Bọn nhỏ trong trại thà rằng ăn gà ăn thỏ, cũng không muốn nếm một miếng thịt heo.
Vương Tuyết Cầm vừa nói ra lời này, trực tiếp khiến người của trại Thanh Phong cùng thôn Đào Hoa kinh sợ, người người nghẹn họng nhìn trân trối, cho là mình nghe lầm.
Con mồi thượng đẳng không cần, lại muốn con heo hôi thối kia? Tiên nhân rốt cuộc nghĩ như thế nào?
Hôm qua là nhị phòng Vương Đại Trụ đến giúp tiên nhân khai hoang, hôm nay liền đến phiên đại phòng Vương Đại Cường.
Vương Đại Cường đứng trong đám thanh niên trai tráng nhớ lại Hổ Tử từng nói, khẩu vị của những tiên nhân này từ trước đến nay không giống với bọn họ, tiên nhân còn thích ăn lươn.
Đoán chừng các tiên nhân ăn quen sơn hào hải vị, cũng muốn đổi khẩu vị đi.
Những cổ nhân này chỉ cần có thể lấp đầy bụng liền cảm thấy mỹ mãn, mà người Triệu gia từ hiện đại xuyên tới nào chịu được trên bàn không có thức ăn mặn? Tiểu tử Triệu Húc lại càng không thịt không vui, luôn miệng la hét muốn ăn thịt.
Trước kia hưởng ứng chính sách của nhà nước, Vương Tuyết Cầm mở một trại chăn nuôi ở thôn Bạch Sa, nuôi gần ngàn con heo, còn mở một hồ nước nuôi dưỡng thủy sản, mới vừa rồi nhìn thấy trong đám con mồi trại Thanh Phong đưa tới có hai con heo đen kêu chít chít, lập tức nổi lên tâm tư.
Dân chúng triều Thiên Khải này thật khổ a, quanh năm suốt tháng đều không được nếm một chút thức ăn mặn, làm sao có đủ dinh dưỡng cần thiết cho thân thể này? Triệu Húc thân cao 1 mét 85, ngoại trừ Tiêu Thính Vân, hai ngày nay thôn trưởng chọn người tới khai hoang đều là thanh niên trai tráng trong thôn, chỉ cần liếc mắt một cái, khó khăn lắm vẫn không chọn ra được một người cao bằng Triệu Húc, toàn bộ đều thấp hơn hắn rất nhiều.
Trương đại dần dần đỏ vành mắt, nghẹn ngào nói: “Tạ tiên nhân thương cảm”.
Tiên gia mắt thần sáng tỏ, tất nhiên biết được trong trại chỉ còn một chút con mồi này, chuyến đi này đưa hết, đoán chừng toàn bộ trại đều phải đói bụng, cho nên mới cố ý không lấy, chỉ cần lợn rừng đầy mùi hôi thối tanh tưởi mà ngay cả bọn họ cũng chê đi?
Rõ ràng là đang chừa đường sống cho gần trăm trại dân bọn họ! Đúng là thần tiên a!
Trương Tam càng khóc rống lên, gần như điên cuồng tát mặt mình, khóc hô: “Ta đáng đánh, là ta muốn trộm đồ chiếu sáng của tiên nhân, ta không bằng súc sinh a…”.
Người Triệu gia:…!Không, không cần nghĩ nhiều.
Chúng ta chỉ không muốn ăn món hoang dã, thịt heo rất ngon.
Triệu Ngôn nhìn thôn trưởng âm thầm thở dài, cười nói: “Chỉ là một ít thuốc tẩy giun mà thôi, ta đưa thêm cho các ngươi.”
Thuốc tẩy giun này cũng không phải cho không, lúc Triệu Ngôn trở về lấy thuốc, bên tai tất là tiếng tiểu quản gia Đại Bảo nhắc nhở kiếm được không ít điểm tích lũy vang lên không dứt bên tai.
Thôn trưởng cẩn thận nhận túi thuốc tẩy giun kia, không khỏi hỏi: “Tiên nhân, vì sao đứa trẻ lại nôn ra trùng sống?” Trại Thanh Phong này bị tiên phạt là bọn họ đáng đời, nhưng trước kia hài đồng trong thôn bọn họ cũng nôn ra trùng, chắc không phải là tiên phạt chứ?
Triệu Ngôn cười nói: “Giun đũa là một loại ký sinh trùng, nếu như không chú ý vệ sinh, hoặc thường ăn sống uống nước lã dễ nuốt trứng giun vào bụng, dễ dàng sinh bệnh.” Ở cổ đại mà sinh bệnh, điều kiện chữa bệnh kém, có thể không chết non sao?
Thôn trưởng càng lộ vẻ mơ hồ: “Tiên nhân, thôn ta không có thói quen ăn côn trùng, đứa trẻ làm sao lại không chú ý ăn côn trùng?”.
Những đứa bé đó đều lanh lợi mà ánh mắt còn tốt nữa.
Triệu Ngôn giải thích: “Có một số ký sinh trùng mắt thường các người không nhìn thấy, nhìn qua kính hiển vi là hiểu ngay”.
Mọi người nhìn cặp kính viền vàng của Triệu Ngôn, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe Hổ Tử nói, mắt kính mà Triệu Ngôn tiên nhân đeo chính là tiên khí có thể nhìn thấy xa ngàn dặm.
Tiên nhân quả thật mắt thần sáng tỏ, phàm nhân bọn họ nhìn không thấy, tiên nhân lại nhìn thấy!
Thôn trưởng âm thầm hạ quyết tâm, chờ về thôn liền cảnh cáo người trong thôn chớ uống nước lã ăn thức ăn sống, chú ý rửa tay.