Y giơ móng vuốt nhỏ kéo vạt áo trước ngực Phong Uyên ra, sau đó cúi đầu, ở vị trí trái tim hắn hôn một cái.
“Không đau đâu, điện hạ, sẽ không đau.” Tinh Như duỗi móng vuốt, nhẹ nhàng cắt ra một vết thương dài, ngay sau đó, máu đỏ tươi thấm ra, lông đuôi phía sau Tinh Như sinh ra mấy ánh sáng đom đóm, những con đom đóm đó bay quanh đầu Phong Uyên, rơi xuống càng nhiều ánh sáng hơn.
“Ta gửi người một giấc mộng, tỉnh dậy mọi thứ đều kết thúc.”
Giọng y khàn khàn.
Phong Uyên vẫn an tĩnh nằm đó, không tức giận cũng không đau khổ.
Tinh Như cúi đầu, cẩn thận mổ phần thịt bên dưới, một cái, hai cái, ba cái, máu từ vết thương chảy ra ngày càng nhiều, nhuộm đỏ áo trong trắng như tuyết của Phong Uyên, dần dần nhuộm đỏ cả chăn đệm dưới giường.
Trong Vong Ưu cung, màn trướng vàng nhạt phía sau tấm bình phong nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, bên ngoài hoa cỏ nở rộ, xa hơn là hồ nước ấm áp đang nhàn nhạt tỏa hơi, mây mù mông lung.
Thiên địa tĩnh lặng đến mức, một tiếng thở cũng có vẻ ầm ĩ.
Y mở lồng ngực hắn ra, nếm thấy vị máu, cuối cùng y cũng nhìn thấy trái tim hắn.
Y từng nói, nếu một ngày điện hạ không lại không cần y nữa, y sẽ lấy trái tim này ra.
Điện hạ đã đáp ứng y, nhưng cuối cùng vẫn không cần y nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Vãn Tinh – Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
2.
Tự Cứu
3.
Lời Đồn
4.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
=====================================
Đây chính là đoạn nhân quả Phong Uyên còn mắc nợ khi lịch kiếp ở nhân gian.
Từ nay về sau, không ai nợ ai.
– ————————————————-
Nước mắt Tinh Như lăn dài, nhỏ xuống trái tim Phong Uyên, trái tim kia vẫn đang không ngừng nhảy lên, từ nay về ngàn ngàn vạn vạn năm sau cũng không dừng lại.
Tinh Như cúi đầu, dụi dụi vào cằm Phong Uyên, sau đó buồn bã nằm trên người hắn.
Y không biết khi nào Phong Uyên sẽ tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, hắn có còn nói những lời gây tổn thương đó nữa hay không?
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Tinh Như ngẩng đầu, hóa thành hình người, vẫn ngồi bên giường Phong Uyên, không quay đầu lại.
Tập Cốc nhìn đống hỗn độn trước mặt, ngực Phong Uyên có một vết rạch dài, chăn đệm dưới giường thấm đẫm máu, nhưng hắn không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cười thành tiếng, nói với Tinh Như: “Ngươi cho ta một chút máu đầu tim của thượng thần, tất cả những chuyện hôm nay ngươi làm ở Vong Ưu cung, ta đều giúp ngươi giấu kỹ, bảo đảm một người cũng không biết.”
Tinh Như cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ hỏi: “Ngươi muốn máu đầu tim của hắn?”
Tập Cốc ừ một tiếng, có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “Ta chỉ cần một chút thôi.”
Tinh Như đột nhiên cười lên, hai mắt âm trầm, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, hỏi: “Tập Cốc, có phải ngươi vẫn cho rằng một trăm năm trong Vô Tình Hải, ta hoàn toàn dựa vào Sở Tang mới sống được?”
Tập Cốc nghe Tinh Như nói vậy, liền biết y không muốn, hắn mấp máy môi, nhưng còn chưa kịp trả lời, liền nghe Tinh Như nói tiếp: “Phong Uyên giúp ngươi hóa giải mộng chướng từ Vô Tình Hải, ngươi liền nghĩ rằng mình có thể thoát ra, không bao giờ rơi vào loại thống khổ này nữa? Làm đồ đệ của hắn một thời gian liền thật sự nghĩ hắn nợ ngươi cái gì à?”
Tinh Như vừa dứt lời liền đưa tay lên, cơ thể Tập Cốc đột nhiên bốc cháy dữ dội, hắn giật mình, theo bản năng muốn thoát ra khỏi ngọn lửa, nhưng vừa đưa tay ra đã bị ngọn lửa hừng hực cắn nuốt, ngay cả linh lực trên người cũng không gọi ra được nửa phần.
