Phòng bệnh yên ắng, Tiêu Thần ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh giường nhìn chăm chăm Chu Đinh trên giường. Hắn ngồi như vậy cũng đã hơn một ngày rồi, giờ đã là trưa ngày hôm sau, mắt cũng đã hằn đầy tơ máu. Suốt từ hôm qua tới giờ hắn không dám ngủ, cũng không dám đi đâu, bởi vì hắn sợ nếu hắn rời mắt khỏi cậu một chút cậu liền xảy ra chuyện. Như tối qua, hắn chỉ ra ngoài một chút gọi điện cho Trần Viên Viên và Lương Vỹ ở nhà nói sơ qua tình hình, bảo Viên Viên đem đồ đạc của Chu Đinh đến đây, nói cũng không quá mười phút. Vậy mà lúc hắn quay lại liền phát hiện toàn thân cậu nóng đến dọa người, nhăn nhó mặt mày không ngừng rên khẽ trong miệng:
– Lạnh… lạnh quá… Tiêu Thần… lạnh…
Báo hại hắn náo loạn bệnh viện giữa đêm, cuối cùng là do thân thể cậu mấy ngày qua quá suy nhược nên sau phẫu thuật mới phát sốt. Sau khi Trương Tuấn Kiệt tiêm thuốc xong cậu liền có thể ngủ ngon. Nhưng Tiêu Thần lại không thể ngủ nữa. Hắn nghĩ đến mấy ngày vừa rồi nhốt cậu trong phòng, cậu buồn bã bỏ ăn bỏ uống hắn vẫn mặc kệ, còn cùng Lương Vỹ lăn qua lăn lại trên giường, thật đáng chết mà! Do vậy, hắn một mình tự kiểm điểm tội lỗi, cứ thế qua một đêm.
Nhìn Chu Đinh suy yếu nằm đó, làn da vốn trắng trẻo nay lại xanh xao, cả người gầy đi một vòng, càng nhìn càng khiến người khác xót xa. Cậu trước đây có bao giờ phải chịu đựng đau khổ đến thế này, đều là tại Tiêu Thần hắn không tốt. Nếu sau này hắn còn không yêu thương bù đắp cho cậu thì hắn đúng là không bằng súc sinh.
Chu Đinh bất chợt khẽ động, phát ra thanh âm nho nhỏ:
– Ưm…
Tiêu Thần khẩn trương chạy đến bên giường, lại không dám đụng chạm gì nhiều tới thân thể cậu, chỉ có thể hỏi:
– Em tỉnh rồi? Có sao không?
Chu Đinh mất một lúc mới có thể quen với ánh sáng, từ từ mở mắt. Chạm phải gương mặt lo lắng của Tiêu Thần, liền quay đầu không nói chuyện. Tiêu Thần lại càng lo:
– Em sao vậy? Sao lại không nói gì? Có chỗ nào khó chịu cứ nói với anh.
Cậu vẫn bảo trì im lặng, nhìn cũng không nhìn hắn, như thể coi hắn là không khí. Trên thực tế hắn nói gì cậu đều nghe được hết chỉ là cậu không muốn trả lời. Hắn ra vẻ quan tâm cậu làm gì chứ? Chẳng phải cậu sống chết hắn đều không quản hay sao? Giờ bày bộ dạng này cho ai xem?
Tiêu Thần nhớ ra có lẽ cậu giận hắn, liền thấp giọng hối lỗi:
– Tiểu Đinh, anh xin lỗi. Là anh sai, anh không nên đối xử với em như vậy. Em đừng giận anh nữa được không? Em cứ im lặng không nói chuyện làm anh sợ lắm có biết không? Anh… đã rất sợ… mất đi em…
Chu Đinh quay ra nhìn hắn, thấy trong mắt hắn là ngập tràn yêu thương cùng đau xót. Gì đây? Diễn kịch cũng không cần diễn sâu vậy đâu. Cậu sẽ không mắc lừa nữa, không muốn tự mình đa tình. Chẳng phải hắn nói cậu thế sao? Hắn sợ mất đi cậu? Bất quá chỉ là đồ chơi thôi mà, hắn còn Lương Vỹ đấy thôi. Xin lỗi ư? Nghe mới hay làm sao? Ai biết đâu nếu cậu nói không trách hắn, hắn liền cười vào mặt cậu nói cậu ảo tưởng ấy chứ… Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cậu không kìm nén được mà lăn dài.
Tiêu Thần thấy cậu khóc, lại càng khẩn trương sốt ruột:
– Tiểu Đinh, sao lại khóc? Em đau ở đâu? Mau nói anh nghe đi! Đừng khóc nữa mà! Anh xin em đấy được không? Em đừng khóc.
