Hòa Thân đang hoảng hốt, đột nhiên dừng chén rượu đang cầm trên tay lại, vì Vương Vũ Châu đã đứng bên cạnh hắn, vẻ đẹp lay động lòng người kia vừa bước đến, đã tác động mạnh mẽ lên tim Hòa Thân, ánh mắt như nước, tóc mượt như mây, quả thật khiến Hòa Thân ngây ngất đến không còn biết trời trăng gì.
Hòa Thân sững người ngó Vương Vũ Châu, rồi lại nhìn về bàn, ánh trắng sóng sánh trong li rượu phản chiếu lên đôi mắt trong sáng tinh anh của Vương Vũ Châu, giống như ngọn lửa dịu dàng mà mãnh liệt.
Vương Vũ Châu cũng nhìn kĩ tên thiếu niên trước mặt mà nàng từng có lần gặp mặt, nàng ngẩng đầu, đem theo 7 phần tinh anh, 2 phần vui thích và 1 phần thê lương, nhìn hắn.
Trong đầu Hòa Thân liên tục hiện lên tư thái tự nhiên khoáng đạt của Vương Vũ Châu ở miếu Thành Hoàng, mấy hôm trước còn hư vô lúc ẩn lúc hiện như thế, lúc này lại nhìn mình với đôi mắt đầy ẩn tình như thế, đột ngột khiến tim Hòa Thân bắt đầu rung động, hắn biết đây là ngọn lửa tình yêu đã nảy sinh từ hai con tim, là sự nảy sinh sinh tử tương y.
Vương Thủ Thành nhìn hai người trẻ tuổi, họ cứ nhìn nhau, một câu cũng không nói, mặc dù ông đã hơi có men rượu, nhưng ông cũng từng một thời trai trẻ, nên trong nháy mắt đã hiểu ra. Nhưng trường hợp này, nào cho phép ông nói nửa câu làm mất đi không khí tốt đẹp, trong lòng đã có chủ ý liền nâng chén rượu lên, cười nói với Hòa Thân: “Hòa công tử, hôm nay với Vương Thủ Thành tôi là ngày vui mừng nhất, cũng là ngày con gái tôi được sinh ra lần nữa, vốn dĩ con gái không được lên bàn, nhưng hôm nay rất vui, cũng không có người ngoài ở đây, tôi bạo gan cho con gái lên đây, cũng là để tạ ơn cái ơn cứu mạng của Hòa công tử, Hòa công tử sẽ không xem như người ngoài chứ”
“Không, không” Hòa Thân đáp vội nhưng trong lòng lại nghĩ: “ Tôi đang mong quá đi chứ, nếu tối nay ông không cho con gái ông ra đây, thì tôi mới xem như người ngoài”
Có Vương Vũ Châu cùng ngồi, Hòa Thân thấy đầy hưng phấn, nhưng Vương Thủ Thành lại liên tục cung kính nâng ly với hắn, khẩu khí đầy cung kính: “Hòa công tử còn trẻ, nay đã là đô úy tam đẳng khinh xa tôi nghĩ Hòa công tử chắc chắn là chưa hài lòng, nhất định sẽ còn có ham muốn tạo lập tiền đồ. Hòa công tử là người đọc sách, nhất định sẽ trúng đầu trạng nguyên, nếu là tập võ, thì vị trí Võ trạng nguyên sớm muộn cũng bị Hòa công tử lập, không biết Hòa công tử có ý định là tác văn hay tập võ?”
Câu nói này của Vương thủ Thành đã kéo hắn về hiện thực, nghĩ đến chuyện trước đây sau này, định bụng nói thực, định nói thật những lời trong lòng ra, nhưng lại nghĩ: “ Ta một là không muốn đọc sách hai là không muốn luyện võ, chỉ muốn làm một tên quan bán chức để làm kinh doanh, nếu lời này của ta mà nói ra, Vương lão đầu lại không nghĩ rằng ta là là một hoa hoa công tử không học hành gì, nếu ông ta muốn qua cầu rút ván, nói không chừng từ đây lại không cho ta vào nhà nữa”
Nghĩ đến đây bèn cười: “ Tại hạ đang vì chuyện này mà buồn bực đây, tập võ tôi cũng có thể tập được mấy hồi, còn tác văn, thì cũng không có vị trí gì rõ ràng trên bảng vàng, nay vẫn đang ăn lộc trên công lao tổ tiên, thật không biết như thế nào mới phải, có thời gian, tôi thật sự muốn bỏ tất cả ở kinh thành ra ngoài một chuyến, một là để thư giãn, hai là đi xem xem, có nơi nào có thể kiếm được việc để làm, cũng là để rèn luyện bản thân”
Vương Thủ Thành nghe thế, thấy nó mâu thuẫn với thế giới quan và giá trị quan của mình, theo ông ta thấy, nam nhi không muốn lập được công danh gì đó thì chính là công tử lang thang, nhưng hiện nay ông ta đã xem Hòa Thân là nhân vật vô sở bất năng, nghe Hòa Thân nói sẽ xuất thành, còn muốn tìm việc gì đó làm, ông ta liền bắt đầu lục lọi trong đầu, xem xem mình có thể giúp ích gì cho Hòa công tử sau này lập đại nghiệp hay không.
