* PHỦ CUNG THÂN VƯƠNG*
Đình viện phía đông Thiên Linh Các… tiểu Linh châm một bình trà Nhĩ Hoa thường ngày là tiểu Tuyết sẽ pha trà nhưng bây giờ tiểu Tuyết không có ở phủ nên nàng phải châm thôi tuy không ngon bằng nhưng còn đỡ hơn là phải uống loại trà đắng ngắt của tiểu Yên… sau đó rót ra ly đưa về phía tiểu Yên… tiểu Yên vươn tay lấy ly trà mà tiểu Linh vừa châm xong đưa lên uống một ngụm mắt chăm chú đọc sách… từ ngoài cửa một bóng tiểu hài tử mặt y phục màu lam chậm rãi tiến vào… tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng cả người tiểu hài tử toát lên một vẻ thư sinh nho nhã phóng khoáng… Duệ nhi vừa nhìn thấy tiểu Yên và tiểu Linh trong đình thì vui vẻ chạy lại…
” Yên tỉ tỉ… Linh tỉ tỉ… các tỉ ở đây sao nãy giờ đệ tìm các tỉ đấy…”
Tiểu Linh đặt ấm trà xuống vẫy tay với Duệ nhi…
” Có chuyện gì sao mà đệ tìm các tỉ vậy…”
Duệ nhi đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm… thấy Duệ nhi như đang tìm gì đó tiểu Linh quan tâm hỏi…
” Đệ tìm thứ gì sao….”
” Sao đệ không thấy Tuyết tỉ… tỉ ấy đi đâu rồi sao…”
” Tiểu Tuyết tạm thời không có trong phủ vài ngày nữa mới về…. đệ muốn gặp sao…”
” A… cũng không có gì.. tại đệ có chuyện muốn nói chuyện với các tỉ thôi…”
Tiểu Linh tò mò hỏi…
” Đệ học tập trong hoàng cung mà có chuyện gì không kể cho các tỉ nghe nào…”
Duệ nhi đang thất vọng vì thiếu mất vị tỉ tỉ tiểu Tuyết nhưng vừa nghe tiểu Linh hỏi mắt đột nhiên sáng chói hơn cả sao…
” Linh tỉ… tỉ hỏi đúng người rồi đó… dĩ nhiên là có rất nhiều chuyện vui rồi…có lần đệ đến Thượng Thư viện tình cờ gặp công tử phủ Tây Bình hầu Tây Môn Viễn cũng đến Thượng Thư viện học tập, tỉ biết không vị công tử đó không biết vì lý do gì từ lúc bắt đầu học đã bắt đầu nấc cục không ngừng… bal… bal… bal… còn có con mèo của Diệp quý phi năm trước chỉ đẻ bốn năm nay lại đẻ tận mười con đấy… bal… bal….bal…”
Tiểu Yên, tiểu Linh khóe miệng giật giật… cùng có chung ý nghĩ không biết tiểu Tuyết có loại thuốc hối hận không dù đắng các nàng cũng tình nguyện uống… Duệ nhi chỉ mới vào hoàng cung thôi mà sao bây giờ trở về lại bà tám như vậy… thật là bây giờ có hối hận cũng không kịp… Tiểu Yên nhíu mày… thật ồn ào…
” Ta đến thư phòng đây….”
” Tiểu Yên… tiểu Yên…”
A ha tình cảnh bây giờ là sao đây… ngươi bỏ ta một mình ở đây chịu trận sao… ta không cam tâm đâu a….
–
–
–
–
Tiểu Yên tới phòng của Mặc Lâm… nàng cũng thật không hiểu nếu chỉ đau bụng bình thường thì uống vài thang thuốc đã khỏi rồi vậy mà đã gần một tháng rồi vậy mà vẫn không khỏi.. bây giờ nặng đến nỗi không thể xuống giường được rồi… nghĩa phụ và mấy vị vương gia kia cũng vì việc này mà ngày đêm lo nghĩ… vài ngày nữa tiểu Tuyết về phải nói nàng ấy bắt mạch thử mới được…
Tiểu Yên đẩy cửa bước vào phòng Mặc Lâm… nàng nhăn mày đưa tay lên che mũi… mùi thuốc sao lại nồng như vậy… nàng từ từ bước lại giường ngồi vào chiếc ghế bên cạnh… Mặc Lâm đau bụng đến mặt mũi tái xanh luôn rồi… thật là hiếm thấy bộ dạng chật vật này của Mặc Lâm…
” Sư phụ người không sao chứ…”
” Yên nhi con thấy ta không sao sao… ”
Giọng Mặc Lâm khó nhọc vang lên.. dường như đã dùng hết sức lực để nói… nàng thở dài không biết ăn trúng gì lại đau bụng đến như vậy nữa… nàng vương tay lấy chén thuốc trên bàn đỡ Mặc Lâm ngồi dậy uống…
” Sư phụ người nghỉ ngơi đi…”
” Yên nhi con thật vô tâm… ta là sư phụ con mà con chỉ quan tâm như thế sao…”
Tuy vô cùng mệt mỏi nhưng Mặc Lâm lại vô cùng có sức để than vãn tiểu Yên… nhưng nàng cũng không quay lại một bước ra khỏi phòng…