Oa Oa lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, gặp được gia gia uy nghiêm mà tinh thần sáng láng, ba mẹ từ ái, ca ca thương yêu của cô, còn có tiểu cô, có thể nhìn thấy bụng mình hơi hơi nhô lên, toàn thân cao thấp đều phát ra hơi thở khoái hoạt.
Mộc Hàn Mặc thì tâm tình lại buồn bực, từ khi Oa Oa nhìn thấy ánh sáng đã được một tháng. Oa Oa cũng không giống trước kia kề cận hắn nữa, hắn đi làm cũng chỉ một người đi, về nhà còn có gia gia, ca, tiểu muội, ba mẹ đoạt Oa Oa cùng hắn. Nghĩ tới thật là buồn bực, có loại xúc động muốn đấm ngực dậm chân.
Oa Oa mỗi ngày cười tủm tỉm cùng người một nhà chung sống, Mộc Lâm cũng càng ngày càng thích kề cận Oa Oa, biến thành Mạc Lăng ở bên tai Oa Oa nhắc tới nhiều lần, Oa Oa chỉ quay lại bất đắc dĩ tươi cười, sau đó bản thân Mạc Lăng câm miệng.
Oa Oa nôn nghén, chỉ có buổi tối hắn mới có thể chiếu cố cô, ban ngày thời gian cơ bản đều bị người khác chiếm cứ, thật muốn vĩnh viễn tự tay chiếu cố cô, mãi cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra.
Hôm nay, Oa Oa ngồi trong hoa viên, Mộc Lâm cũng ngồi bên cạnh, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của Oa Oa, cảm thụ được sinh mệnh đang lớn lên từng ngày.
Mộc Hàn Mặc đột nhiên trở về, nhìn thấy Oa Oa nằm trên ghế, từng ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên người cô, phủ lên người cô một tầng ánh sáng ấm áp. Sải đôi chân thon dài cao ngất đi vào bên cạnh Oa Oa, đẩy bàn tay Mộc Lâm đang đặt trên bụng Oa Oa ra, bàn tay ấm áp thay thế vị trí của Mộc Lâm.
Khóe miệng Oa Oa mang theo mỉm cười, mở đôi mắt sáng ngời “Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?” Tuyệt không ngoài ý muốn Mộc Hàn Mặc trở về, chính là tò mò vì sao hắn lại vế sớm như vậy.
“Nhớ em và Bảo Bảo, cho nên liền trở lại.” Ngồi xổm bên hông của của cô, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, ưng mâu lợi hại nâng lên, ánh mắt lãnh liệt nhìn Mộc Lâm. Mộc Lâm sợ hãi liếc Mộc Hàn Mặc một cái. Bĩu môi, lặng lẽ rời khỏi hoa viên, đem không gian lưu cho đôi vợ chồng ân ái.
Oa Oa bất đắc dĩ nhìn Mộc Hàn Mặc bá đạo tham muốn giữ lấy, vươn tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế vuốt ve đầu của hắn phát “Lão công, đừng hung dữ với Mộc Lâm như vậy, cô ấy là muội muội của anh a!” Đáng thương Mộc Lâm, từ nhỏ bị lão ca cô áp bức.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ Mộc Hàn Mặc nở rộ ra một chút tươi cười dịu dàng, thấm vào ruột gan, xem như đáp ứng cô “Nương tử, vi phu ngày mai muốn tới Italy, một tuần mới có thể trở về.” Tiếng nói dịu dàng lượn lờ bên tai cô, thật lâu không tiêu tán.
Lồng ngực Oa Oa quanh quẩn từng đợt cảm giác hạnh phúc, nghe hắn nói chuyện cũng là một loại hạnh phúc “Em cũng muốn đi.” Đôi mắt trong suốt nhìn hắn, tràn đầy khẩn cầu.
“Chờ em sinh Bảo Bảo, lại đi được không?” Khóe miệng Mộc Hàn Mặc mang theo nụ cười ấm lòng người, đem mặt dịu dàng nhất hiện ra trước mặt cô, là một trượng phu dịu dàng, săn sóc, khắp nơi quan tâm thê tử chu đáo.