“Ngươi…!Khi nào thì có thể dùng được ngọn lửa này?”
Tinh Như khẽ vung tay, ngọn lửa xung quanh Tập Cốc so với trước đó càng mạnh thêm vài phần, y lạnh lùng nói: “Ta có thể sử dụng lửa này hay không, cùng ngươi không quan hệ.”
Tập Cốc biết hôm nay rơi vào tay Tinh Như không xong rồi, vốn dĩ muốn đến đây trộm một chút máu đầu tim, hắn cũng bởi vậy mới ở bên cạnh Phong Uyên lâu như thế, không ngờ lúc này lại bị Tinh Như giam cầm ở đây.
Hắn quay ra ngoài cửa, muốn kêu cứu nhưng chỉ bằng một cái vung tay của Tinh Như, Vong Ưu cung đã thêm một tầng phong ấn, kể cả hắn có hét khàn cổ, cũng sẽ không có ai nghe được.
Tinh Như khẽ mỉm cười với hắn: “Ngươi hẳn là đã lâu không thấy mộng chướng Vô Tình Hải, có lẽ quên mất cảm giác ấy rồi đi, hôm nay ta dẫn ngươi đến xem lại vậy.”
Tập Cốc lờ mờ biết Tinh Như muốn làm gì, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, còn chưa kịp nghĩ thêm điều gì, trước mặt đột nhiên xuất hiện một gò đất hoang, thế gian lúc này mờ mịt, hắn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích, như hóa thành phiến đá thấm đẫm máu và nước mắt.
Đó là thật nhiều, thật nhiều năm trước đây.
Lúc đó hắn còn chưa phải là một con yêu quái.
Hắn bị cha mẹ bỏ rơi ngay sau khi sinh ra, trở thành một cô nhi.
Là sư phụ đã đón hắn về, cho hắn cơm ăn áo mặc, nuôi nấng hắn trưởng thành.
Hai người cứ vậy nương tựa lẫn nhau qua nhiều năm, cuối cùng hắn lại phản bội y, bỏ rơi y.
Khi quay lại lần nữa, hắn chỉ thấy ngàn dặm đất hoang, xương cốt người kia bị dã thú cắn nát đến không thành hình.
Hắn điên cuồng đuổi con thú kia đi, quỳ trên mặt đất, ôm lấy thân thể rách nát của người nọ, kêu lên từng tiếng sư phụ thảm thiết, chung quy lại không thể rơi nổi một giọt nước mắt nào.
Hắn biết là sai rồi, hắn biết sai thật rồi.
Nhưng người nọ không bao giờ mở mắt ra nhìn hắn nữa, cũng không bao giờ tha thứ cho hắn.
Thiên địa tối tăm, gió mưa rả rích, mấy con quạ đen đậu trên cành cây, thanh âm hắn khàn khàn, thê lương kéo dài vô tận.
Hắn cõng y trên lưng, từ bên ngoài Tứ Phương thành đi bộ đến chân núi Vân Hà, sau đó men theo bậc thang đá trắng như tuyết, từng bước một leo lên đỉnh núi.
Máu từ trên người y tí tách nhỏ xuống đất.
Quyền thế, địa vị, tiền tài…!cái gì hắn cũng không cần, hắn chỉ cần y.
Quay đầu nhìn lại, hắn đã đi một chặng đường thật dài dài, đi rất nhiều năm.
Nhưng dù có cầu xin thiên địa bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không bao giờ có thể gặp lại y.
Vì vậy, hắn chịu đựng nỗi đau tróc xương lột da, biến mình từ người thành yêu, chỉ mong được sống lâu hơn, cầu xin một ngày nào đó có thể gặp lại y một lần, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng được.
Hắn chỉ cần một chút máu đầu tim thượng thần, chỉ cần một chút là đủ thôi, như vậy hắn sẽ có thể tìm thấy y rồi…
Tập Cốc loạng choạng quỳ rạp xuống đất, nước mắt mấy trăm năm trước chưa rơi xuống cuối cùng cũng tuôn ra như mưa, tựa như cả đời này sẽ không bao giờ cạn.
Tinh Như không để ý tới hắn nữa, y nhẹ nhàng giơ tay lướt qua người Phong Uyên, vết máu thấm trên giường và xiêm y nhanh chóng biến mất, nhưng vết thương trên ngực một hồi lâu cũng không có hồi phục được.
Tinh Như liền tìm khăn tay, lau sạch sẽ máu xung quanh vết thương của hắn rồi xoay người, từ từ đứng dậy đi về phía Tập Cốc..