Ông vốn lăn lộn một đời ở Kinh thành, chớp mắt có thể chỉnh lý ra một bộ lí luận liên hệ thực tế cười nói với Hòa Thân: “ Nếu nói ra ngoài tìm việc gì đó làm, cũng không phải là không được, tuy nhiên theo lão già này thì tốt nhất là tìm một đông gia, làm chức quan nhỏ gì đó trong phủ, nếu làm tốt, còn tiến thân nhanh hơn đọc sách luyện võ, xa xôi gì không nói, nói đến Tiền Độ triều Càn Long chúng ta, ban đầu là thuộc hạ trong phủ Điền Văn Kinh Hà Nam, sau đó Điền Văn Kinh tiến cử ông ta với Lý Vệ thân tín nhất của Ung Chính gia, Tiền Độ coi như tìm được vận hội rồi, theo Lý Vệ không mấy ngày liền vào Thượng thư phòng làm việc sau đó tình cờ gặp hoàng thượng, lập tức trở mình, nếu không phải vì tham ô mà hỏng việc, mấy năm sau nhất định sẽ là Hộ Bộ Thượng Thư..”
Con người Tiền Độ này Hòa Thân có nghe nói, tuy nhiên không rõ như Vương Thủ Thành, khi nghe Vương Thủ Thành nói đến li kì như thế, Hòa Thân đột nhiên có hứng, bèn nói: “ Vương đại nhân đúng là có trí nhớ tốt, thành thạo chuyện quan trường như thế, ngài nói xong khiến tại hạ có chút ham muốn muốn thử rồi”
Vương Thủ thành thấy Hòa Thân có hứng với những gì mình nói như thế, nên càng có hứng, tiếp theo lại nhắc đến mấy nhân vật nhờ làm mộ liêu sư phụ mà thành danh, sau cùng mới nói: “Hòa công tử đừng xem thường mộ liêu sư gia, mặc dù bọn họ đều là nhân vật nhỏ không lên được đài diện, nhưng đều là những người tai mắt thông thiên, tất cả chính kiến mưu lược lão gia Đông gia đều từ những người này mà ra, bọn họ trải qua tôi luyện, sau này ra ngoài có thể làm đến tri phủ, còn một số người làm quan, thì thường phất lên, rất ít khi đi theo con đường của người khác, vì bọn họ đều nhìn thấu những tâm địa hiểm ác bẩn thỉu nhất chốn quan trường, cho nên chỉ có họ tính toán người khác, chứ bọn khác đừng mong trừng trị bọn họ”
Ẩn tình trong chốn quan trường Hòa Thân chưa nghe nói qua, đột nhiên lại thấy đánh giá cao cái ông Vương Thủ Thành hồ đồ này.
Vương Thủ Thành nói tiếp: “ Hòa công tử từng nghe nói đến chuyện của Kỉ Quân đại nhân chưa?”
