20h30″
Thục Anh tỉnh giấc dưới sàn nhà,vẫn nguyên bộ đồ đầy máu kia. Nó lấy lại được bình tĩnh,lê lết dưới sàn,nhấn công tắc,tất cả đèn bật sáng lên. Nó đứng dậy,chậm chạp đi vào nhà tắm,xả đầy nước tràn xuống mình,cùng những giọt máu nhuộm áo Bull trắng ấy,tẩy rửa tất cả những vết thương kia.
Cảm giác bây giờ ổn hơn bất cứ lúc nào. Nó bước ra với bộ đồ tắm,tóc rủ rượi ướt đẫm ấy. Ngồi đối diện máy tính. Nó đánh liên hồi văn bản gì đó.
Chợt nghĩ đến anh.
Nếu nói đến căn bệnh X ở giai đoạn 3 này thì. Dần mất trí nhớ,hay quên nhưng về đêm sẽ nhớ những việc trong quá khứ. Một là đau khổ rồi mất ăn,hai là hạnh phúc và cười nhiều hơn. Vậy tâm lí cần điều trị sẽ là ban đêm.
Nghĩ ngợi vài điều,nó thay bộ đồ đơn giản,quần bó với áo thun xanh dương nhẹ nhàng với áo len đỏ kia ra ngoài. Trời hiện giờ,gió se hơi lạnh lại. Nó lên chuyến xe buýt cuối cùng đi đến quãng đường nhà anh. Nhưng trước đó,nó có ghé vào siêu thị mini mua vài món đồ về nấu…tại nhà anh.
…
Nhóm côn đồ đứng bao vây anh,lại là lũ côn đồ kia.
-“Nhóc…có tiền đưa cho tụi anh.”
-…
-“Mày điếc à?”-Một tên quát lớn.-“Nhanh đi. Tụi tao không có thời gian đâu mà chờ với đợi.”
-“Ấy bình tĩnh. Để em nó nói rồi đưa.”-Tên ôn dịch khác nói.
Nhìn xung quanh,vài năm sáu tên cứ dồn dập anh,cứ moi móc anh. Nhìn bọn họ còn rất non,hình như là học sinh cấp dưới nhưng mạnh mồm xưng “anh”.Hình như là do thiếu tiền tiêu vặt,du côn đánh nhau ên đâm ra cướp tiền.
-“Câm hả thằng chó?”-Một tên đẩy mạnh anh vào tường. Trợn mắt trừng lên nhìn như đe dọa đối phương nhưng đáp lại là ánh mắt vô hồn của anh cũng đang đối diện nhìn lại.
-“Không đưa thì lục rồi thủ nó đi. Bực bội.”-Tên đầu đàn lên tiếng.
Lập tức 6 tên còn lại nhảy vào,lục lọi quần áo của anh. Đúng lúc anh vừa được nhận ương,số tiền là năm triệu. Là mồ hôi của anh. Sáu tên khựng cười nhìn sang đầu đàn rồi ném tiền kia cho hắn. Quay sang con mồi đang thối nát ấy.
-“Hay là tha cho nó đi nhờ. Lấy số tiền được rồi.”-Tên em út nhìn chững trạc và cũng hiền nhất lên tiếng,
-“Mày sao thế? Gỉa tạo vừa. Giết oách đi cho xong. Rõ điên.”-Tên khác hấc thằng tốt bụng kia ra.
-“Lấy tiền rồi đi là được. Giết tên câm mà điếc vậy có ích gì.”-Lại tên tốt bụng ấy.
-“Câm điếc mà trong túi những năm triệu. Đến giờ mày à.”-Thằng khác hấc tay đến cạnh anh. Lườm bằng ánh mắt sắt bén. Con dao nhọn trên tay khẽ lướt nhẹ nhàng trên khuôn mặt anh.
Anh chợt nhớ đến cảnh tượng này,hình như mình đã gặp phải. Rất thân thuộc. Xuất hiện trong giấc mơ anh mỗi đêm. Và luôn luôn có một thiên thần xuất hiện mờ ảo. Thiên thần ư? Cô ấy là ai? Mờ ảo làm anh không biết là ai. Nhưng thực chất là anh đang dần quên.
-“Mấy người đang làm gì đấy?”-Giọng trầm lặng vang lên khiến ánh mắt đổ về giọng người con gái ấy.
Cô ấy xuất hiện đấy ư?
Anh im lặng quay sang. Một thân hình mảnh khảnh đứng đấy với túi xách.
Là nó – Hoàng Thục Anh.