Oa Oa đột nhiên ngưng thần, đặc biệt nghiêm túc nhìn hắn, Mộc Hàn Mặc lại cảm giác trong lòng bất an không yên “Làm sao vậy?” Trầm mặt một lát, Oa Oa vẫn không nói chuyện, Mộc Hàn Mặc bất đắc dĩ cười cười “Được rồi, anh mang em đi, được chưa nào?” Đứng dậy, cúi người vươn ngón tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt trẻ con phì nộn của cô.
Oa Oa dương dương đắc ý đôi mi thanh tú nhướn lên, giống như đã sớm dự đoán được hắn hội đáp ứng giống như,khóe môi phấn nộn tràn đầy tươi cười mê người “Lão công, ngươi đến Italy làm cái gì?” Tổng bộ ở thành phố H, còn ở Italy mặc dù có rất nhiều chi nhánh công ty, nhưng mà nếu như do chuyện sinh ý, hắn không nhất thiết phải tự mình đi một chuyến.
“Cho một nhà Nhiễm Thiếu Lâm một kinh hỉ.” Bạc môi khêu gợi hơi hơi nhếch lên, ưng mâu thâm thúy nhìn không thấy đáy cũng lóe ra tràn đầy quang mang hứng thú, giống như trêu tức, lại giống như hứng thú tà ác.
“Lão công, anh thực giảo hoạt, nguyên lai trả lại cho bọn họ còn để lại một tay.” Nếu biết hắn có một thân phận khác khiến cho người ta e ngại, kính sợ là hắc đạo Mặc thiếu, người mà bọn họ muốn thương thảo sinh ý cũng là hắn, chỉ sợ đến lúc đó chỉ có kinh không có hỉ.
Mộc Hàn Mặc nằm bên cạnh Oa Oa, đem Oa Oa gắt gao ôm vào ngực. Nhắm mắt lại, đem mặt chôn trên hõm vai cô, nghe trên người cô phát ra hương thơm, thập phần thỏa mãn, hưởng thụ khen ngợi của cô.
Oa Oa giống như một người mẹ, vuốt ve tóc hắn. Trong lúc đó nhân vật của hai người tựa hồ trong một đêm đã chuyển biến, trước kia đều là Mộc Hàn Mặc giống như bảo mẫu, hiện tại đổi lại là Oa Oa, có lẽ là người có cường hãn cỡ nào, cũng sẽ có thời điểm yếu ớt, hắn mới có thể yên tâm thoải mái như thế hưởng thụ an ủi của cô.
Phượng Diên ở phòng bếp xem Lê tẩu làm thuốc bổ cho Oa Oa uống, Mộc Thiên Long ở trong đại sảnh cùng Long Đằng và Tề Vân Hiên nói chuyện phiếm, Long Triết Ngạn cùng Mạc Lăng ở một bên chơi cờ, tưng người đều có thú vui tiêu khiển của mình.
Lâm Phong, Qủy Y cùng Phụng Thiên Dự đang chuẩn bị đến Italy, Phụng Thiên Dự là cõi lòng đầy phẫn nộ và thù hận, đương nhiên là đang trù bị việc này. Nhiễm Thiếu Lâm làm hại Giản Tiểu Bạch trở thành người sống đời sống thực vật, hắn là nhất định sẽ không bỏ qua gã ta.
Mà trong mấy tháng này, Phụng Thiên Dự đem cha mẹ và em trai của Giản Tiểu Bạch vào biệt thự của mình, chiếu cố bọn họ. Trong nhà có lão nhân, cũng không có vẻ lạnh lẽo như trước kia. Mỗi ngày, buổi tối về nhà đều có thể nhìn thấy một bàn thức ăn ngon nóng hôi hổi, bởi vì có người nhà của Giản Tiểu Bạch, hắn mới được hưởng thụ mùi vị gia đình.
Mà cha mẹ và em trai Giản Tiểu Bạch cũng sẽ mỗi ngày đi bồi cô, cùng cô nói chuyện, tám chuyện. Em trai Giản Tiểu Bạch là Giản Trữ sẽ tới bệnh viện kể cho cô nghe những chuyện phát sinh trong việc dạy học, vui vẻ hay không vui vẻ, hết thảy đều kể cho cô nghe.
