Khi Trì Uyên dừng lại, bên ngoài vẫn rất sôi động.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa, dưới người đang lót áo của Trì Uyên.
Chỉ là váy của cô chắc chắn không mặc được nữa rồi.
Cổ Tư đung đưa đội chân thon dài trắng nõn, “Này, anh nói đi, tôi phải ra ngoài thế nào?”
Trì Uyên đứng hút thuốc bên cửa sổ, nghe thấy lời cô nói cũng không quay đầu lại, “Lát nữa Tử Thư sẽ mang quần áo tới.”
Cố Tư gật đầu, “Được rồi, may còn có anh ấy.”
Cổ Tư đi chân trần nhặt chiếc váy dưới đất lên, cô giữ ra nhìn thật kỹ.
Thực sự không thể mặc được nữa.
Cô suy nghĩ một chút rồi vo chiếc váy lại, xoay người ném vào thùng rác.
Cô quay lại ghế sofa, lấy điện thoại ra.
Người đàn ông họ Trần xin số cô trên máy bay lần trước gửi tin nhắn tới, hỏi cô đang làm gì?
Cổ Tư nhìn, tin này đã được gửi tới từ lâu.
Nhưng ước chừng lúc đó cô đang mây mưa cùng Trì Uyên nên không nghe thấy âm thanh.
Cổ Tư suy nghĩ rồi gửi lại một tin, nói vừa rồi đi tắm nên không nghe thấy thông báo điện thoại.
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, người kia đã gọi điện tới.
Điện thoại cô rung lên, nhưng Trì Uyên vẫn nghe thấy tiếng “ong ong” này.
Anh vẫn không có phản ứng gì, chỉ vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài.
Anh cởi trần, mặc quần tây, đi chân trần đứng bên cửa sổ.
Cổ Tư liếc anh từ khoé mắt, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ảnh nhìn.
Cô nghe máy.
Người bên kia lập tức cất lời, “Cô Cố”
Cổ Tư đáp, “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông mỉm cười, “Ngày mai tôi có thời gian nên muốn hỏi cô đang ở đâu, nếu cô vẫn ở Tam Á thì chúng ta có thể ra ngoài chơi.
Tôi biết một số điểm tham quan khá thú vị.
Cổ Tư rũ mắt, nhìn xuống chân mình, hình như cô đang cười, “Cùng ra ngoài chơi à? Để tôi xem, tôi không chắc ngày mai có thời gian không nữa, tôi còn chưa quyết định lộ trình ngày mai.
“Ồ, là vậy à?” Người đàn ông họ Trần cũng không mấy thất vọng, “Được rồi, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cô, để xem lúc đó cô có rảnh không nhé.”
Cố Tư trả lời “được”, trong lời nói mang theo ý cười.
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cô vẫn chưa biến mất.
Cô cầm điện thoại trong lòng bàn tay, từ từ chơi đùa.
Trì Uyên vẫn luôn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, “Sao không đi chơi với anh ta? Cô đến đây không phải để thư giãn đầu óc à? Ra ngoài đi chơi nhiều thì mới thả lỏng được.
Cổ Tư nhìn thứ trong tay, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Ra ngoài cũng không nhất thiết là phải đi cùng anh ta, tôi còn có một người theo đuổi nữa, tôi đang xem ngày mai anh ấy có hẹn tôi không
Trì Uyên dừng lại một chút sau đó bật cười, “Tốt rồi, giăng lưới rộng, tập trung đánh bắt.
Cổ Tư mỉm cười, “Chứ gì nữa, dù sao cũng phải lựa chọn kỹ lưỡng
Cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “Anh thì sao, sếp Trì anh không thế à?
Trì Uyên quay lưng lại, nhìn Cổ Tư.
Mái tóc Cổ Tư xoã hai bên trước ngực, chặn ngang những chỗ quan trọng.
Làm nổi bật vùng trắng như tuyết kia.
Cô mỉm cười dịu dàng, có lẽ vì vừa làm việc hao tổn thể lực nên đôi mắt cô lấp lánh sắc nước.
Mang lại cảm giác của tình yêu.
Cổ Tư như vậy hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Trì Uyên ngừng một chút rồi cười, anh quay đầu đi, “Tôi cần phải giăng lưới à?”
Câu nói này thực sự tự phụ.
Nhưng anh nói cũng không sai.
Anh có vốn liếng, đúng là không cần giăng lưới.
Những loài tôm hùm hay của hoàng đế đều sẽ tự động chui vào lưới của anh.
Cổ Tư bật cười, “Đúng thế, tôi quên mất chuyện này, sếp Trì cần gì phải đánh bắt, anh muốn gì thì giang rộng vòng tay là các cô ấy sẽ tự đến thôi”
Tri Uyên chỉ cười, dập tàn thuốc ở bệ cửa số.
Hai người đều không nói gì nữa.
Cổ Tư cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Tử Thư hỏi anh ta khi nào mới có thể mang quần áo đến.
Tử Thư không trả lời, không biết đã thấy tin nhắn chưa.
Cố Tư không tự chủ được, lại quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên đang một tay cầm điện thoại, một tay đút túi quần, lưng thẳng tắp.
Anh nhìn ra bên ngoài.
– —————————.