Nó đút hai tay vào túi,vứt dỏ túi đồ sang một bên. Đi như một thằng con trai đến. Những tên kia khẽ cười nữa miệng khi miếng mồi ngon đang trước mặt,nhưng trừ một người. Chàng trai tốt bụng trong đám đông ấy.
Ánh mắt khẽ trợn tròn khi thấy nó đến. Trong màn đêm với ánh đèn hiu hắt ấy. Chàng trai tốt bụng ấy nhận ra người con gái trước mắt là ai. Là mỹ nhân mà chàng rất thích.
-“Anh ấy là của tao.”-Nó thẳng giọng bằng khí chất lạnh đạm kia.
-“Mạnh miệng đấy cô em xinh đẹp.”-Tên hám gái đầu tiên đi đến gần nó. Phải tròn mắt mê mệt vì sắc đẹp kia. Trên đời này rất nhiều con gái đẹp,nhưng trong đám con gái xinh đẹp ấy,nó là người đặc biệt nhất,tức là đẹp nhất trong những người đẹp. Phải chăng? ( Ừ ừ đúng rồi đó anh ><)
-“Muốn thoát,cách duy nhất là tiền.”-Tên khác lên tiếng.
-“Không có.”-Nó khẽ đưa ánh mắt xuống người con trai kia.
-“Vậy thì làm thứ mua vui cho bảy đứa bọn anh đi.”-Tên đầu đàn nãy giờ ngắm nó lên tiếng.
Nó khẽ cười với nụ cười đểu. Gật đầu.
-“Vậy cũng được.”
Mọi ánh mắt trố đến nó,kể cả anh. Thiên thần dỏm ư? Đặc biệt là chàng trai tốt bụng kia. Rất bất ngờ. Chưa kịp để sáu tên ấy nhảy vào nó thì chàng đã chạy ra làm lá chắn cho nó và anh với giọng nói ấm áp.
-“Khoan đã. Chúng ta về đi. Mọi người sẽ thấy đấy.”
-“Hôm nay mày lại thế? Nhút nhát. Cút xéo ra. “-Một tên khác nắm áo chàng vứt sang bên. (nói nhóc nhé mấy bb)
-“Mai tao sẽ xử mày sau. Thằng mọt sách. Ngu xuẩn.”-Tên đầu đàn chỉ vào nhóc quát rồi quay sang nhìn nó bằng ánh mắt thèm thuồng.-“Lại đây với anh nào.”
Nó cười khẩy rồi dang vòng tay ra như thể chào đón anh ấy. Một phút bất động,anh đưa tay lên kéo nó ngồi xuống cạnh mình.
-“Điên ư?”
Anh trừng mắt nhìn bọn đối diện.
-“Thằng khốn này.”-Tên đầu đàn dơ chân lên định sút anh,nhưng cự li anh với nó rất gần sẽ trúng cả nó.
Lập tức theo phản ứng,anh ôm trầm nó vào lồng ngực,lưng trần kia đỡ những cú đá mạnh bạo ấy. Rất đau. Nó ngồi đấy không một phản ứng,nhìn anh,rồi khẽ cười. Anh ít ra cũng nhận biết được mình làm gì. Và bây giờ là bảo vệ nó. Nó khẽ đưa tay lên mặt anh.
-“Cố lên.”
Anh khựng lại. Nhìn thật kĩ nó. Khuôn mặt ấy. Và giấc mơ thiên thần ấy. Hiện ra. Nó và thiên thần giống nhau. Là một người đấy bác ạ.
-“Thì ra em là thiên thần.”
Nó cười,nụ cười bảo anh cố lên. Và phản ứng khá nhanh,đứng dậy cho mấy lũ khốn kiếp kia một trận bằng những tay nghề võ thuật của mình đả ủ lâu không dùng đến giờ đem ra chỉ xài trong hai ba phút,thật uổng phí. Nhưng bù lại giúp anh dần có lí trí về việc mình làm chứ không như một chú robot chỉ biết học và làm việc,kể cả ăn cũng quên.
Nhóc đứng đấy nhìn sững nó với những cú đánh nhau kinh hoàng. Phải dùng từ kinh hoàng để nói thì biết nó giỏi giang xử lí bọn kia.
Nó xử trọn vẹn rồi quay sang nhìn nhóc với ánh mắt ôn nhu. Nhóc một lần nữa bàng hoàng. Mới là con người mạnh mẽ,đánh nhau với ánh mắt giết người. Sao bây giờ ôn nhu và dịu dàng. Chị ấy là ai cơ chứ?
Nhóc khẽ cười cúi đầu chào nó,một nụ cười và cúi đầu với sự nể phục. Nhóc nhanh chóng chạy đi. Nó đứng đấy trầm lặng nhìn nhóc.
-“Trần Minh Khang…”