Chu Đinh cố gắng lắm mới thốt ra được thanh âm khản đặc:
– Đau, phải, tôi đau lắm! Chỗ nào cũng đau… nhất là… ở đây…
Cậu đưa tay đặt lên ngực trái, nơi tim cậu đang thổn thức vì đau khổ.
Tiêu Thần đâm ra lúng túng không biết phải làm sao. Hắn không biết cách dỗ người khác. Cho nên đành nói lảng sang chuyện khác:
– Em… có khát không? Anh lấy nước cho em.
Hắn rót cốc nước, tới bên giường nhẹ nhàng nâng cậu ngồi dậy, kề cốc đến bên miệng cậu.
Chu Đinh dĩ nhiên rất khát, miệng lưỡi cậu đều khô khốc cả rồi. Nhưng cậu không muốn uống nước hắn rót, liền đưa tay gạt đi. Ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành, vang lên âm thanh thanh thúy. Cậu càng khóc, liều mạng đẩy Tiêu Thần ra:
– Anh cút đi! Cút đi cho tôi! Tránh xa tôi ra! Đồ khốn nạn! Anh giả tạo gì chứ? Cút đi!
Vì cử động quá mạnh, đụng phải vết thương vừa phẫu thuật, cậu liền đau đến nhăn mặt, tiếng kêu không ngăn nổi bật ra miệng: “A đau!”
Tiêu Thần vội vã đè lại, ngăn không cho cậu náo loạn. Vòng tay ôm cậu vào trong ngực, trái tim hắn một trận xót xa như bị ai xát muối:
– Ngoan nào, đừng nháo nữa. Đụng phải vết thương sẽ không tốt. Em muốn mắng chửi anh sao cũng được, nhưng đừng tự tổn thương mình. Anh sẽ đau lòng lắm đấy!
Chu Đinh ở trong lòng hắn nức nở không thôi, đấm ngực hắn oán hận:
– Đau lòng? Anh nói cho ai nghe? Anh tổn thương tôi còn không ít sao? Giờ này tôi còn sống là đã nên cảm tạ trời đất lắm rồi. Anh cút đi cho tôi! Cút đi! Tôi không muốn thấy anh. Tha thứ cho anh? Tôi không làm được! Cả đời này tôi hận anh!
Tiêu Thần vô cùng hối hận, hắn đúng là đã tổn thương cậu quá nhiều rồi. Vòng tay bất giác ôm cậu xiết chặt hơn, như muốn đem cậu khảm vào thân thể, để cậu cả đời có hận cũng không xa hắn được.
Chu Đinh vẫn không ngừng giãy dụa. Cậu hiện tại chỉ muốn hắn mau biến mất khỏi tầm mắt cậu, cậu không muốn nhìn thấy hắn. Cảm giác yêu hận giằng xé đau đến thế nào hắn có hiểu hay không?
Trương Tuấn Kiệt vừa lúc vào phòng, nhìn thấy một màn như vậy liền chạy tới tách hai người ra, tức giận lớn tiếng:
– Cậu điên à Tiêu Thần? Tôi đã nói cậu đừng kích động Tiểu Đinh cơ mà. Cậu ôm nó chặt như vậy, tưởng ngăn nó giãy dụa được sao? Cậu ra ngoài cho tôi! Nhanh!
Tiêu Thần dù không muốn cũng không cách nào trái lời Tuấn Kiệt, lặng lẽ ra ngoài đợi.
Tuấn Kiệt cùng y tá khám lại cho Chu Đinh một lượt, phát hiện vết thương của cậu có chút chảy máu, suýt nữa thì công phẫu thuật ngày hôm qua đi tong, anh liền xám mặt. Hơn nữa cậu vẫn còn sốt, náo loạn một hồi như vậy không tốt chút nào. Cái tên Tiêu Thần này, đúng là không biết chăm sóc người khác gì cả!
Một lúc sau anh bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa. Tiêu Thần liền túm lấy anh hỏi dồn:
– Sao rồi? Em ấy không sao chứ? Có bị gì nghiêm trọng hay không?
Tuấn Kiệt nhíu mày nhìn hắn:
– Không sao, chỉ suýt chết thôi! Tôi nói cậu đó Tiêu Thần, lần sau làm ơn để ý chút đi, Tiểu Đinh là bệnh nhân cậu có hiểu không hả? Lần sau đừng thế nữa.
– Ừm, biết rồi, xin lỗi.
– Còn nữa…
– Gì?
– Tiểu Đinh nói… nói là cậu từ nay đừng bước chân vào phòng nó nữa. Nó không muốn thấy cậu…