Hòa Thân nghĩ không phải là Kỉ Hiểu Lam có tẩu thuốc to hay sao, phim “ Thiết Chỉ Đồng Nha Kỉ Hiểu Lam” đã phát mấy lần, sao không nghe nói qua được, nhưng hắn không biết Vương Thủ Thành nhắc đến chuyện gì của Kỉ Hiểu Lam, nên cười nói: “ Nghe nói Kỉ đại nhân kiến thức uyên bác, con người lại hài hước, rất được trọng dụng”
“Đúng là rất được trọng dụng nhưng ông ta sao đến Tiền Độ xuất thân từ sư gia cũng không bằng chứ?” Vương Thủ Thành cười, làm ra vẻ bí ẩn nói “ Nghe nói Kỉ đại nhân là đệ nhất tài tử triều Thanh ta, kiến thức uyên thâm không nói, nhưng trên phương diện thơ ca thi phú cũng là một người rất có tài không ai bì được, những áng văn chương có thể nói là đã đạt đến tuyệt tác, sao đến nay vẫn là một quan thứ phẩm biên tu viện hàn lâm? Đừng nói đuổi kịp Tiền Độ, mà cũng không bằng Lý Thị Nghiêu xuất thân địa bảo, Lý Thị Nghiêu chỉ dẫn đường vào núi cho Phó Hằng trên núi Mặc Kiểm chưa đến hai năm đã thành tham tướng thủy quân Vô Triều rồi, nghe nói sở quân cơ truyền lại rằng, thánh thượng còn có ý cho Lý Thị Nghiêu nhậm chức tổng đốc Lưỡng Quảng” Vương Thủ Thành càng nói càng say.
Hòa Thân trước đây từng xem trên ti vi biết Kỉ Hiểu Lam hình như là đại quan bên cạnh Càn Long, sau này khi tra tư liệu hoàn toàn không phải thế mà là một tiểu lai trong viện Hàn lâm, nay nghe Vương Thủ Thành nói thế, lại càng muốn biết vì sao Kỉ Hiểu Lam lại không được trọng dụng, nên nâng chén rượu lên nói: “ Xin được nghe lý luận của Vương đại nhân”
Vương Thủ Thành cũng nâng chén cạn một hơi rồi nói tiếp: “ Ba năm trước, hoàng thượng vi phục đến nhà Phó Hằng, lúc đó ta cũng ở đó, Kỉ Hiểu Lam trước mặt hoàng thượng đạt được giải cao nhất, khiến cho hoàng đế Càn Long rất vui vẻ, sau đó Trung Cung Phú Sát Hoàng Hậu bệnh tình nguy cấp, đến cả Thái y viện cũng bó tay, nhưng khi uống thuốc của Kỉ Hiểu Lam, thì bệnh tình khỏi, công lao lớn như thế, đáng lẽ nên vào gác bái tướng rồi nhưng Hoàng thượng sau khi nghe nói Kỉ Quân là Kim bảng đề danh, thì cho vào viện hàn lâm, đãi ngộ rất hậu hĩnh cho nên không cho Kỉ Quân vào sở quân cơ, cứ thế ba năm trôi đi, nay Kỉ đại nhân ở lại trong viện hàn lâm viết viết vẽ vẽ, không tìm được cơ hội tiến thân nữa.
Hòa Thân nghe thấy nguyên nhân Càn Long không cho Kỉ Hiểu Lam vào sở quân cơ chính là vì Kỉ Hiểu Lam tâm địa trong sáng, có phẩm hạnh, cũng không cho ra ngoài cọ sát, hưa từng thấy những cảnh tượng bẩn thỉu trong quan trường triều Thanh, trong lòng hắn vạn phần khâm phục với tâm thuật đế vương của Càn Long, bèn nói: “ Kỉ đại nhân đúng là đáng tiếc”
“Có gì mà đáng tiếc, kì thực hoàng đế Càn Long rất thích Kỉ đại nhân, không cho ông ta vào sở quân cơ, cũng là để bảo vệ ông ta. Công tử nghĩ xem, sở quân cơ là chỗ nào chứ? Đó là nơi mà quan viên thiên hạ tranh danh đoạt lợi, một khi đến đó, không tính toán, sẽ bị người ta lật đổ thậm chí hãm hại, Thư sinh như Kỉ Hiểu Lam sao mà chịu được, cho dù ông ta tư chất thông minh, thời gian dài cũng có kinh nghiệm thực tế, cũng quen dần nhưng còn là Kỉ Hiểu Lam ban đầu hay không, ông ta còn Kỉ Quân trong sáng, đầy phẩm hạnh nữa hay không?”
“Việc này giống như Hoàng đế Đại đường Lý Long Cơ thưởng vàng cho Lý Bạch, từng nói Lý Bạch bị đám người Dương Quốc Chung, Cao Lực Sĩ công kích, kì thực hoàn toàn không phải thế. Ông ta vốn dĩ muốn Lý Bạch làm quan cho triều đình, nhưng vừa nhìn đã thấy Lý Bạch là kì tài làm thơ, căn bản không phải để làm quan, nói không chừng còn là phá hủy ông ta, Đại Đường còn có thi nhân xuất sắc như thế không?”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
—–oo0oo—–