Ngày thứ hai, Mộc Hàn Mặc ôm Oa Oa còn chưa thanh tỉnh lên máy bay tư nhân, bay đi Italy. Sau khi mọi người rời giường mới biết được, Mộc Hàn Mặc và Oa Oa đã ở trên phi cơ đi Italy, không khỏi vừa tức vừa giận, lại không thể làm gì.
Trên phi cơ, Mộc Hàn Mặc đem Oa Oa đặt trên giường nhỏ đã chuẩn bị trước, canh giữ bên cạnh cô. Ba người Lâm Phong, Phụng Thiên Dự cùng Qủy Y ở bên ngoài uống rượu vang cho hết thời gian.
“Thiên Dự, cậu tính thu thập Nhiễm Thiếu Lâm như thế nào?” Qủy Y nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu vang trong chiếc cốc đế cao, quay đầu nhìn Phụng Thiên Dự. Phụng Thiên Dự đã không có thần thái sáng láng cùng cà lơ phất phơ như dĩ vàng, tựa hồ dường như thay đổi thành một người khác, nghiêm túc, không hay cười, không thích nói chuyện, giống như một cái hũ nút.
Lâm Phong hiểu được cảm thụ của hắn, cũng không cưỡng cầu hắn, Qủy Y cũng không nói gì, làm cho Phụng Thiên Dự tự mình phong bế một mặt khoái hoạt như vậy. Đem một mặt lãnh mạc, nghiêm túc thể hiện ra ngoài, hiện tại Phụng Thiên Dự ngoại trư một vài huynh đệ và người nhà thì ở bên ngoài, trước mặt người khác đều biểu hiện là một bộ dáng lãnh mạc vô tình.
Phụng Thiên Dự nâng lên đôi mắt hoa đào, nhìn Qủy Y “Cậu muốn ai?” Mỗi một lần hành động, chỉ cần có cậu ta ở đó, đều phải lưu lại cho cậu ta một người sống, bởi vì cậu ta phải làm thí nghiệm trên người.
Qủy Y nâng mày, khóe miệng mang ý cười “Tôi không bắt buộc cậu, nếu cậu có thể lưu lại cho Nhiễm Thiếu Lâm một mạng, tôi sẽ cần gã.” Nếu hắn không thể lưu, như vậy tùy hắn đi! Dù sao thí nghiệm trên người còn nhiều mà, bên trong hắc đạo tùy tiện tìm vài người cũng có thể.
Bay năm sáu tiếng đồng hồ, rốt cục cũng tới sân bay Italy mang dang nghĩa cá nhân Mộc Hàn Mặc. Mấy người xuống máy bay, liền có người đến tiếp ứng, mang bọn họ đến biệt thự tư gia ở Italy, Oa Oa ở lại biệt thự xem xét cảnh trí trong biệt thự.
Mộc Hàn Mặc mang theo Lâm Phong, Phụng Thiên Dự đoàn người đi tới địa điểm đã ước định trước với Nhiễm Thiếu Lâm. Nơi này cỏ dại mọc thành bụi, hoang tàn vắng vẻ, Nhiễm Thiếu Lâm dẫn theo trên trăm người, lúc này đang chờ.
Mộc Hàn Mặc chỉ dẫn theo hai mươi ba người, một đám đàn ông mặc một thân tây trang thẳng tắp thuần một màu đen đi phía trước, ba người Mộc Hàn Mặc đi sau bọn họ. Nhiễm Thiếu Lâm thấy đám người đang tiến đến liền lập tức nghênh đón, nhưng không nhìn thấy người chủ sự, không khỏi nhíu mi “Lão đại các ngươi đâu?” Vừa dứt lời, hai mươi ba người lập tức tách ra, nhường lại một đường đi.
Nhiễm Thiếu Lâm đứng trước mọi người, nhìn người đang cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy rõ người tới diện mạo thì không khỏi kinh hô lên tiếng “Mộc Hàn Mặc……” Hai tròng mắt trừng lớn, vẻ mặt giật mình không thể tin.
