơi không?
_ Vẫn chưa quyết định, bọn họ nói gặp mặt rồi bàn sau.
Hạ Thanh Khê thuật lại đoạn đối thoại trong nhóm chat cho Cố Yên Chi nghe, nàng chỉ nhẹ gật đầu.

Hạ Thanh Khê hiểu ý, nàng tức là đồng ý sẽ cùng đi chơi với nhóm Hà Phương.

Hai nàng rửa chén bát xong thì ngồi trên sofa xem phim hoạt hình.
Đến trưa Hạ Thanh Khê lại kéo Cố Yên Chi ra ngoài, nói muốn đi ăn ngoài, Cố Yên Chi cằn nhằn hôm nay chỉ mới mùng 4 lấy đâu ra hàng quán có bán.

Không biết Hạ Thanh Khê từ đâu biết được ở con phố bên cạnh có một lễ hội diễn ra vào ngày tết, bên trong hội chợ có bán rất nhiều thức ăn.

Hạ Thanh Khê nắm lấy cổ tay Cố Yên Chi đi vào trong khu ẩm thực của lễ hội, vì là tết nên đông hơn những lễ hội khác rất nhiều.
_ Yên Chi, có muốn ăn xiên nướng hay không?
_ Ở đây đông như vậy hẳn là không có chỗ để ngồi.

– Cố Yên Chi nhìn xung quanh, bàn ghế để ngồi đều đã bị chiếm hết.
_ Chúng ta có thể mua một vài món sau đó rời khỏi chỗ này tìm nơi ngồi ăn là được.
Hạ Thanh Khê quyết định xong liền không cần ý kiến của Cố Yên Chi chạy đến hàng thịt nướng gọi một vài xiên thịt.

Sau đó lại kéo nàng đến một hàng khác mua thêm mấy món ngọt cùng hai cốc trà sữa mới chịu rời đi.

Hai nàng đến một công viên gần đó, tìm một cái băng ghế dài ngồi xuống cùng nhau ăn.

Thịt xiên vẫn còn nóng hổi, thời tiết vừa lúc đang se lạnh nên ăn rất ngon, Hạ Thanh Khê gọi một nửa xiên cay, một nửa không cay cho Cố Yên Chi.

Ăn xiên nướng xong thì hai nàng lại ăn món chè thạch, Cố Yên Chi không thích đồ ngọt, nàng cảm thấy uống trà sữa lại ăn chè thật là muốn sốc đường, nên chỉ ăn một nửa liền không chịu ăn nữa.
_ Còn muốn đi đâu không? – Hạ Thanh Khê dọn rác đi đến thùng rác gần đó quăng vào rồi quay lại hỏi Cố Yên Chi.
_ Là cậu lôi kéo tôi ra ngoài, sao lại hỏi tôi? – Cố Yên Chi lắc đầu.
Hạ Thanh Khê suy nghĩ một lúc lại kéo Cố Yên Chi đi, địa điểm lần này cô đưa nàng đến là một khu vui chơi.

Hẳn là vì ngày tết nên ở đây rất đông người, đặc biệt là trẻ em.

Hạ Thanh Khê mua hai vé vào cổng rồi cùng Cố Yên Chi đi vào, quan sát một vòng Hạ Thanh Khê nhìn thấy một vòng quay ngựa gỗ có rất nhiều người đang chơi, cả người lớn và trẻ em.
Hạ Thanh Khê chạy đến mua hai vé rồi cùng Cố Yên Chi đứng chờ, vòng quay kết thúc đến lượt các nàng, Hạ Thanh Khê ngồi lên một con ngựa gỗ, Cố Yên Chi ngồi ở con ngựa ngay bên cạnh.

Khi tất cả các con ngựa đều đã có khách ngồi lên, vòng quay từ từ di chuyển, những con ngựa cũng theo tiếng nhạc mà nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống.

Hạ Thanh Khê nhân lúc Cố Yên Chi không để ý liền lấy điện thoại chụp rất nhiều hình ảnh của nàng.
Sau khi chơi ngựa gỗ, Hạ Thanh Khê lại kéo Cố Yên Chi đến một trò chơi có cái cốc xoay tròn.

Khi trò chơi kết thúc Cố Yên Chi bị chóng mặt đến nhìn mọi thứ đều xoay vòng quanh mình.

Hạ Thanh Khê để nàng ngồi ở một băng ghế nghỉ ngơi còn cô chạy đi mua một cái kẹo bông gòn thật lớn.

Hai nàng cùng chia nhau ăn kẹo bông gòn, Hạ Thanh Khê thừa dịp chụp thêm vài tấm ảnh lúc Cố Yên Chi đang ôm lấy kẹo bông gòn cắn.

Kẹo bông gòn mềm mại như mây, vừa cắn vào liền tan ra nơi đầu lưỡi có chút ngọt.
Trò tiếp theo Hạ Thanh Khê muốn nàng chơi cùng là tàu lượn.

Cố Yên Chi nhìn chiếc tàu lượn với tốc độ kinh hoàng trên một đường ray rất cao lượn lên lượn xuống liền chóng mặt muốn nôn.

Hạ Thanh Khê bất lực đành bỏ qua trò chơi yêu thích.

Cô mua hai vé vòng quay, cùng Cố Yên Chi đứng đợi đến khi có một cabin trống nhân viên liền mở cửa cho hai nàng bước lên.

Vòng quay rất chậm đưa hai nàng dần dần lên cao, Cố Yên Chi vốn sợ độ cao nên không dám chơi tàu lượn, nhưng nàng thích vòng quay này, cảm giác từ trên không trung nhìn thấy toàn cảnh thành phố thật kỳ diệu.

Cố Yên Chi cảm giác được mình rất tự do, chưa từng được tự do như vậy.

Hạ Thanh Khê ngồi đối diện nhìn Cố Yên Chi rạng rỡ mỉm cười quan sát khung cảnh bên ngoài cửa kính cabin.
_ Nếu là buổi tối sẽ còn đẹp hơn rất nhiều, mọi nơi ở bên dưới đều sáng đèn, xanh xanh đỏ đỏ, cậu chắc chắn sẽ thích.

– Hạ Thanh Khê đi đến đứng bên cạnh Cố Yên Chi cùng nàng nhìn khung cảnh thu nhỏ bên dưới.
_ Thật sao?
_ Sau này trưởng thành được tự do rồi tôi sẽ đưa cậu đến đây vào buổi tối.

– Hạ Thanh Khê cười cười nhìn vào sườn mặt nàng nói.
_ Còn có cơ hội sao? – Cố Yên Chi bỗng rũ mi, ý cười trên mặt liền nguội lạnh.
_ Tôi chưa từng thất hứa, đặc biệt là không bao giờ thất hứa với cậu.

– Hạ Thanh Khê chắc chắn nói.
Cố Yên Chi nghiêng đầu nhìn cô, Hạ Thanh Khê cong môi mỉm cười dịu dàng nhìn vào đôi mắt nàng.

Điều cô hứa với nàng nhất định Hạ Thanh Khê sẽ thực hiện, không chỉ một điều Hạ Thanh Khê còn rất nhiều thứ muốn cùng nàng làm, muốn được làm cho nàng..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.