Khóe miệng Mộc Hàn Mặc phác họa một chút tươi cười tà tứ, đối với việc Nhiễm Thiếu Lâm kinh ngạc đã sớm hiểu rõ, cũng không có gì ngoài ý muốn, đối với biểu hiện giờ phút này của Nhiễm Thiếu Lâm rất là hài lòng “Nhiễm tổng còn nhớ rõ Mộc mỗ, thật làm vinh hạnh cho Mộc mỗ.” Một đôi ưng mâu lãnh liệt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Thiếu Lâm, lời nói khách sáo.
Nhiễm Thiếu Lâm phục hồi tinh thần lại, thu liễm biểu hiện thất lễ, trong lòng như dời sông lấp biển “Mộc tổng thật sự là cao minh.” Vươn ngón tay cái, Mộc Hàn Mặc người này quá âm hiểm, nghĩ cách để gã phải cầu cứu viện, hiện tại lại cho gã ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Hai tay dâng công ty phụ thân tự mình sáng lập mà gã thì lâu như vậy mới biết được. Mộc Hàn Mặc, ta còn thật sự là coi thường ngươi, ngươi ngoan độc!
“Nào có! Nào có! Nhiễm tổng cất nhắc.” Nụ cười trên mặt Mộc Hàn Mặc thủy chung chưa hề giảm, còn có xu thế gia tăng. Nhìn thấy trong mắt Nhiễm Thiếu Lâm là ngoan độc như vậy, lại không nề hà.
“Thật không nghĩ tới đường đường đại tổng tài tập đoàn Thiên Long, cũng là một phần tử hắc đạo, xem ra chúng ta không phải người một nhà, không tiến vào cửa một nhà a! Ha ha……” Nhiễm Thiếu Lâm đột nhiên biến hóa, làm cho Mộc Hàn Mặc chớp ưng mâu, trong lòng khinh thường “Nhiễm tổng nói giỡn, chúng ta làm sao có thể là người một nhà? Xá muội làm bị thương phu nhân của ta, xem như là cừu nhân.”
Thần sắc Nhiễm Thiếu Lâm ngưng trọng, nhìn lại nhân thủ mà hắn mang theo người, tâm không khỏi hạ xuống, chỉ vài người như vậy, còn muốn đấu cùng nhân thủ trên trăm người của gã? Thật sự là không biết tự lượng sức mình “Mộc tổng cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt a!” Ngươi hiện tại ở trong phạm vi thế lực của ta, hãy ngoan ngoãn, bằng không đừng trách ta hạ thủ không lưu tình, tâm ngoan thủ lạt.
Ưng mâu Mộc Hàn Mặc bất định, khẽ mở bạc môi “Nhiễm tổng nói đùa, Mộc mỗ luôn rượu mời, rượu phạt cũng không uống, làm cho Nhiễm tổng lo lắng.” Lời nói trêu chọc khó có được làm cho vẻ mặt nghiêm trang lãnh mạc của Phụng Thiên Dự thêm vài phần kính trọng, nhìn bóng lưng Mộc Hàn Mặc liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt.
Không nghĩ tới đại ca không thích nói chuyện cũng sẽ phát ra lời nói trêu chọc, thật sự là người không nhìn tướng mạo, hắn hiện tại không có tâm tình nói giỡn, đại ca đã có năng lực nói giỡn.
Nhiễm Thiếu Lâm hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Hàn Mặc liếc một cái, vươn tay phải, làm cái thủ thế “Mời!” Sắc mặt không thể nào tốt cho được, nếu phụ thân nhìn thấy là Mộc Hàn Mặc, chắc chắn cũng sẽ giống như gã vậy, nghiến răng nghiến lợi.
Mộc Hàn Mặc mỉm cười, sải bắp chân thon dài, lướt qua Nhiễm Thiếu Lâm hướng bên trong lều trại quân sự mà đi, Phụng Thiên Dự cùng Lâm Phong theo sát sau đó.
Mà hai mươi ba huynh đệ mang theo thì đi phía sau Phụng Thiên Dự và Lâm Phong, xếp hai hàng, đi xuyên qua người hơn trăm tên hắc y nhân tiến vào trong lều trại quân sự……